BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 771

Ngoại trừ cái đó ra, còn có một thứ, đó chính là động vật biến dị lần lượt xuất hiện trên trái đất, nhiều lần làm bị thương người khác. Sau khi có một vài con thậm chí biến dị còn trực tiếp chạy trốn vào rừng nguyên thủy, giống như là biết có con người sinh sống trên trái đất thì bọn nó sẽ phải chết.

Những quốc gia khác bị tổn thất khá lớn, mà nước R bởi vì sự phát triển của thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, thật sự có hiệu quả.

“Ròng rã một năm, Ý Yên, không phải lúc đó con nói một năm thôi à? Sao bây giờ vẫn không có tin tức nào vậy?”

Trong khu biệt thự Vân Vụ Chi Hải ở tỉnh thành, Đồng Thế Tân nhìn con gái, cả gương mặt đều là vẻ lo lắng.

“Ba, ba hỏi con, con cũng không biết, con lại càng lo lắng hơn, bây giờ chỉ có thể chờ đợi. Ngày hôm qua con mới gọi điện thoại cho lão Tần, ông ấy cũng đã nói bọn họ thật sự không có biện pháp gì hết.”

Sau ba ngày nói tạm biệt nhau, lão Tần tự mình đến tỉnh thành thông báo với Đồng Ý Yên rằng một năm sau Sở Vĩnh Du sẽ đưa Hữu Hữu trở về, làm Đồng Ý Yên mong chờ không thôi.

Cái gì là đáng sợ nhất, đó chính là chờ đợi mà không biết thời gian mới chính là đáng sợ nhất, bây giờ đã có kỳ hạn, ít nhất cũng xem như là có hi vọng.

“Ôi, đứa nhỏ của tôi thật đáng thương.”

Tư Phu lau nước mắt, đã một năm rồi không nhìn thấy cháu ngoại, bà đã cảm thấy giống như thiếu đi một cái gì đó. Mỗi ngày nằm mơ đều có thể mơ thấy gương mặt đáng yêu của Hữu Hữu, dáng vẻ ôm lấy cánh tay của bà mà làm nũng. Một năm này, nước mắt của bà thật sự rơi không ít.

Lúc này, chuông cửa vang lên, Đồng Ý Yên chạy thẳng tới, lần nào cô cũng sẽ cảm thấy là chồng và con gái của mình trở về.

Cửa mở ra, lại là Ngu Thư Di và Quan Phấn, hai người bọn họ mới kết hôn hơn nửa năm trước.

“Ý Yên, xem tôi mua cái gì này?”

Tính cách của Ngu Thư Di vẫn là thế, hai tay ôm theo một con heo Peppa to cao khoảng một mét.

“Thư Di, cậu đây là…”

Ngu Thư Di cười nói.

“Không phải là cậu đã nói đợi một năm hả, đây đương nhiên là món quà tôi mua cho Hữu Hữu rồi, về phần Vĩnh Du, tôi chỉ cần mời cậu ấy uống rượu là được.”

Há to miệng, Đồng Ý Yên buồn bã không biết nên nói cái gì, thấy như vậy, Ngu Thư Di đưa tay ôm lấy cô, hào phóng nói.

“Ý Yên, cậu phải tin tưởng Vĩnh Du, cậu ấy đã nói một năm thì chắc chắn chính là một năm, muộn vài ngày hay vài tuần có là sao đâu chứ. Chỉ cần niềm tin trong lòng cậu chưa biến mất, chắc chắn bọn họ có thể bình an trở về, không phải sao?”

Nghe thấy lời nói của Ngu Thư Di, Đồng Ý Yên sửng sốt một chút. Đúng vậy đó, là do mình quá mức hoảng hốt, mình phải nên tin tưởng Sở Vĩnh Du.

“Đúng vậy, Thư Di, cảm ơn cậu, cậu vào nhà đi.”

Nhưng mà Ngu Thư Di lại từ chối.

“Không được đâu, Ý Yên, bọn họ trở về thì nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi và Quan Phấn đi trước đây.”

Nguyên nhân hai người đi đều rất đơn giản, bởi vì phải về nhà chơi game. Bây giờ trong truyền nhân của rồng, bọn họ cũng đã gia nhập vào bang phái, cho nên là thành viên của bang phái thì sẽ được yêu cầu online vào một thời gian cố định, vậy thì thời gian xuất hiện trong trò chơi mới có thể đồng bộ.

Hiện tại năng lực của Ngu Thư Di và Quan Phấn đã tương đương với võ giả tam phẩm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi