BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 444: CHUẨN BỊ KHAI CHIẾN TOÀN DIỆN.

Ông cụ Thượng Quan cười mà không đáp lời, ngược lại còn nhắc đến những chủ đề khác.

“Cái cậu Sở Vĩnh Du này thông minh hơn người, can đảm hơn người, thậm chí ông còn có cảm giác đây là lần đầu tiên mình gặp một người hoàn mỹ như thế. Đúng là không ngờ tới mà, thế mà cậu ta lại có thể dùng lại phương pháp này để biến nguy thành an, tất cả mọi thứ đều có căn cứ chính xác, không tìm ra được kẻ hở, thật lợi hại!”

Nói đến đây, ông cụ Thượng Quan nhìn về phía Thượng Quan Sử Nho rồi nói.

“Sử Nho, người làm ông nội không rõ ràng cho lắm, nhưng mà con là người làm anh cả, bình thường có thể dẫn dắt vài câu, để Yến Nhi nhanh chóng kết hôn với Hà Tiểu Mông đi.”

Thượng Quan Sử Nho đã hiểu, thông qua sự kiện lần này, ông cụ lại càng thêm coi trọng Sở Vĩnh Du, không, đã có một tia kính nể ở trong đó, đây chính là một chuyện lớn khó tin.

“Đúng rồi, Vô Địch đã đến Vân Kinh rồi có đúng không?”

“Vâng, trước đó đã đến Tỉnh Thành rồi, nói là muốn đi cùng với Sở Vĩnh Du đến Vân Kinh.”

Gật đầu, ông cụ chậm rãi nhắm mắt lại.

“Có người của gia tộc Thượng Quan đi cùng là được, haha, ngày mai chỉ sợ là Vân Kinh sẽ xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.”

Đồng thời, nhà họ Bạch ở Vân Kinh, ông cụ Bạch Trảm Hòa đã ném hết tất cả những đồ có thể ném ở trong phòng, ông ta ngồi trên xe lăn cầm những đồ vật mà mình có thể với tới ném nát hết toàn bộ.

“Khốn nạn, đáng chết!”

Bạch Trảm Hòa đã tung hoành bao nhiêu năm, nhà họ Bạch trong tay ông ta đã lớn mạnh đến mức có thể xếp hạng ở nước R, không ngờ rằng cứ thua ở trong tay của một người thanh niên tên là Sở Vĩnh Du.

“Ba ơi, ba đừng có nóng giận mà.”

“Đánh rắm!”

Nhìn Bạch Thanh con trai của mình, vẻ mặt của Bạch Trảm Hòa trở nên méo mó.

“Ba có thể không tức giận được hả? Một kế hoạch hoàn mỹ như thế vậy mà lại xuất hiện sơ hở, nói cho ba biết tại sao con lại sắp xếp cái tên Tiểu Tứ vừa gặp phụ nữ là không thể chấp hành công việc chứ hả?”

Bạch Thanh vội vàng cúi đầu xuống, cũng bị dọa đến nổi thân thể run lên nhè nhẹ, cho dù bạch khởi tề kiếm của tổ tiên bị trộm mất, ông cụ cũng không tức giận như vậy.

“Ba ơi, con nghĩ là loại chuyện này chỉ cần phái một Tiên Thiên võ giả đến đó là được rồi, camera giám sát cũng không thể chụp được. Có điều là… mặc dù cả ngày Tiểu Tứ đều không liên lạc với con, chắc có lẽ đã lên máy bay đi nước ngoài rồi, đã tắt máy rồi.”

Cười lạnh một tiếng, Bạch Trảm Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trên máy bay hả? Hahaha, con thật là ngây thơ quá đi, mặc dù tin tức đã nói phải dùng toàn lực để truy nã tên hung thủ đã gây án, mà chúng ta đã sai người nghe ngóng cũng là sự thật y như vậy, nhưng mà ba luôn có một loại dự cảm xấu, có lẽ là Tiểu Tứ đã bị Sở Vĩnh Du bắt được rồi.”

Bạch Khảm ở cách đó không xa mở miệng nói.

“Ông nội, do ông nội đã nghĩ nhiều rồi, camera đều không thể quay lại được, cho dù là thiết bị tân tiến đi nữa, chắc có lẽ cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen là đã đến cực hạn rồi. Cho dù Sở Vĩnh Du có lợi hại thì vẫn là con người, không phải là thần tiên, làm sao có thể bắt Tiểu Tứ được chứ, không thể nào đâu.”

“Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Trảm Hòa trừng mắt nhìn Bạch Khảm.

“Cái thứ phế vật, ông nội của cậu còn không dám nói là mình nắm rõ thế giới như lòng bàn tay, cậu lại dám khoe khoang khoác lác, vậy thì Sở Vĩnh Du có thể lật ngược tình thế, cậu giải thích như thế nào đây? Chuyên gia phá bom Lâm Sơn ấy là nhân tài được quốc gia che giấu, mà nhà họ Bạch chúng ta lại không có tin tức gì hết, thế mà Sở Vĩnh Du lại có thể tìm tới, còn có phần văn kiện quả bom của nước M, cái này… tôi đều không nghĩ ra Sở Vĩnh Du lại tìm nhân vật có cấp bậc gì ở nước M mới có thể hỗ trợ tạo ra một phần văn kiện này.”

Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Bạch Thanh cũng đã mất chủ ý, lên tiếng hỏi.

“Ba, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ đây, chưa xác định Tiểu Tứ có bị Sở Vĩnh Du bắt đi không, hay là.”

“Chuẩn bị kỹ càng khai triển toàn diện đi, gọi các con cháu trực hệ, trẻ con từ hai mươi tuổi trở xuống cùng với phụ nữ đều phải được đưa đến căn cứ bí mật.”

Khai chiến toàn diện? Hai ba con Bạch Thanh và Bạch Khảm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của bọn họ đều là biểu cảm không thể tin được.

“Ông nội, cũng không đến mức đó chứ? Cho dù Sở Vĩnh Du có lợi hại hơn nữa thì cũng không dám đến dương oai với nhà họ Bạch của chúng ta.”

“Cậu thì biết cái gì?”

Nói xong, Bạch Trảm Hòa lấy ra một nửa miếng ngọc bội từ trong tay áo đưa cho Bạch Thanh.

“Đề phòng vạn nhất, thời điểm này nên sử dụng nửa miếng ngọc bội này rồi. Bạch Thanh, con cầm nửa miếng ngọc bội này đi đến một ngôi miếu hoang giữa sườn núi phía đông núi Thiên Vương, ném một nửa miếng ngọc bội này vào trong cái giếng cạn, không cần phải nói cái gì hết, không cần phải làm những điều dư thừa, sau khi làm xong thì lập tức đi khỏi đó.”

Bạch Thanh nhìn nửa miếng ngọc bội, căn bản chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, không biết là muốn làm cái gì.

“Đi làm nhanh đi, người đó chính là át chủ bài cuối cùng của nhà họ Bạch chúng ta.”

Ở Tỉnh Thành, mọi thứ đã kết thúc, những việc còn lại Đồng Ý Yên có thể xử lý, Sở Vĩnh Du cũng không cần thiết tiếp tục ở lại nữa.

Chơi cùng với Hữu Hữu cả buổi sáng, hai giờ chiều, anh và Thượng Quan Vô Địch đã tới sân bay.

Cho dù là đến bây giờ, trong lòng của Thượng Quan Vô Địch vẫn vô cùng cảm thán, Sở Vĩnh Du thật sự làm được rồi! Hơn nữa còn dùng một cách thức mà bất cứ một kẻ nào cũng không thể tìm thấy sơ hở hóa giải chuyện này, thật sự không thể dùng từ kinh khủng để hình dung.

Lên máy bay, đi vào trong khoang hạng nhất, Sở Vĩnh Du cũng không ngờ tới là còn có thể gặp được người quen ở đây.

“Anh Sở, hì hì, đúng là trùng hợp quá đi, anh cũng đến Vân Kinh?”

Người nói chuyện mang theo nụ cười ngọt ngào là Hồ Hân Hân.

“Ừm, cô đến Vân Kinh làm gì vậy?”

Mấy ngày nay, Sở Vĩnh Du bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, đều không có thời gian cảm nhận sát khí ẩn trong cơ thể của Hồ Hân Hân, nếu như không phải ngẫu nhiên gặp nhau, chờ đến lúc anh biết Hồ Hân Hân ra khỏi Tỉnh Thành còn không biết là ngày nào.

“À, một bạn học của tôi đính hôn, tôi đến tham gia lễ đính hôn. Anh Sở, còn anh thì sao?”

“Tôi có một vài chuyện cần phải làm.”

Cứ như vậy, trên đường đi, Hồ Hân Hân đều líu ríu nói không ngừng, Sở Vĩnh Du cũng kiên nhẫn lắng nghe.

Sau khi máy bay hạ cánh, Sở Vĩnh Du còn nói với Hồ Hân Hân.

“Hân Hân, nếu như gặp phải chuyện gì ở Vân Kinh thì lập tức liên lạc với tôi.”

Hồ Hân Hân giơ ngón tay cái lên.

“Ha ha, vẫn là anh Sở ra sức, đó là chuyện đương nhiên rồi, tôi quen biết với một nhân vật như anh, có phiền phức gì mà không tìm anh thì tìm ai cơ chứ. Bạn của tôi đến đón tôi rồi, tôi đi trước nha.”

Nhìn Hồ Hân Hân chạy chậm đi khỏi, sắc mặt của Thượng Quan Vô Địch kỳ quái đến cực hạn.

“Anh rể, nếu như không phải em biết cách làm người của anh, em còn tưởng là cô gái này chính là tình nhân anh đã bao nuôi đó.”

Sở Vĩnh Du nhìn thoáng qua, không đi giải thích cái gì hết, thân phận của Hồ Hân Hân quá mức đặc biệt, có liên quan đến Tỉnh Vu Dịch, đương nhiên là anh phải để tâm rồi.

Chờ sau khi thân quen ở một mức độ nhất định thì mới có thể lộ ra được một chút, giống như Bạch Hinh Vũ ở Kim Cảng cũng là như vậy, đến phạm vi nào đó hoạt động thì chủ động thông báo một tiếng, như thế này sẽ an toàn hơn, đồng thời cũng có thể để anh tiết kiệm được chút sức lực.

Rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt bình thường, nhưng mà vì ánh mắt đó mà Thượng Quan Vô Địch lại đổ mồ hôi đầu, vội vàng giải thích.

“Anh rể, em cũng không phải là có ý đó đâu, vì là từ trước đến nay em chưa từng nhìn thấy anh đối xử tốt với một người phụ nữ nào ngoài chị Ý Yên, cho nên em mới nói mò thôi.”

“Không có gì hết, đi thôi.”

Bước ra một bước, cái này đã đại biểu mưa to gió tanh ở Vân Kinh sắp nổi lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi