BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 829

Trong ánh mắt vụt qua một tia kinh hãi, nhìn Lam Mị giơ hai tay lên đột nhiên đánh một chưởng về phía anh.

Sao có thể chứ? Lam Mị cũng chỉ là Hóa Long Cảnh tầng thứ tư, sao có thể đánh ra một chưởng uy lực lớn như thế, hơn nữa tốc độ ra tay vừa rồi, anh vậy mà không tránh được.

Tâm thần chấn động, Sở Vĩnh Du đột nhiên phát hiện, cửa gỗ đằng sau Lam Mị không biết từ khi nào đã mở ra.

Cùng lúc này, từ đằng sau Lam Mị, một lão giả thấp bé khoảng 1m6 đi ra, trên mặt nở nụ cười bỡn cợt.

“Người phụ nữ này tốt xấu gì cũng từng cứu lão phu, lão phu không thể để cậu tùy tiện giết được.”

Ông lão mở miệng, Lam Mị thở phào một nơi, vừa rồi bên tai đột nhiên vang một giọng nói, bảo cô ta tung chưởng, căn bản không nghĩ ngợi gì, hai tay ngẩng lên đánh ra, đồng thời, cô ta cũng cảm nhận được, một bàn tay đặt ở sau lưng của mình.

Tuyệt đối không ngờ, vậy mà đánh ra một chưởng hiệu quả như vậy, đánh lui người khiến cô ta không có sức đánh trả như Sở Vĩnh Du tới khoảng cách xa như vậy.

“Ông là ai?”

Sở Vĩnh Du vẻ mặt thận trọng, lão giả này mượn cơ thể của Lam Mị, vậy mà có thể đánh ra một chưởng uy lực như vậy, hơn nữa còn chỉ là một chưởng bình thường.

“Tôi là ai cậu không cần phải biết, cũng không có tư cách biết, cậu có thể cút rồi.”

Tuy lão giả vẫn đang cười, nhưng lời nói ra lại tràn ngập cảm giác không cho phép nghi ngờ.

“Tiền bối, xin ngài giết anh ta!”

Lam Mị ở một bên vẻ mặt rất khẩn trương, tuyệt đối không thể Sở Vĩnh Du đi được, nếu không lần sau tới nữa thì cô ta xong đời.

10 năm trước, cô ta ở núi hoang này phát hiện lão giả, ông ta trong trạng thái hôn mê, thoi thóp.

Cô ta tìm cả một đội ngũ bác ý tới cứu chữa, cuối cùng cứu được, sau khi lão giả tỉnh thì sống ở đây, chưa từng rời khỏi cửa phòng một bước, nói là đang khôi phục thực lực, đợi thực lực khôi phục thì có thể rời đi.

Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.

Trước đó lo lắng về Sở Vĩnh Du là cô ta không thể chắc chắn, lão giả có thể đánh lại Sở Vĩnh Du hay không, nhưng bây giờ, dường như rất rõ ràng rồi.

“Im miệng! Tuy cô đã cứu tôi, nhưng không có ai có thể ra lệnh cho lão phu.”

Lão giả quát một câu, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn đứng ở đó, nụ cười trên mặt biến mất.

“Nhóc con, không nghe thấy lời tôi nói sao? Cậu thật sự muốn chết sao?”

Nhìn Lam Mị, khí thế của Sở Vĩnh Du bốc lên.

“Cô ta, tôi buộc phải giết!”

“Liệt Địa.”

Dứt lời, Sở Vĩnh Du hai tay đưa tay, trống rỗng xé một cái, ngay sau đó, nơi lão giả và Lam Mị đứng, mặt đất đột nhiên nứt ra hai bên, lộ ra cái hố đen bên dưới và lực hút vô cùng khủng khiếp.

Lam Mị kêu thảm một tiếng, cơ thể nhanh chóng rời xuống, nhưng rất nhanh thì được lão giả túm trong tay, từ vẻ ngoài, vậy mà không hề chịu ảnh hưởng của Liệt Địa.

“Ha ha, chiêu thức không tồi, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thực sự hiếm có!”

Nói rồi, lão giả để Lam Mị ở một bên, chân phải bỗng giẫm một cái, khiến chuyện khiến người ta thể tin được xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi