BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 950

Trong mắt Chiêm Tinh Hà xuất hiện thần sắc trước nay chưa từng có, thật sự kích động đến điên rồi, anh ta vẫn luôn áy náy và lo lắng, không nghĩ tới là cuối cùng mẹ của mình đã có thể nhìn thấy một tia hy vọng.

“Đương nhiên là thật.”

Xe chạy thẳng một đường, chạy lên đường núi, vẫn may là bây giờ quốc gia phát triển nhanh chóng, có rất nhiều đường núi đều đã tạm biệt hình dạng nhấp nhô toàn là bùn đất, nếu không thì chiếc Mercedes Maybach này chắc có lẽ không có cách nào chạy lên trên.

Chạy xe hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy tòa kiến trúc có phong cách lầu các cao khoảng sáu tầng.

“Cậu Sở, dựa theo yêu cầu của ngài, chính là chỗ này?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Bác cả, sếp Hà, mọi người ngồi ở trên xe chờ một chút nha, để cháu đi xử lý chút chuyện.”

Đương nhiên Hà Đồ không dám nói nhiều, ngược lại là Nam Cung Vô Phong nhìn một chút rồi nói.

“Vĩnh Du, bây giờ là một giờ rưỡi trưa, dù sao thì trước khi mặt trời lặn cũng phải chạy đến gia tộc Thác Bạt, đừng để chậm trễ.”

“Được, không ở đây lâu đâu. Tinh Hà, đi theo tôi.”

Sau khi hai người bước xuống xe thì Chiêm Tinh Hà đi theo sát sau lưng Sở Vĩnh Du, không nói lời nào, hoặc là nói có chút khẩn trương, cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng giết người, nếu như đợi lát nữa sư phụ kêu anh ta ra tay thì làm sao bây giờ?

“Đừng khẩn trương, sát phạt quyết đoán, đối với bất cứ một cường giả nào mà nói điều này là không thể thiếu, có một số việc cậu cần phải từ từ học tập, ai cũng không có khả năng làm một lần là xong.”

Ở cổng lầu các có mười mấy tên thủ vệ đang đứng đó, nếu như quan sát bốn phía thì có thể phát hiện xung quanh vẫn còn rất nhiều.

“Làm gì vậy, có hẹn trước không?”

Một tên thủ vệ trong đó mở miệng, Sở Vĩnh Du lạnh lùng nói.

“Sao vậy, tôi là Sở Vĩnh Du, các người không biết?”

Thủ vệ bật cười.

“Mày cho rằng mày là ai chứ, bọn tao nhất định phải biết mày à? Tao thấy mày giống như là đến đây để quấy rối?”

Sở Vĩnh Du cảm thấy buồn cười, ở bên trong có người đặc biệt giả mạo anh, thế mà cái đám thủ vệ này lại không biết cái gì, đúng là thú vị mà.

“Anh nói đúng, tôi đến đây để quấy rối đó.”

Nói dứt lời, chân phải Sở Vĩnh Du nhanh chóng nâng lên, trong nháy mắt đạp thẳng xuống.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, tất cả mọi người đều nhanh chóng đứng yên tại chỗ, chỉ nhìn thấy chính giữa lầu các sáu tầng nứt ra một khe hở thật lớn, đây là kết quả một chân của Sở Vĩnh Du tạo thành.

“Mày… mày…”

Thủ vệ hoảng loạn ngồi phịch xuống đất, run rẩy ngay cả một chữ đầy đủ cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Mà Chiêm Tinh Hà sau lưng Sở Vĩnh Du thì há to miệng, trong mắt tràn đầy rung động.

Một cước… một cước của sư phụ lại có thể bổ một lầu các bằng gỗ sáu tầng nứt ra một đường, cái này…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi