BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 454: TÂM THẦN RỐI LOẠN

Cát vàng ngập trời, từ từ rơi xuống, tầm mắt của tất cả mọi người dần dần khôi phục sự rõ ràng, nhưng lại có người vui có người buồn.

Một chiêu Tinh Tượng Thần Quyền này của Tư Đồ Yến, uy thế cuồn cuộn đến mức không thể tưởng tượng, một quyền khủng bố như vậy, Sở Vĩnh Du đường đường là Chiến Thần Địa Ngục vậy mà ngay cả tránh né hoặc ngăn chặn cũng không có, cả người giống như bị ghim lại, chính diện bị đánh trúng.

Lúc đó, mặt đất dường như cũng run rẩy vài hồi.

“Nếu như không chia rõ sống chết, có lẽ Tư Đồ Yến sẽ không không nương tay như vậy, Sở Vĩnh Du, rốt cuộc vẫn trả giá cho sự tự kiêu và tự phụ của mình, đáng tiếc cho một nhân tài như vậy.”

Ông Vu ở bên kia bỗng mở miệng, giống như đang nói với người khác, lại giống như đang nói với chính mình.

Ánh mắt của hai ông lão khác không có bất kỳ sự dao động nào, cũng không có bày tỏ bất kỳ ý kiến gì, Ông Tần lại cười nói.

“Người trong sạch tự nhiên trong sạch, người không sạch sẽ tự nhiên không sạch sẽ, người có trái tim lương thiện thường sẽ không chết quá sớm.”

Hai mắt của Ông Vu hơi nheo lại, trong lòng cười lạnh một tiếng, sự việc đã đến nước này, vẫn đặt kỳ vọng trên người của Sở Vĩnh Du kia? Thật sự là già rồi mắt mờ.

Người ngồi ở đây, không chỉ có một người có suy nghĩ giống với Ông Vu, trong đó tự nhiên có cả Trương Thanh Lệ và Đồng Quyên Quyên, theo bọn họ thấy, Sở Vĩnh Du tám phần sẽ chết dưới một quyền này, trên mặt không khỏi xuất hiện nở nụ của kẻ chiến thắng.

Duy chỉ có Văn Khả Hân và chú Cửu đứng đằng sau cô ta, mặc kệ vẻ mặt hay ánh mắt, đều không có bất kỳ một tia dao động nào.

Bởi vì độ mạnh này, ngay cả tư cách xách giày cho cậu ba Văn Trọng Châu nhà bọn họ cũng không xứng thì sao có thể làm Sở Vĩnh Du bị thương được.

Quả nhiên!

Sau khi tầm nhìn của mọi người hoàn toàn trở nên rõ ràng, một màn kinh dị đã xuất hiện.

Nắm đấm của Tư Đồ Yến vẫn dán vào lồng ngực của Sở Vĩnh Du, mà Sở Vĩnh Du không phải đã bị đánh chết, mà miệng còn hơi mấp máy dường như nói một câu gì đó.

Ngay sau đó, vẻ mặt của Tư Đồ Yến trở nên bàng hoàng cực độ mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, điều càng khó tin hơn là Sở Vĩnh Du lúc này đột nhiên động rồi.

Một chưởng vỗ vào mặt của Tư Đồ Yến, cơ thể của Tư Đồ Yến bay ngược ra sau, một dải máu vẽ trên không.

Sau mấy cái lật nhào trên không, Tư Đồ Yến mới rơi xuống đất.

Mà trên gương mặt đó, mắt, mũi và miệng vậy mà đều đang cùng lúc chảy máu, đủ thấy được một chưởng này, tuyệt đối không nhẹ.

“Anh!”

Trong lòng Tư Đồ Yến dậy sóng, anh ta đã hấp thụ 2000 hạt Long Mễ đánh ra sát chiêu mạnh nhất là Tinh Tượng Thần Quyền, nếu như Sở Vĩnh Du tránh hoặc ngăn cản thì anh ta sẽ không như vậy, nhưng đây anh cứng rắn thừa nhận, rồi lại giống như người không có chuyện gì, ngay cả một cọng lông tóc cũng không bị thương tổn, điều này sao có thể chứ! Rốt cuộc là như thế nào chứ?

Những người khác thì càng đờ đẫn, hoàn toàn không dám tin vào một màn đang nhìn thấy vào lúc này.

Sở Vĩnh Du giống như sư tử ngủ say, lúc này mới muốn tỉnh lại.

“Quấy nhiễu người nhà của tôi, dùng thủ loại hèn hạ đối phó với vợ của tôi, như vậy Tư Đồ Yến anh cũng xứng với được gọi là Chiến Thần Tu La sao?”

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, Sở Vĩnh Du đột nhiên động thân, tốc độ nhanh vô cùng, trong tích tắc đến trước người của Tư Đồ Yến.

Tư Đồ Yến cũng nhận ra, khi chuẩn bị tránh né, lại phát hiện công kích đã giáng xuống.

Bốp!

Một tiếng tát giòn rã vang khắp bốn phía, loại sỉ nhục này, tuyệt đối còn quá đáng hơn so với việc giết chết Tư Đồ Yến.

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại không thay đổi vẻ mặt, giọng nói lạnh lùng lại vang khắp bốn phía.

“Không một lý do phế bỏ toàn bộ võ công của Đông Linh một trong tứ đại thủ hộ của tôi, anh cũng xứng được gọi là Chiến Thần Tu La?”

Bốp!

Lại một cái tát nữa, hai cái răng của Tư Đồ Yến rơi ra.

Lúc này, anh ta đã không nhịn được nữa, lửa giận và sự uất nghẹn đan xen với nhau, gầm lên.

“Đánh rắm! Con mẹ nó là anh phế đi Tank một trong những huyết vụ của tôi trước nên tôi mới phế Đông Linh!”

Sở Vĩnh Du căn bản lười đi giải thích bất kỳ điều gì, tiếp tục mở miệng nói.

“Thông đồng với Cao Kiện chủ quản đặc phái viên của tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt, khởi động thiết bị tự hủy của phòng toàn an toàn ở Tỉnh Thành muốn nổ chết Sở Vĩnh Du tôi và ba đại thủ hộ khác, như vậy anh cũng xứng được gọi là Chiến Thần Tu La?”

Bốp!

Một cái tát cuối cùng tung ra, cả người Tư Đồ Yến bay ngược ra.

Mà cũng là một câu cuối cùng, người trung niên trước đó đi ra phát biểu khai mạc, đại đội trưởng của tổng bộ đội điều tra sự cố đặc biệt, sắc mặt thay đổi, lập tức lấy ra một bộ đàm trầm giọng nói.

“Lập tức bắt giam Cao Kiện, điều tra tất cả chuyện của ông ta.”

Nói đùa, một chủ quản đặc phái viên dưới trướng của ông ta vậy mà to gan bằng trời dám đi nổ chết ba đại thủ hộ dưới trướng của chiến thần, không mau xử lý, ông ta nói không chừng cũng sẽ bị liên lụy.

Trong sân sớm đã không có bất kỳ âm thanh nào khác, loại tương phản này thật sự là quá lớn rồi, một giây trước Tư Đồ Yến anh dũng thần võ dường như muốn một quyền phá trời, bây giờ lại giống như chó nhà có tang, bị tát mấy cái cũng có hơi không đứng dậy được rồi.

Sắc mặt của Ông Vu tái xanh, cuối cùng không có phát ra một lời, tức đến mức cơ thể cũng có hơi run rẩy rồi.

Trương Thanh Lệ cũng không ngừng siết chặt hai tay, phẫn nộ nhìn Tư Đồ Yến đang giãy giụa đứng dậy.

Cậu thật vô dụng! Còn không dùng! Thì cậu hoàn toàn không còn cơ hội rồi.

Còn kẻ thù như Đồng Quyên Quyên đã hoàn toàn ngây ngốc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Tại sao… tại sao…”

“Ha ha! Ha ha ha!”

Đột nhiên, một tràng cười điên cuồng vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người dừng trên người của Tư Đồ Yến đang miễn cưỡng giãy giụa đứng dậy.

Chỉ thấy anh ta lau vết máu trên mặt, mỉm cười, quả thật có hơi điên cuồng.

“Sở Vĩnh Du! Đây đều là anh ép tôi! Dựa vào cái gì? Nói cho tôi biết dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mọi người biết chuyện đều nói Chiến Thần Địa Ngục văn đức có cả, trái tim lương thiện, căm ghét cái ác, phân rõ đúng sai, dựa vào cái gì mà Chiến Thần Tu La tôi không có được những lời hay ý đẹp này chứ?”

Nói đến đây, Tư Đồ Yến đã có hơi tâm thần rối loạn rồi.

“Dựa vào cái gì anh và đặc phái viên khảo sát có thể chung đụng hòa hợp như vậy, mà đến khảo sát chỗ tôi, lại sợ hãi như cọp, Chiến Thần Tu La tôi làm sao hả? Ai có thể nói cho tôi biết không?”

Nói ra những người này, tứ lão cũng khẽ lắc đầu, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả Ông Vu, trong mắt ông ta, lúc này là sự thất vọng tràn trề.

“Ài, trái tim hướng về đâu thì người ở đó, Tư Đồ Yến, cậu lại giấu cả tôi, sớm biết cậu có loại tâm thái này thì không nên giúp cậu.”

Ông Tần vỗ vỗ lưng của Ông Vu, giữa bọn họ có lẽ không có thân thiết giống như ông ta và Sở Vĩnh Du, nhưng cũng không kém quá nhiều, Ông Vu lúc này đau lòng cũng là hợp tình hợp lý.

Tứ đại huyết vụ còn lại dưới trướng Chiến Thần Tu La, sau khi nghe thấy những lời xuất phát từ đáy lòng này, người nào người nấy đều có ánh mắt phẳng lặng, trong lòng đều đạt thành một loại nhận thức.

Đại nhân, đây có lẽ chính là nguyên nhân ngài luôn đang đuổi theo Chiến Thần Địa Ngục.

“A!”

Dường như đã trút được tất cả những lời âm ỉ bấy lâu không lòng, Tư Đồ Yến ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, sau đó cắn vỡ hai viên con nhộng giấu trong khe răng mà Trương Thanh Lệ cho anh ta, lập tức nuốt xuống.

Cúi đầu, nhìn Sở Vĩnh Du, đồng tử của anh ta rung lên điên cuồng.

“Vậy thì, bắt đầu hiệp thứ hai đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi