BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 466: CÓ CHÚT THÚ VỊ.

“Tiền bối Sâm Mộc, xin hãy giết tên Sở Vĩnh Du này đi! Cậu ta thực sự quá hống hách rồi, còn xuất khẩu cuồng ngôn nói bất luận nhà họ Bạch chúng tôi tìm người nào đến thì đối với cậu ta mà nói cũng đều là ruồi muỗi thôi.”

Đột nhiên, Bạch Thanh nói một câu như vậy, Sâm Mộc chậm rãi quay đầu qua, nhìn Bạch Thanh, cái nụ cười đó, khiến Bạch Thanh có một cảm giác sởn tóc gáy.

“Chẹp chẹp! Nhà họ Bạch à, cuối cùng tôi cũng biết tại sao lại rơi đến bước đường này rồi, chỉ loại người có IQ thế này mà cũng xứng làm gia chủ ư? Có chút buồn cười rồi đó.”

Nói xong, Sâm Mộc chỉ sang Sở Vĩnh Du, tiếp tục nói với Bạch Thanh.

“Võ giả trẻ tuổi giỏi giang như vậy, cho dù có là vào thời đại của lão phu thì cũng chưa từng thấy qua một kỳ tài tuyệt thế như vậy, cậu ta mà sẽ nói mấy lời như vậy ư? Cậu thi triển loại thủ đoạn này với lão phu, cho dù lần này lão phu có giúp các người thoát khỏi khó khăn đi nữa, thì nhà họ Bạch đi xuống dốc, đã là điều chắc chắn rồi!”

Bạch Trảm Hòa hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình một cái, vội vàng cười nói với Sâm Mộc.

“Tiền bối bớt giận, con trai tôi cũng là vì đứa con mới chết hồi nãy…..”

“Được rồi, cậu cũng im miệng đi, tôi và tiểu bối này trò chuyện một chút, nhưng cậu cứ yên tâm, ân huệ của Sâm Mộc tôi, nói trả thì chắc chắn sẽ trả, cậu ta cuối cùng cũng sẽ trở thành một bộ xương khô mà thôi.”

Nói xong, Sâm Mộc lại quay người, đánh giá Sở Vĩnh Du trên dưới một cái, lúc này mới tiếp tục chủ đề nói lúc nãy.

“Hấp thụ Long Mễ đạt đến tiên thiên võ giả, sau đó bạo phát tiên thiên chi khí của bản thân đến cực hạn là có thể thử đột phá lên cảnh giới tiếp theo rồi, nhưng theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần tiên thiên chi khí ngưng tụ đạt hơn 50%, mới có một chút xíu khả năng đột phá thành công, lão phu năm đó, nhỏ nhoi bất tài, đã chuyển hóa 70% nội lực của mình thành tiên thiên chi khí.”

Sở Vĩnh Du nghiêm túc lắng nghe, không có vội vàng ra tay, Sâm Mộc có danh xưng Ma Quân này, cực kỳ khủng bố, không thể hành động khinh suất được.

“Lão phu thấy hồi nãy cậu một đòn giết chết hai mươi tiên thiên võ giả, tiên thiên chi khí của cậu, chí ít phải chuyển hoá đạt đến 80%, cậu trẻ như vậy mà đã có tiên thiên chi khí thâm hậu như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là Long Mễ mà cậu hấp thụ đã đạt đến con số cực kỳ khổng lồ, lão phu đoán, chắc là khoảng mười nghìn hạt.”

Cái gì!

Giọng của Sâm Mộc vừa dứt, hễ là những người có tập võ của nhà họ Bạch thì đều hít ngược một hơi lạnh.

Mười nghìn hạt Long Mễ, đó là khái niệm gì? Đó căn bản là chuyện không thể nào, cho dù có là mấy gia tộc hàng đầu nước R cùng gom góp lại thì cũng rất khó đạt được con số khủng bố như vậy, mà Sở Vĩnh Du này, vậy mà lại hấp thụ 1 vạn hạt Long Mễ? Chả trách thực lực mạnh mẽ như vậy.

Nếu như mấy người này và Sâm Mộc biết, cái mà Sở Vĩnh Du hấp thụ căn bản không phải là một 1 vạn hạt Long Mễ, mà là con số khoa trương như năm cân, thì không biết họ sẽ có cảm tượng như nào nữa.

“Ha ha nói nhiều rồi, ngồi lâu trong giếng khô, rất lâu không có nói chuyện với ai rồi, nên nói hơi nhiều.”

Sau khi Sâm Mộc lại nói ra lời này, sự ngưng trọng trong đôi mắt Sở Vĩnh Du càng thêm nồng đậm.

Bởi vì Sâm Mộc không phải khí thế xung thiên, hoặc là sát khí bốn phương, mà ngược lại là một sự bình tĩnh, bình thường, giống như là nếu như bạn không dùng mắt chú ý nhìn người này, thì sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của ông ta vậy, hệt như một loại phản phác quy chân.

“Đây, chính là cảnh giới tiếp theo của tiên thiên võ giả, võ vương! Đúng như tên gọi, vương trong các võ giả, bây giờ, dục vọng chiến đấu của nội tâm cậu vẫn còn mãnh liệt chứ?

“Thử là biết!”

Sở Vĩnh Du nói ra lời này, cái khí thế áp người đó, cho dù có là Sâm Mộc thì cũng phải híp mắt lại.

“Được! Rất có khí phách!”

Ầm!

Ngay sau đó, Sở Vĩnh Du biến mất, gần như là cùng lúc, Sâm Mộc đấm một quyền về phía khoảng không khí trước mặt.

Mà bản thân ông ta, vẫn vô cùng chân chất bình thường, đặt trong đám đông cũng dường như sẽ không bao giờ bị chú ý đến.

Nắm đấm này, càng giống như có một loại cảm giác đang chơi đồ hàng, tuỳ tiện đánh chơi chơi vậy.

Tinh thần của người nhà họ Bạch đều rất hăng hái, sự khủng bố của Sở Vĩnh Du lúc nãy, đã đàn áp đi tất cả sự tự tin và kiêu ngạo của tất cả người nhà họ Bạch, bây giờ, cuối cùng cũng có thể đòi lại rồi.

“Sở Vĩnh Du! Đối mặt với tiền bối Sâm Mộc, cậu chết là cái chắc, thần cũng không cứu được cậu!”

Trong lòng Bạch Trảm Hòa gào thét, Sâm Mộc rõ ràng đã đánh trúng không khí với một cú đấm, nhưng nó vừa vặn đã trúng với tay của Sở Vĩnh Du, người cũng vừa đánh ra một quyền.

Nắm đấm của hai người chạm vào nhau, vậy mà lại không hề sinh ra khí thế hay lực phá hoại nào, chỉ có Sở Vĩnh Du điên cuồng lùi lại mấy chục bước, mãi cho đến vị trí mà mình đứng lúc nãy mới ngừng lại được, đồng thời khóe miệng còn chảy ra một tia máu.

Người nhà họ Bạch kinh hỉ, đang định lên tiếng hoan hô thì đột nhiên mặt đất rung lên kịch liệt.

Ầm ầm ầm!

Giống như là núi lửa phun vậy, những cái hố to như chậu rửa mặt xuất hiện, bên trong phun ra đất cát, xông lên trời đến độ cao mười mấy mét.

Mấy cái lỗ này, tổng cộng xuất hiện đến mười ba, mười bốn cái.

“Cái này…”

Tất cả người nhà họ Bạch đều ngây ngốc, không hiểu tại sao lại đột nhiên như vậy, không lẽ là động đất!

Nhưng ở cái nơi như Vân Kinh này, sao lại có động đất cường độ như vậy.

“Không cần kinh hoảng! Chính là lão phu đã dẫn sức mạnh do va chạm của bọn tôi tạo ra xuống dưới lòng đất, nếu không cho dù chỉ có 10% sức mạnh dư lực thôi thì người nhà họ Bạch các người cũng chả sống nổi đâu.”

Nghe thấy giọng của Sâm Mộc, người nhà họ Bạch mới hiểu ra, đồng thời cũng xuất hiện ánh mắt sùng bái, Sâm Mộc quả đúng là quá khủng bố, vừa chiến đấu, đồng thời còn có thể suy nghĩ đến an nguy của bọn họ, Sở Vĩnh Du giống như là một con rối bị giật dây, bị tuỳ ý thao túng.

“Đây chính là sức mạnh của võ vương sao? Có chút thú vị đó.”

Sở Vĩnh Du lau đi vết máu bên khoé miệng, không những không có bất kỳ nản lòng nào, mà ngược lại ý chí chiến đấu lúc càng cao.

“Sở Vĩnh Du! Cậu đừng có mà vùng vẫy nữa, hôm nay cậu chết là cái chắc rồi, cậu không thể là đối thủ của tiền bối Sâm Mộc được, nếu như bây giờ cậu cầu xin thì tôi có thể bảo Sâm Mộc tiền bối giữ cho cậu toàn xác.”

Bạch Trảm Hòa ha hả cười lớn, nửa miếng ngọc bội mà ông nội ông ta để lại, nói rõ chỉ cần gia tộc gặp nguy cơ tồn vong mới có thể dùng, bây giờ xem ra, quả nhiên không có khiến ông ta thất vọng, sự cường đại của Sâm Mộc đã hoàn toàn vượt xa tưởng tượng rồi.

Căn bản không có nhìn Bạch Trảm Hòa lấy một cái, Sở Vĩnh Du nhìn chăm chăm vào Sâm Mộc, giẫm ra một bước, âm thanh như tiếng chuông, vang khắp bốn bề.

“Thân phận của Sở Vĩnh Du tôi, không cho phép tôi thất bại dù chỉ một lần! Chỉ cần tôi còn một tia thoi thóp thì vẫn trừng trị kẻ xấu, loại người khinh rẻ mạng sống như các người, nên bị xử tội!”

Người nhà bọ Bạch đều chấn kinh, rõ ràng một quyền toàn lực của mình đã bị Sâm Mộc dễ dàng hoá giải thì không nói, hơn nữa cũng đã bị thương rồi, đâu ra tự tin mà còn dám chiến đấu như vậy chứ, điên rồi ư?

Chỉ có trong ánh mắt Sâm Mộc vậy mà lại mang theo một tia ngưng trọng, cũng giẫm một bước lên trước, chậm rãi mở miệng.

“Cậu tên Sở Vĩnh Du sao? Nhóc con, tôi ghi nhớ cậu rồi, rất nhiều năm nay, không ai có thể khiến lão phu nhớ tên đâu, mười nghìn hạt Long Mễ khi nãy, lão phu đã đánh giá thấp cậu rồi!”

Sở Vĩnh Du mỉm cười một cái.

“Ma Quân Sâm Mộc, lời đánh giá thấp này, ông nói có hơi sớm rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi