BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 461: THANH DANH HỘI TRƯỞNG.

Bịch!

Lý Linh đột nhiên lại ngã quỵ trên đất, nước mắt rơi không ngừng.

“Thưa ngài, chỉ cần ngài có thể cứu ba mẹ của tôi, cho dù tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài.”

Thượng Quan Vô Địch vội vàng đỡ Lý Linh dậy, em trai đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Chị, bọn họ… bọn họ thật sự đồng ý giúp chúng ta ư?”

Lúc này, ở trong phòng bệnh, những người thân và bệnh nhân khác cũng đều nhìn về phía bên này, ai nấy cũng đều tò mò, đồng thời trong mắt cũng có một loại cảm xúc khác thường.

“Chàng trai à, các… các cậu có thể giúp đỡ ông Lý được không?”

Đột nhiên có một bà cụ nằm trên giường bệnh ở bên cạnh lại mở miệng nói, Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Nếu như đã gặp, vậy thì tôi cũng tận chút sức mọn.”

Lúc này, những người khác ở trong phòng bệnh đều vui mừng nở nụ cười, anh một câu tôi một câu.

“Người tốt sẽ có quả tốt, cuối cùng gia đình ông Lý cũng đã thoát khỏi biển khổ rồi.”

“Đúng vậy đó, con trai và con gái hiếu thuận như thế, thật sự rất hiếm thấy.”

“Ông trời thật sự có mắt.”

Những người trong phòng bệnh đều nói như vậy, đủ để nhìn thấy những việc mà bình thường bọn người Lý Linh làm đều được bọn họ nhìn ở trong mắt.

Lúc này, Liêu Thông Tâm và Tông Thanh cũng chạy tới, sau mông còn có bảy tám bác sĩ chạy theo, càng nhiều hơn đó chính là nhóm y tá.

“Anh Sở, em đã tìm viện trưởng đến rồi, lập tức có thể đổi phòng bệnh vip cho hai người già. Hơn nữa, tiền chữa trị sau này cứ tính cho em hết đi.”

Liêu Thông Tâm vừa mới nói xong, Tông Thanh liền không vui.

“Anh nói cái gì đó hả, rõ ràng viện trưởng là do tôi mời đến đây mà, có liên quan gì tới anh chứ. Anh Sở, cứ tùy ý chữa trị đi, không cần phải lo lắng những chuyện khác đâu.”

Sở Vĩnh Du vừa mới nhìn sang, hai người bọn họ vội vàng ngậm miệng lại không dám lên tiếng.

Lý Linh và em trai của cô ta kích động đến cực điểm, chuyện này thật sự thật sự xảy ra rồi.

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Trong muôn vàn lời cảm kích, bác sĩ y tá bắt đầu di chuyển, mà Sở Vĩnh Du cũng rời đi.

Trong thế giới có quá nhiều chuyện bất bình, nếu đã gặp, Sở Vĩnh Du cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, tích thiện tích đức càng nhiều càng tốt.

Đi ra khỏi bệnh viện, Tông Thanh duỗi lưng một cái, cảm thán nói.

“Đây là lần đầu tiên tôi làm người tốt chuyện tốt, cảm thấy rất thoải mái, tôi quyết định thành lập một hiệp hội chữa bệnh từ thiện đặc biệt giúp đỡ những bệnh nhân có gia cảnh khó khăn.”

Liêu Thông Tâm ở bên cạnh gật gật đầu.

“Ha ha, lần này hai người chúng ta nghĩ giống nhau đó, tính thêm tôi nữa đi.”

Nghe nói thế, Sở Vĩnh Du đột nhiên mở miệng.

“Cứ đăng ký tôi là hội trưởng đi, như thế này thì hai người cũng có thể dùng tên tuổi của tôi để quyên góp được một khoản tiền, những chuyện tiếp theo, làm phiền mọi người xử lý rồi.”

Cái gì chứ!

Liêu Thông Tâm và Tông Thanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Vĩnh Du, quả thật không thể tin được, suy nghĩ đột nhiên trỗi dậy của mình thế mà lại phù hợp với suy nghĩ của Sở Vĩnh Du, đây là chuyện làm bọn họ bất ngờ.

Sau khi Sở Vĩnh Du lên xe, Thượng Quan Vô Địch nhìn hai người rồi trịnh trọng nói.

“Anh rể của tôi làm việc gì cũng nghiêm túc, lời mà anh ấy đã thì nói tuyệt đối không phải là một mũi tên bắn không đến đích. Với lại, nếu như các người đã muốn làm thì các người phải làm cho thật tốt, nếu như xuất hiện sai sót gì đừng có trách anh ấy trở mặt không quen biết.”

“Như vậy đi, tôi đại diện cho gia tộc Thượng Quan, trước tiên quyên góp ba trăm tỷ, nếu như các người làm tốt, vậy thì chắc chắn hằng năm tiếp theo đều sẽ quyên góp.”

Cứ như vậy, Thượng Quan Vô Địch và Sở Vĩnh Du đi khỏi, Liêu Thông Tâm thì nhìn Tông Thanh rồi đột nhiên lại hỏi.

“Tông Thanh, anh có biết Sở Vĩnh Du là ai không vậy?”

Tông Thanh lắc đầu.

“Không biết nữa, nhưng anh Vô Địch đều đã gọi là anh rể, với lại hành vi và lời nói đều rất tôn kính, vậy chắc anh Sở là nhân vật lớn trong nhân vật lớn.”

Bất đắc dĩ cười cười, Liêu Thông Tâm nói.

“Nào chỉ là nhân vật lớn chứ, Tông Thanh, chờ đến khi tổ chức quyên góp của chúng ta được thành lập, anh có thể đi tìm hai mươi gia tộc đứng đầu ở nước R để vận động quyên góp tiền, đến lúc đó anh sẽ biết danh dự hội trưởng của anh Sở có tác dụng đến cỡ nào, kinh khủng đến cỡ nào.”

Một tiếng đồng hồ sau, Liêu Thông Tâm lại xuất hiện ở trong nhà của ông Tần, lần này không bị sập cửa vào mặt, mà là ông Tần gọi anh ta lên, đương nhiên ba anh ta cũng có ở đây.

“Thông Tâm, cháu quen biết với Sở Vĩnh Du à?”

Ở trước mặt của ông Tần, Liêu Thông Tâm ngoan ngoãn giống như là một con cừu nhỏ, hai tay không dám để lung tung, ngay lập tức kể mọi chuyện mà mình đã trải qua thật tường tận.

Nghe xong, ông Tần hiếm khi lộ ra nụ cười, sờ lên đầu của Liêu Thông Tâm.

“Ha ha, cuối cùng Thông Tâm của chúng ta cũng đã biết làm những chuyện thiết thực rồi, không tệ, suy nghĩ lập hội ngân sách thế này rất tốt, ông cũng có thể ủng hộ cho cháu.”

Trong nháy mắt, Liêu Thông Tâm và ba của anh ta đều kích động đến tột đỉnh, đây là lần đầu tiên họ được khen thưởng.

“Ông cậu, mặc dù cháu và anh Sở chung đụng với nhau trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà cháu học được một vài thứ từ chỗ của anh ấy, trước đó là do cháu với ba của cháu đã theo đuổi lợi ích không biết thỏa mãn. Ông cậu yên tâm đi, sau này cháu sẽ thay đổi.”

Ông Tần nở nụ cười đứng dậy, lúc đi đến cửa thì đứng lại, làm cho hai người giật mình.

“Ở lại đây ăn cơm đi.”

Nghe có vẻ như là một lời nói đơn giản, nhưng thật ra nó đại biểu rất nhiều thứ.

Ở một bên khác, trong khách sạn, sau khi Sở Vĩnh Du nói chuyện điện thoại với hữu hữu và Đồng Ý Yên xong, anh lại mở tivi lên.

Thượng Quan Vô Địch ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa mà hỏi.

“Anh rể, anh dự định làm gì với nhà họ Bạch đây.”

“Đợi sau khi mặt trời lặn đi.”

Do dự một chút, Thượng Quan Vô Địch lại nói nữa.

“Ông nội của em đã điện thoại đến, nói là nhà họ Bạch đã chuyển hết tất cả thanh niên trai tráng trực hệ đi hết rồi.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không cần thiết phải đuổi cùng giết tuyệt đâu, Bạch Trảm Hòa là một người thông minh, người nào có liên quan đến sự kiện tòa cao ốc bị sụp đổ thì chắc ông ta sẽ giữ lại, nếu không thì ông ta cũng sẽ biết tôi không từ bỏ ý đồ đâu.”

Lúc này, chuông cửa lại vang lên, Thượng Quan Vô Địch đi ra mở cửa. Cánh cửa mở cửa ra, nhìn thấy người tới thì quả thật bất ngờ.

“Dì, sao dì lại ở đây vậy, mời dì vào.”

Đứng ở cửa là Nam Cung Lâm và Trương Thanh Lệ.

“Vô Địch, Vĩnh Du có ở đây không?”

Trương Thanh Lệ mang theo nụ cười ở trên mặt, khí chất đó xứng đáng với danh xưng đệ nhất phu nhân gia tộc Nam Cung.

“Dạ có.”

Đi vào trong, Sở Vĩnh Du vẫn ngồi trên ghế salon xem ti vi, không hề có ý muốn đứng dậy chào đón.

Theo đạo lý mà nói, Trương Thanh Lệ là trưởng bối của anh.

Mà Nam Cung Lâm đi vào cùng với bà ta thì đột nhiên lại nói với Thượng Quan Vô Địch.

“Anh Vô Địch, chúng ta qua bên kia đi, tôi có chút chuyện muốn tìm anh thương lượng.”

Hai người đi tới một căn phòng khác, sau khi Nam Cung Lâm đóng cửa lại thì lại cười nói.

“Anh Vô Địch, tôi khuyên anh biết kiềm chế một chút đi, đừng có đi nghe lén người khác nói chuyện, nếu không thì đối với tôi và anh đều không tốt.”

Thượng Quan Vô Địch hừ lạnh một tiếng.

“Nói nhảm, tôi còn cần cậu phải dạy nữa? Liên quan đến anh rể, đương nhiên là tôi sẽ không làm ra loại chuyện nghe lén làm gì.”

Gật gật đầu, Nam Cung Lâm ngồi xuống, cũng không tiếp tục nói cái gì nữa, nhưng mà trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, dù sao thì kết quả của chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ.

Mẹ là người chủ động muốn đến đây, có thể vượt qua cửa ải Sở Vĩnh Du hay không thì phải xem xem biểu hiện như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi