BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 813

“Đã nói đừng căng thẳng, Khả Hân nói anh có thứ có thể thay thế Long Mễ, phải không?”

May mà, Sở Vĩnh Du lại nói một câu khiến Tàng Nhĩ cuối cùng cũng dịu lại, nhưng hoàn hồn lại thì cảm thấy dường như sự việc càng nghiêm trọng hơn rồi.

Anh ta nói như thế là vì Văn Khả Hân không hiểu, đó là dung dịch gen của Huyền Hoàng Tinh bọn họ, ở Huyền Hoàng Tinh ở đâu cũng có thể mua được, nhưng đến trái đất, đương nhiên là hàng hiếm.

Vấn đề mấu chốt là hiệu quả sao có thể so với Long Mễ, cũng chỉ là lừa người bản địa ở đây mà thôi, nhưng địa vị bây giờ của Sở Vĩnh Du, anh ta dám sao?

“Tôi… tôi thật ra là nói đùa với cô Văn Khả Hân.”

Hết cách rồi, anh ta chỉ có thể nói ra lời này, Tàng Thiên Mẫn tức tới nỗi tát cho anh ta một cái.

“Nói đùa? Nói đùa với Sở đại nhân? Lá gan của con thật lớn đấy.”

Không khác với những gì Sở Vĩnh Du nghĩ, cho nên để lại một câu thì xoay người rời đi.

“Kiểu đùa nói này, sau này vẫn là đừng dùng nữa.”

Nhìn bóng lưng của nam, Tàng Thiên Mẫn ngay cả can đảm tiễn cũng không có, nói với những người dòng chính của nhà họ Tàng ở đây.

“Cút hết đi họp cho tôi, bữa tiệc kết thúc.”

Sớm biết là loại kết quả này, ông ta nên mở cuộc họp trước, quản sinh nhật của cháu trai gì đó, suýt nữa thành ngày giỗ luôn rồi.

Khách khứa lũ lượt rời khỏi, sự chấn động trong lòng lại tuyệt đối không vơi bớt, cuối cùng cũng hiểu một điểm, Sở Vĩnh Du, vẫn là Sở Vĩnh Du đó, mặc kệ phong thủy của Tỉnh Thành xoay chuyển như nào, cũng không xoay tới Sở Vĩnh Du.

“Hôm nay nếu không phải là anh, tôi thật sự bị Tàng Nhĩ lừa rồi.”

Trên chiếc Ferrari, Văn Khả Hân có hơi tức tối, càng có hơi bất lực.

“Năng lượng ẩn chứa trong Long Mễ là long mạch thai nghén ra, tôi vốn không tin, có thứ có thể thay thế Long Mễ.”

Chủ đề này dừng ở đây, Văn Khả Hân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói.

“Đúng rồi, 325687, đây là ID trò chơi trong truyền nhân của rồng của tôi, anh nếu như login, nhớ kết bạn với tôi, nếu không trong đó đều là thông qua điều chỉnh, cho dù mặt đối mặt cũng không nhận ra đâu.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Được, tôi biết rồi.”

Quay về Vân Vụ Chi Hải, trước tiên đến nhà ba vợ Đổng Thế Tân một chuyến, nhìn thấy con gái đã ngủ say trong phòng ngủ thì cũng yên tâm rồi.

“Vĩnh Du, ngày mai con cũng nghỉ ngơi đi, mẹ và ba con đưa Hữu Hữu đến nhà trẻ là được rồi.”

Nghe thấy lời của Tư Phu, suy nghĩ một lát, Sở Vĩnh Du cười nói.

“Dạ, vậy thì làm phiền ba mẹ rồi.”

Về đến nhà mình, Đồng Ý Yên không có ở nhà, cũng không có buồn ngủ, nhìn thấy Hồn Khôi màu vàng kim trên bàn, từ từ cầm lên.

Liên quan tới tương lai của quốc gia, sự trưởng thành của thế hệ trẻ, là nên đi vào xem thử tình hình rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi