BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 629

Ai thân thích với Văn Tại Thiên đều biết anh ta thường chẳng nói nhiều, nhưng trí tuệ và EQ đều rất cao, sở dĩ đối xử tử tế với Sở Vĩnh Du như thế đó là vì tán thưởng thực lực của anh, Lục Bộ Võ Vương kia mà, chắc chắn có thể gia tăng phần trăm chiến thắng.

Phải biết rằng, quy định của đại chiến Thiên Tuyển, người có thể tham gia cảnh giới Võ Vương phải dưới bốn mươi tuổi, nếu như không có quy định này, rất nhiều lão quái vật đã tham gia từ lâu rồi.

Nhưng nói đi nói lại, những lão quái vật ấy cũng đã từng tham dự đại chiến Thiên Tuyển khi còn trẻ, mục tiêu đột phá lên cảnh giới Võ Vương không thành, thật ra đại chiến Thiên Tuyển không có chút sức hấp dẫn gì với bọn họ nữa.

 

“Nếu thật lòng cảm kích thì anh có thể nói trước với gia chủ nhà họ Văn một tiếng, tôi chỉ cần Long mễ mà thôi.”

Văn Tại Thiên ngạc nhiên, Sở Vĩnh Du nói như thể phần thắng đã nắm chắc trong tay rồi vậy, anh ta ngông cuồng ghê.

Vào lúc này, tài xế chợt dừng xe.

“Cậu cả, có hai luồng sáng đỏ lóe lên trong khu rừng phía trước, tôi không biết mình có nhìn nhầm không.”

Ánh sáng đỏ à? Văn Tại Thiên dõi mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, chẳng thấy gì cả, còn ý thức của Sở Vĩnh Du lại bay bổng giữa rừng rậm hoang dã, cặp mắt đỏ trong đêm lại càng hiện rõ mồn một.

“Tiếp tục chạy đi.”

Văn Tại Thiên vừa dứt lời, đột nhiên hai luồng sáng đỏ xuất hiện, cách chiếc xe của bọn họ chừng năm mươi mét.

Dưới bóng đèn, có thể nhìn thấy rõ ràng một người xõa tóc, quần áo rách nát đang đứng đó.

“Ai đấy?”

Buồn cười là, không ngờ Văn Tại Thiên lại nhíu mày mà hỏi.

“Đó là dã nhân.”

Người trả lời anh ta chính là Sở Vĩnh Du, bây giờ Sở Vĩnh Du cũng hết sức ngờ vực, không phải dã nhân chỉ hoạt động trong rừng sâu núi hiểm thôi sao? Hà cớ gì lại xuất hiện ở chỗ này, nếu như trước đây từng có trường hợp tương tự như thế, chắc chắn chín gia tộc lớn Long môn không thể nào không biết.

“Dã nhân à? Không thể nào!”

Văn Tại Thiên kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn kỹ lưỡng, kẻ có đôi mắt đỏ lừ ấy chỉ có thể là dã nhân trong truyền thuyết mà thôi.

Trong lúc nhất thời, sống lưng anh ta lạnh toát, không còn cách nào khác, truyền thuyết về dã nhân quá đáng sợ, nghe nói dù là Võ Vương đi chăng nữa vẫn không còn đường sống khi đối mặt với dã nhân, bây giờ đã không còn đủ thời gian để làm rõ vì sao dã nhân lại có mặt ở đây nữa.

Bởi vì dã nhân đang đi từng bước, từng bước về phía bọn họ.

Sở Vĩnh Du càng nghĩ không thông, mặc dù dã nhân này giống người anh gặp ban sáng như đúc nhưng anh cứ thấy thật kỳ quặc.

“Ngài Sở, mau chạy đi!”

Sau khi chợt tỉnh táo lại, Văn Tại Thiên cũng rất trượng nghĩa, không ngờ lại giơ tay đẩy tài xế ra sau, bản thân anh ta cũng toan nhảy ra khỏi xe để thoát thân, nhưng đột nhiên bờ vai của anh ta lại bị Sở Vĩnh Du vịn chặt.

“Anh Văn, tôi có ấn tượng khá tốt về anh, sự xuất hiện của dã nhân chính là cơ hội cho anh rèn luyện bản thân, phải xem xem anh có tin tưởng tôi không.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi