BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 762

Điện thoại tắt, Sở Vĩnh Du nghiến răng nghiến lợi, người đáng sợ nhất chính là kẻ địch như này, loại tâm tư cẩn thận như Lam Mị, không lộ ra chút sơ hở.

Quả thật, trước đây Sở Vĩnh Du nhiều lần đối với Lam Mị như vậy cũng không nhận ra thuật dịch dung hoặc sơ hở liên quan, bây giờ nghĩ lại, sau khi bước vào Hóa Long Cảnh thì chưa từng gặp mặt Lam Mị… Nhưng bây giờ, nghĩ nhiều như vậy có tác dụng gì chứ.

“Vĩnh Du, vừa rồi anh gọi điện cho Lam Mị sao?”

Sở Vĩnh Du gật đầu, Đồng Ý Yên cắn chặt môi dưới.

“Là cô ấy sao?”

Sau khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du lần nữa gật đầu, giọng nói của Đồng Ý Yên trở lạnh.

“Đồng ý với em, nếu như tìm được cô ta, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất anh có thể nghĩ được hành hạ cô ta đến chết.”

Tây Lân là một khu quản chế rất nghiêm ngặt, bất cứ máy bay nào, cho dù là máy bay chiến đấu thì cũng không cho phép bay ngang qua, nếu không sẽ bị hệ thống phòng không được bố trí ở mặt đất trực tiếp đánh rơi.

Buổi trưa, có một chiếc máy bay tư nhân đáp cánh ở sân bay Nghĩa Thành, máy bay vừa mới dừng hẳn, phía dưới đã có mấy chiếc suv cờ đỏ chờ ở đó.

Cửa khoang mở ra, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cùng xuất hiện, người kia ôm Hữu Hữu một mặt ngơ ngác, mà Mặc Lục cũng đi theo cùng, nó đang nằm ở trên vai của Sở Vĩnh Du.

Có thể là bởi vì tình huống của Hữu Hữu, cho nên trông nó rất ủ rũ.

“Thưa ngài.”

Đứng ở phía dưới là một người đàn ông trung niên, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du, là người do lão Tần đã sắp xếp. Nếu không, cho dù Sở Vĩnh Du có được danh xưng chiến phần nước R, có muốn đến Tây Lân thì cũng là chuyện tuyệt đối không thể.

“Được, đi thôi.”

Lên xe, Sở Vĩnh Du có hơi không dám nhìn Hữu Hữu, có vẻ như là tâm trạng của anh vô cùng không bình thường, đến bây giờ anh với Đồng Ý Yên vẫn không gục ngã là bởi vì ở Tây Lân có sư phụ của anh, vẫn còn có chút hy vọng sống sót.

Về phần Đồng Thế Tân và Tư Phu, Đồng Ý Yên đã nói dối với bọn họ là muốn đưa Hữu Hữu đi du lịch một đoạn thời gian, làm sao dám nói cho bọn họ sự thật. Hai người lớn tuổi rồi, căn bản không có cách nào chấp nhận đả kích như thế.

“Vĩnh Du…”

Nhỏ giọng gọi một tiếng, tay của Đồng Ý Yên cầm lấy tay Sở Vĩnh Du, giống như là làm vậy thì cô mới có thể yên tâm được một chút.

“Bà xã, anh tin là Hữu Hữu chắc chắn có thể khôi phục.”

An ủi vợ mình một câu, Sở Vĩnh Du đặt hết hi vọng và niềm tin lên trên người sư phụ mình.

Xe không ngừng chuyển động, dần dần chỉ còn lại sa mạc mênh mông vô bờ.

Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên trong sa mạc lại xuất hiện rất nhiều công trình, giống như là một khu căn cứ, lại giống như là một thị trấn.

“Thưa ngài, đây chính là căn cứ của chúng tôi, bởi vì bí mật cho nên vợ của ngài chỉ có thể đợi ở đây, không có cách nào đến chỗ của ngài Phong Thánh được.”

Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế lái phụ mở miệng nói, Đồng Ý Yên vội vàng bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi