BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 863

Lời nói của người đàn ông cường tráng thốt ra, bên cạnh anh ta và chàng trai trẻ xuất hiện thêm hai bóng người, tốc độ rất nhanh, không có ai nhìn rõ họ đi đến bằng cách nào, cho dù là Sở Vĩnh Du cũng như vậy.

Nhưng đợi sau khi anh nhìn rõ người đến, ánh mắt lập tức thay đổi.

Bởi vì hai người vừa xuất hiện lại là Mị Tôn và ông lão có thực lực không thể tưởng tượng đã cứu cô ta.

Cùng lúc đó, ông lão và Mị Tôn cũng nhìn thấy Sở Vĩnh Du.

“Sư thúc, cuối cùng người cũng xuất hiện rồi, sư phụ, ông ấy vẫn luôn…”

“Câm miệng! Đi.”

Vẻ mặt của ông lão lập tức thay đổi, không nói nhiều lời, dẫn theo ba người rất nhanh đã biến mất không chút dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.

Sở Vĩnh Du vẫn đứng nguyên tại chỗ, mặc dù anh đã đột phá đến cảnh giới tiếp theo, nhưng anh cũng biết, mình so với ông lão kia vẫn kém rất xa.

Cho dù Mi Tôn, kẻ thù ở trước mặt này, cũng thật sự không đủ sức lực, đừng nói đến đánh nhau, cho dù là đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Sau khi ổn định lại tâm tình, Sở Vĩnh Du liếc nhìn chiếc Brabus G800 đã bị uy lực còn lại tác động đến biến thành đống sắt vụn, dẫn theo Vưu Quốc Chương và những người khác rời đi.

Mà ở một nơi cách chỗ này khá gần, có bốn bóng người xuất hiện, người đàn ông cường tráng lập tức nói.

“Sư thúc, người sao vậy? Tên tiểu tử lúc nãy là…”

“Câm miệng.”

Ông lão lại mắng một câu, lạnh lùng nói.

“Tên tiểu tử kia không đơn giản, bên cạnh còn có một sủng vật thực lực rất mạnh, lúc nãy nếu như không rời đi, lúc sau có thể rời đi được hay không cũng rất khó nói.”

Cái gì!

Đột nhiên, người đàn ông cường tráng và chàng trai trẻ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, chả trách Sở Vĩnh Du vẫn luôn rất tự tin, không chút lo lắng, hóa ra là có đường lui như vậy.

Có thể khiến sư phụ sợ hãi, vậy thật sự là rất lợi hại.

Mị Tôn ở bên cạnh, không nói lời nào, cô ta có cảm giác, cho Sở Vĩnh Du đủ thời gian trưởng thành, sợ là ngày mà bọn họ gặp lại nhau sẽ ngày càng ngắn.

“Được rồi, nên trở về rồi.”

Nói xong, trong mắt ông lão lóe lên tia phức tạp, rời khỏi nhà lâu như vậy, nên trở về để kết thúc những thứ nên kết thúc rồi.

Lúc trở về tỉnh thành đã là nửa đêm, Sở Vĩnh Du đi vào nhà, con gái Hữu Hữu đã bổ nhào lên.

“Ba, con nhớ ba.”

Mặc dù biết con gái đang làm nũng, nhưng trong mắt Sở Vĩnh Du vẫn tràn ngập sự cưng chiều.

“Ba cũng nhớ con, mẹ đâu?”

“Mẹ đang tắm, ba mau đến đây cùng xem phim hoạt hình với con.”

Một lúc sau, Đồng Ý Yên mặc đồ ngủ xuất hiện, nói.

“Em cứ tưởng hôm nay anh sẽ ở thành phố Ninh không trở về.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không, có một vài chuyện trì hoãn rồi, đúng rồi, chuyện của võ đấu ba của em tiến triển thế nào rồi?”

Ngồi xuống bên cạnh Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên nói.

“Ồ, em hỏi Quan Phấn, cũng không có gì, chỉ là tìm một chỗ tốt để sửa sang lại, sau đó đi xin giấy phép kinh doanh là được, chỗ thì em đã thuê được rồi, ngày mai có thể khởi công sửa sang lại.”

Xem ti vi với con gái, đến lúc đi ngủ, nằm trên giường, nhìn con gái, Sở Vĩnh Du không khỏi có chút bất lực.

Anh thật sự hoàn toàn không nhàn rỗi, lần này sau khi đột phá, còn phải đi đến Long Chi Động một chuyến, làm rõ tình hình của cảnh giới này.

Không biết tại sao, con đường đời sau của võ giả nước R đều bị chặn lại, vấn đề này nếu như nghiên cứu sâu, không biết phải quay về thời đại nào.

Giống như Tam Thánh sư phụ anh, chẳng qua cũng chỉ là hóa long cảnh đỉnh phong mà thôi, vì vậy từ nay về sau, bước tiến của võ giả đều rơi trên người anh, có thể nói là tránh nhiệm vô cùng nặng.

Nếu như không có sự xâm phạm của Huyền Hoàng Tinh, anh có thể cũng không cần gấp, nhưng chuyện đã vô cùng gấp, đã đến trước mặt rồi sao có thể ngồi yên được chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi