BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 684

Ban đêm, sau khi Hữu Hữu đã ngủ, Sở Vĩnh Du tự nhiên diễn một màn biểu biệt thắng tân hôn ở trong phòng với Đồng Ý Yên.

Sau khi thấy Đồng Ý Yên thỏa mãn ngủ say, Sở Vĩnh Du đi ra khỏi phòng ngủ, Mặc Lục đã nhảy lên vai của anh.

“Được rồi mèo tham ăn, tao biết cái mày nhớ là đồ ăn, chứ không phải là tao.”

Vẻ mặt của Mặc Lục quá giống tính người, rõ ràng lúng túng.

“Ư ư~”

Sở Vĩnh Du đương nhiên nghe hiểu rồi, tôi rõ ràng nhớ người mà chủ nhân.

Nhưng sau khi anh mở Long Mễ mà anh thắng được từ trưởng lão khác họ của nhà họ Văn ra, Mặc Lục cái gì cũng không màng nữa, há to miệng mà ăn.

Sở Vĩnh Du giương mắt nhìn gần 100 hạt Long Mễ lập tức bị Mặc Lục ăn hết thì cũng thâm líu lưỡi.

“Mày ăn nó rồi chứ?”

Hỏi một câu, Mặc Lục ư ư một tiếng, khiến vẻ mặt của Sở Vĩnh Du trở nên vô cùng kỳ lạ.

Bởi vì ý của Mặc Lục là một tuần không cần ăn nữa.

Phần thưởng 100 hạt Long Mễ mới đáp ứng đủ phần ăn của một tuần sao? Ôi trời ạ, tên này thật sự là cái máy phá của, ai có thể nuôi nổi chứ.

Đương nhiên, Sở Vĩnh Du biết Mặc Lục không ăn cũng không vấn đề gì, nhưng nếu cần, nói không chừng là do cơ thể đang phát triển cân năng lượng trong Long Mễ, trong phạm vi khả năng cho phép, anh đương nhiên cũng sẽ không để Mặc Lục đói.

Hôm sau, sau khi đưa con gái tới trường mẫu giáo, Sở Vĩnh Du đi tới nông trại ở khu ngoại ô.

Bước vào trong, một nhà Vưu Quốc Chương đều đã đang đợi rồi.

“Sở đại nhân.”

Không ngờ, xưng hô của Vưu Quốc Chương vậy mà cũng biến thành như này, khiến Sở Vĩnh Du có hơi dở khóc dở cười.

“Nói ra đi, lựa chọn thứ hai ông cho Vưu Hân Diễm là gì?”

Vưu Quốc Chương cười nói.

“Sở đại nhân, hy vọng cháu gái của tôi có thể đi theo bên cạnh cậu, do cậu đích thân dạy dỗ, đương nhiên, không tính là thu nhận đồ đệ.”

“Không được.”

Sở Vĩnh Du trực tiếp từ chối, anh đâu có thời gian đó, còn phải ở bên người nhà, huống chỉ, bí mật bên Tây Lân của sư phụ, anh cảm thấy thật sự sắp mở ra rồi.

“Sở đại nhân đừng vội từ chối, cậu đã đến Cửu Long Vực chắc nghe thấy cách gọi mà bọn họ dành cho tôi, tuyệt thế đại đạo, ai cũng muốn tìm kiếm tung tích của tôi chính là vì thứ lúc đầu tôi trộm đi.”

Nói rồi, Vưu Quốc Chương mở một chiếc hộp nhỏ mà ông ta để trên bàn.

Nhìn thấy thứ bên trong, Sở Vĩnh Du vô cùng sốc.

“Đây là…”

Lúc này trong chiếc hộp gỗ là mảnh màu trắng to bằng móng tay, Sở Vĩnh Du không biết đây là thứ gì, anh sửng sốt như vậy là vì anh đã cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn bên trong.

Hơn nữa năng lượng ẩn chứa bên trong, có chút giống với bên trong Long Mễ, nhưng lại giống như có hơi khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi