BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 687

“Gâu… âu.”

Mặc Lục lại kêu lên một tiếng, ý muốn nói mau mau lấy thứ đó đi, đôi mắt nhỏ tràn ngập sợ hãi.

Giờ phút này, Sở Vĩnh Du hơi thất thần, nhớ lại lúc anh hấp thu long cốt ở nước Nhật, Mặc Lục cũng có ở đó, lúc đó nó không có chút phản ứng nào, nếu cái thứ đó thật sự là long cốt của thần long nước R, vậy thì có lẽ Mặc Lục sẽ có biểu hiện như bây giờ, nhưng lại không có.

Chẳng lẽ khối long cốt ở nước Nhật kia là đồ giả sao? Nhưng sao lại như vậy được, sự thật là anh đã hấp thu năng lượng trong đó mới có thể đạt tới Võ Vương đỉnh phong.

Trong lúc nhất thời, Sở Vĩnh Dư có chút không hiểu lắm.

Chỉ là anh lại nghĩ tới một chuyện, một chuyện suýt chút nữa anh đã quên mất.

Cái hộp kia đã đóng lại, Mặc Lục lại chạy đến lần nữa, dường như cái hộp gỗ có vẻ bình thường này có thể che giấu hoàn toàn khí tức của đồ vật bên trong nó.

Lấy điện thoại di động ra, Sở Vĩnh Du gọi điện thoại cho Nam Cung Vô Phong.

“Vĩnh Du! Cậu về rồi à?”

Sở Vĩnh Du trả lời.

“Ừm, về rồi, nhưng gia chủ Nam Cung à, thật xin lỗi, ở Cửu Long Vực căn bản không có gia tộc nào họ Nam Cung.”

Đây không phải là lời từ chối của Sở Vĩnh Du mà thật ra trước khi đi theo nhà họ Văn anh đã hiểu rõ, trong chín gia tộc lớn của Cửu Long Vực căn bản không có cái họ Nam Cung nào, sau khi hỏi đại trưởng lão, nhận được một câu trả lời xác nhận, lúc đó anh cũng thấy kỳ lạ một thời gian dài.

“Cái gì? Không có? Sao lại như vậy được! Ba của tôi đã dặn đi dặn lại là Cửu Long Vực, không thể sai được.”

Giọng nói của Nam Cung Vô Phong tràn ngập vẻ không tin nổi.

“Thật đấy, tôi không cần phải lừa gạt ông làm gì, với địa vị của tôi ở Cửu Long Vực, không có ai dám gạt tôi, huống hồ, một gia tộc lớn như vậy, nếu tồn tại, cho dù không nằm trong chín gia tộc lớn thì nhất định phải có dấu vết gì đó, nhưng rất tiếc, thật sự không có gì cả.”

Rất lâu sau, Nam Cung Vô Phong mới mở miệng lần nữa.

“Tôi biết rồi Vĩnh Du, tôi sẽ tiếp tục kiểm tra lại điển tịch mà gia tộc để lại, ba của tôi không đến mức phải để lại một câu nói dối không có ẩn ý như vậy trước lúc chết.”

Do dự một chút, Sở Vĩnh Dư nói.

“Ừm, phát hiện được cái gì thì cứ báo cho tôi biết trước nhé, bác cả.”

Cái xưng hô cuối cùng này, tuy điện thoại đã cúp nhưng vẫn đủ để khiến Nam Cung Vô Phong ở đầu bên kia ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, ông ta cảm thấy vô cùng kích động, sự nỗ lực chân thành của mình, cuối cùng cũng có thể hoàn thành được tâm nguyện trước khi chết của ông cụ. Sở Vĩnh Du đã chấp nhận gia tộc này rồi.

Cuối cùng, Sở Vĩnh Du vẫn không lựa chọn hấp thu nước bọt của thần long nước R, nguyên nhân cụ thể, chính anh cũng không thể nói rõ ràng, có lẽ cũng có liên quan đến phản ứng của Mặc Lục.

Anh đang định ghé qua nhà hàng của Ngu Thư Di một chuyến, mới vừa ra ngoài đã nhận được cuộc gọi của Đồng Hiểu Tiêm.

“Hiểu Tiêm, sao vậy?”

“Anh rể, sao mấy ngày hôm nay điện thoại của anh không gọi được vậy.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi