BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 586: GỌI MÀY LÀ MẶC LỤC VẬY.

Phốc.

Âm thanh một luồng khí lưu phun ra tràn ngập cả đại sảnh, nguyên nhân làm Sở Vĩnh Du ngạc nhiên đó chính là chiếc hộp kim loại lại mở ra, bốn bức tường cùng lúc mở rộng ra bên ngoài.

Mà lúc đầu, chiếc nhẫn ở trên tay mình biến thành màu xanh đậm, chỉ tiếp xúc có một chút, dường như nó hút sạch hết năng lượng ở bên trong, thế mà lại khôi phục lại thành màu xanh nhạt như ban đầu.

Trôi qua khoảng chừng 30 giây, bốn vách ngăn kim loại mới hoàn toàn tiếp xúc mặt đất.

Lúc này, tầm mắt đương nhiên rất rõ ràng, đồng thời rất quỷ dị, những chất lỏng màu xanh đậm chẳng những không chảy xuôi bốn phía, ngược lại nó bắt đầu trở nên đục ngầu, sau đó chậm rãi xoay tròn.

Sở Vĩnh Du tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bởi vì lúc mà chất lỏng màu xanh đậm còn chưa trở nên đục ngầu, hình như là anh nhìn thấy trong trung tâm nó có đồ vật gì đó, nhưng mà nhìn không rõ ràng cho lắm, cũng không xác định.

Chất lỏng màu xanh đậm di chuyển càng thêm nhanh chóng hơn nữa, kỳ lạ hơn đó chính là chất lỏng từ từ giảm bớt với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy.

Quá trình này kéo dài mười phút, chất lỏng màu xanh đậm khá nhiều, thế mà lại biến mất hết toàn bộ.

Nhìn đồ vật duy nhất còn sót lại trên mặt đất, biểu cảm của Sở Vĩnh Du quái lạ đến cực hạn.

Đó là một con chó nhỏ, anh có thể thề với trời nó chính xác là một con chó nhỏ.

Toàn thân trắng như tuyết, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nó đang nằm trên mặt đất.

Do dự một chút, Sở Vĩnh Du chậm rãi đi đến gần, lúc cách con chó nhỏ một bước chân, mắt của con chó đột nhiên lại mở ra.

Lúc này, chó trắng nhỏ đang bày vẻ đáng yêu của mình ra đến cực hạn, ngay cả Sở Vĩnh Du cũng có loại cảm giác mềm nhũn cả tim, huống hồ chi là người khác. Chắc có lẽ là bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này, không, bất cứ người nào đi nữa, hoặc cho dù là người có ý chí sắt đá không thích động vật nhỏ đi nữa, bọn họ đều sẽ phải tước vũ khí đầu hàng với chó trắng nhỏ.

Bụp.

Rất đột ngột, chó trắng nhỏ biến mất, Sở Vĩnh Du nhìn lòng bàn tay của mình, bởi vì chó trắng nhỏ đã đến đây.

Trong lòng của anh có muôn ngàn con sóng, anh đã là cường giả mạnh nhất trong Võ Vương, tốc độ nhanh tới cỡ nào trong lòng của anh biết rất rõ ràng, nhưng mà lúc nãy anh không hề nhìn thấy bóng dáng của chó trắng nhỏ, đủ để thấy tốc độ của nó đạt đến mức nào.

Nhìn chó trắng nhỏ liếm láp lòng bàn tay của mình, cái đuôi nhỏ nhắn lại dùng sức vẫy vẫy, bộ dạng làm nũng, Sở Vĩnh Du nở nụ cười gõ gõ vào cái đầu nhỏ của nó rồi nói.

“Gọi mày là Mặc Lục vậy, không nằm ngoài dự liệu, chắc là mày không phải sinh vật của địa cầu, mặc dù giống như chó. Ha ha, tao thật sự mong chờ ngày được biết sự thật.”

Dường như là chó trắng nhỏ có thể nghe hiểu lời mà Sở Vĩnh Du nói, nó vui vẻ lăn lộn mấy lần ở trong lòng bàn tay, còn rên rỉ mấy lần.

Sở Vĩnh Du hơi sững sờ, bởi vì anh có thể nghe hiểu được lời mà chó trắng nhỏ đang thì thầm, ý của nó là cảm ơn chủ nhân.

Yên lặng cười một tiếng, cuối cùng Sở Vĩnh Du mới nhìn hộp kim loại mở rộng, sau đó đi về phía nó.

Tiếng kêu của chó trắng nhỏ Mặc Lục vốn là thú ngữ cấp 4 có thể nghe hiểu, bây giờ nếu như có người nói với anh biết rằng sao hỏa sắp đánh địa cầu, chắc có lẽ là anh sẽ tin tưởng mà không hề do dự.

Cánh cửa kim loại lại mở ra một lần nữa, ngoại trừ hai ông già thủ vệ ra, không ngờ là ngục trưởng cũng xuất hiện.

“Vĩnh Du.”

Nhìn bộ dạng của ngục trưởng như là muốn nói rồi lại thôi, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Có lẽ là tạm thời ở đây đã vô dụng rồi, ông cứ báo cáo bình thường là được, tôi sẽ chào hỏi với cấp trên một tiếng.”

Vô dụng? Nhìn thoáng qua bóng lưng của Sở Vĩnh Du, ngục trưởng cùng với hai ông già đó liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng đi vào trong.

Đi đến đại sảnh, khi bọn họ nhìn thấy chiếc hộp kim loại hoàn toàn mở ra mà không có vật gì ở bên trong, ba người đều kinh ngạc đến tột đỉnh.

Cái này… chiếc hộp kim loại mà quốc gia đã nghiên cứu biết bao lâu, nhưng vẫn không có cách nào mở nó ra, thế mà lại bị Sở Vĩnh Du phá giải rồi?

Mấu chốt đó chính là chất lỏng màu xanh đậm ở bên trong đâu rồi, dưới mặt đất cũng không có vết tích bị ướt, chất lỏng đó đã đi đâu? Chẳng lẽ là đã bị Sở Vĩnh Du uống rồi? Nhưng mà chuyện đó không có khả năng.

Căn bản tìm không thấy điểm nào có thể nghĩ thông suốt, ngục trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhanh chóng báo cáo, thật sự không có cách nào hiểu được.

Mà Sở Vĩnh Du thì sao, anh lại đi thăm Huyết Cốt một lần nữa rồi sau đó rời khỏi nhà tù chết chóc.

Mặc dù hộp kim loại đã được mở ra, chất lỏng màu xanh đậm ở bên trong không còn nữa, một chuyện trọng đại như thế nhưng mà bởi vì cấp trên đã cho Sở Vĩnh Du quyền xử lý, cho nên ngục trưởng báo cáo xong và chờ đợi mệnh lệnh cấp trên, không có cách nào giữ chân Sở Vĩnh Du lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn anh đi khỏi.

Leo lên tàu ngầm một lần nữa, vào trong phòng nghỉ ngơi của mình, cái tên nhóc Mặc Lục chui ra khỏi áo của Sở Vĩnh Du, sau đó mệt mỏi ghé lên trên vai của Sở Vĩnh Du.

Nhìn Mặc Lục, cảm giác ngạc nhiên trong lòng của Sở Vĩnh Du không có cách nào bình phục.

Đi ra đi vào địa ngục chết chóc, có mấy loại máy kiểm tra kim loại, máy quét hồng ngoại, cảm giác nóng, vân vân, những loại máy móc kiểm tra cấp cao nhưng mà lại không phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Lục, thật sự làm cho người ta không thể tin được.

Hơn nữa, hình như là cái tên nhóc này biết mình không thể bị bại lộ, Sở Vĩnh Du không dặn dò cái gì hết mà nó tự trốn đi.

Lúc trở về bến cảng thành phố, trời đã sập tối.

Ban đầu, Sở Vĩnh Du dự định đi suốt đêm đến Nước Nhật, thừa dịp mấy ngày người nhà đi ra ngoài du lịch, anh phải giải quyết chuyện này cho xong trong một lần, còn lại cũng chỉ cần chờ thời cơ đến Cửu Long vực một chuyến là được rồi.

Nhưng mà trùng hợp là trời lại đổ cơn mưa to, lớn đến nỗi che cả tầm nhìn, xe taxi chỉ có thể chạy chậm.

Thời tiết như vậy, để máy bay cất cánh là chuyện không thể nào, mà anh cũng không đến mức phải lái một chiếc máy bay chiến đấu đến Nước Nhật, nếu làm như vậy thì đầu óc hỏng mất rồi.

Đến một khách sạn gần đó, Sở Vĩnh Du đi vào trong siêu thị duy nhất ở tầng một mua hai hộp sữa bò, thật ra thì anh không có kinh nghiệm gì về việc nuôi chó.

Đừng có thấy là anh đã từng nuôi Thiên Uy, nhưng mà tình huống của Thiên Uy khác biệt, cái gì nó cũng ăn, không kén ăn, còn chưa từng bị bệnh.

Nhưng mà chó trắng nhỏ Mặc Lục thì còn chưa chắc, nó đặc biệt như thế, nó muốn ăn cái gì thì còn phải chờ thương lượng.

Mà ở trong siêu thị, Mặc Lục trốn trong áo anh, giống như là nó không hứng thú với bất cứ vật gì, cho dù là đến khu thức ăn cho chó nó cũng thờ ơ.

“Mặc Lục, đây là sữa bò, rất có chất dinh dưỡng, uống rất ngon.”

Đi thang máy lên phòng, Sở Vĩnh Du trêu đùa Mặc Lục, dáng vẻ của nó lại khá là lười biếng, còn khẽ lắc đầu, rõ ràng là nó đang biểu đạt mình không có hứng thú với sữa bò.

“Vậy mày thích ăn cái gì, có thể nói cho tao biết được không?”

Dù sao thì anh biết Mặc Lục có thể nghe hiểu tiếng người, Sở Vĩnh Du dứt khoát trao đổi với nó.

Đáng tiếc là trong mắt của Mặc Lục là một mảnh mông lung, lại lắc đầu, làm cho Sở Vĩnh Du dở khóc dở cười, ngay cả mình muốn ăn cái gì mà cũng không biết nữa hả?

Thang máy đến nơi, đi trên hành lang, Sở Vĩnh Du còn đang suy nghĩ về vấn đề khẩu phần lương thực, đột nhiên Mặc Lục dựa ở trên vai của anh đứng phắt dậy, biểu cảm và ánh mắt đều trở nên thèm khát, thậm chí bắt đầu rên rỉ.

Sở Vĩnh Du dừng bước, nhìn vào cánh cửa phòng ở bên phải, anh trợn tròn mắt.

Bởi vì dựa theo Mặc Lục, đồ vật mà nó muốn ăn là ở trong căn phòng này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi