BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 995

Sở Vĩnh Du nói xong, nhảy vèo một cái là đã cùng Jessica đứng bên cạnh Fenster.

“Sư huynh, em… em thật sự không ngờ được là còn được nhìn thấy anh.”

Fenster xuýt xoa, trong lòng vô cùng phức tạp.

“Cậu là sư đệ của tôi, tôi có thể không lo cho cậu sao? Cũng may Thiệu Tử Tuệ cảm thấy không ổn đã liên hệ với tôi, nếu kéo dài thêm một thời gian nữa thì cậu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe thấy câu này, trong lòng Fenster rất ấm áp, đúng là giữa vợ chồng tồn tại những mối liên hệ không thể nói rõ được.

“Đúng rồi sư huynh, những người giam lỏng em trên đảo này, không chỉ người nào người nấy có thực lực mạnh mà bọn chúng còn cầm thứ vũ khí gì đó mà trước giờ em chưa từng thấy, những…”

Sở Vĩnh Du xua tay, thẳng thừng cắt ngang lời của Fenster.

“Không cần lo lắng, đám người đó không làm tôi bị thương được, cậu có cần đem theo gì không? Nếu như không có thì chuẩn bị đi thôi.”

Bên ngoài đã yên tĩnh, rõ ràng là Khổng Minh đã giải quyết xong đám người đó.

“Không có, đồ đạc của em đã bị bọn chúng chiếm gần hết rồi, em đi lúc nào cũng được.”

“Tốt, trong nhà cậu có máy bay trực thăng đúng không?”

Phía sau ngôi nhà lộng lẫy này có một bãi đất bằng để đỗ máy bay, trong nhà Fenster có tất cả 6 chiếc trực thăng, xe sang thì nhiều không kể hết, đúng là không hổ danh là đại gia hàng đầu nước Mỹ.

Trong đó có hai chiếc trực thăng bên dưới có lắp súng máy hạng nặng và bệ phóng tên lửa.

“Mọi chuyện không thể chậm trễ được nữa, mau đi thôi.”

Dù sao cũng phải cứu những người Nước R bị nhốt ở tòa nhà Đế quốc, Sở Vĩnh Du không muốn làm lỡ thời gian, anh hiểu rõ đạo lý chậm trễ có thể sinh biến.

Jessica lái chiếc trực thăng, trở lại chỗ của thanh niên kia.

Khi nhìn thấy ba người Sở Vĩnh Du quay về, hơn nữa còn không chậm hơn người phi công kia bao nhiêu và còn dẫn theo được Fenster- người đang bị cấm túc thì thanh niên kia vô cùng kinh ngạc.

Những người tiến sĩ không hiểu tìm đâu ra được này thật đáng sợ, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng trước mặt những người lạ đó, vậy mà trước mặt Sở Vĩnh Du, đúng thật là… “Đi thôi, dẫn chúng tôi tới tòa nhà Đế quốc.”

Đến khi Sở Vĩnh Du lên tiếng thì người thanh niên kia mới phản ứng lại được, vội vàng bảo mấy người bọn họ lên xe.

“Sư đệ, cậu biết tình hình hiện tại của nước Mỹ không?”

Ở trên xe, nghe thấy câu hỏi của Sở Vĩnh Du, Fenster lắc đầu cười khổ.

“Em không biết, em đang họp ở công ty, đám người Huyền Hoàng Tinh kia xông vào, sau đó giam lỏng em ở trong nhà, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Nếu lúc trước không phải sư huynh nhắc nhở thì bây giờ mấy người vợ em có lẽ đã bị giết rồi.”

Đúng lúc đó, cậu thanh niên đang lái xe tự nhiên đạp phanh dừng xe, sau đó hốt hoảng quay lại nhìn Sở Vĩnh Du.

“Anh Sở, anh…. vừa nãy anh nói là sẽ đi đâu?”

“Tòa nhà Đế quốc, có vấn đề gì sao?”

Cậu thanh niên kia nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi tột độ.

“Chỗ… chỗ đó không thể đi được, tòa nhà Đế quốc và ba con đường xung quanh đó là vùng cấm của người dân bản địa chúng tôi, ai xông vào đó đều giết không phải hỏi, chúng ta… chúng ta bây giờ làm vậy là đâm đầu vào chỗ chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi