BÀN LONG NGOẠI TRUYỆN

Sáng sớm, những ánh nắng bình minh chiếu lên hai thân thể đang ôm nhau ngủ, tóc dài quấn quít với nhau, dây dưa không rời.

Tiểu Nhạn bị ánh sáng mặt trời đánh thức, nàng cau mày một cái rồi từ từ mở mắt ra. Vừa tỉnh nên còn có chút mơ màng, Tiểu Nhạn xoay người ngồi dậy, nhìn bên cạnh mỹ nhân đang ngủ không khỏi thỏa mãn cười một cái, cúi người điểm nhẹ một nụ hôn lên môi nàng.

"Ưm~" Người bên cạnh bị quấy nhiễu cũng mơ màng trở mình tỉnh giấc

"Sáng rồi sao?" Địch Lỵ Á mệt mỏi ngồi dậy dụi mắt, tấm chăn mỏng trượt khỏi bờ vai làm lộ ra thân thể quang lỏa, trắng nõn. Tiểu Nhạn nhìn một màn này muốn phun máu mũi, mỹ nhân tỉnh dậy sau một giấc ngủ say nồng tựa như tiên tử giáng thế, xinh đẹp, thuần khiết. Thấy ánh mắt khác thuơngf của Tiểu Nhạn, Địch Lỵ Á ban đầu là ngẩn ra không hiểu, ánh mắt di chuyển từ đôi mắt Tiểu Nhạn xuống phía dưới, càng về sau gương mặt Địch Lỵ Á càng đỏ, nàng với lấy chăn che trước ngực, bộ dạng ủy khuất giống như vừa bị ăn hiếp vậy.

Tiểu Nhạn thấy Địch Lỵ Á phòng bị như vậy thì bật cười, trong lòng nổi lên tính toán xấu xa, bật người đem Địch Lỵ Á áp dưới thân

"Thế nào, đêm qua ta đã nhìn cả, muội bây giờ sao lại thẹn thùng như vậy đây?" Nhìn gương mặt thẹn thùng của Địch Lỵ Á, lại nhớ đến một đêm cuồng nhiệt đêm qua, Tiểu Nhạn lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khuynh người, hướng cần cổ trắng ngần gặm cắn.

"H-Huynh làm gì thế? K-không được, bây giờ là ban ngày" Địch Lỵ Á phát giác mưu đồ của Tiểu Nhạn, muốn ngăn cản, chỉ là hữu tâm vô lực, cảm giác tê tê ở cổ truyền tới là gương mặt nàng nóng ran.

Tiểu Nhạn mút nhẹ một cái, in lại một vệt đỏ hồng hồng trên làn da bạch ngọc, hài lòng mỉm cười, hướng cái tai đã có chút đỏ cắn nhẹ

"Như thế nào không được, ta đã sớm cho Tiểu Bạch gác trước cửa, sẽ không có ai làm phiền chúng ta"

Một tấm chăn mỏng căn bản không thể cản lại sự tấn công của Tiểu Nhạn, nhanh chóng bị kéo ra vất qua một bên.

"V-Vậy càng không được, Tiểu Bạch sẽ nghe thấ---Ưm~~" Địch Lỵ Á chưa nói dứt câu, tay của Tiểu Nhạn đã không an phận, khắp nơi trêu chọc.

"Vậy nếu không muốn bị Tiểu Bạch nghe lén, muội cần phải khắc chế một chút" Tiểu Nhạn thì thầm khe khẽ, nhiệt khí phả ra làm Địch Lỵ Á có chút ngứa ngáy, muốn né nhưng né không được.

Tay của Tiểu Nhạn trượt xuống phía dưới, nơi đó đã ướt đẫm một mảnh. Tiểu Nhạn khóe môi nhếch lên

"Hửm?"

Địch Lỵ Á nghẹn họng. Thân thể phản ánh quá rõ ràng, nếu còn chống cự nữa thì chẳng phải chỉ đang dục cự hoàn nghênh thôi sao?

Tiểu Bạch theo ý của Tiểu Nhạn ngồi trước cửa, đôi tai khẽ giật giật

"Thanh âm này...không lẽ họ lại..." Lúc này Tiểu Bạch hận mình có thính lực quá tốt, càng tức giận tên họ Trần kia cũng quá mức cuồng nhiệt, mới sáng sớm mà đã...

"Tiểu Bạch? Sao ngươi lại ngồi đây? Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á chưa dậy sao?" Lúc này chị em Lệ Na đi tới. Bình thường Tiểu Nhạn dậy rất sớm, hôm nay thế nào lại chưa dậy đây?

Lệ Na định đưa tay gõ cửa thì Tiểu Bạch cản lại lắc đầu, vừa lúc từ trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ ái muội, hai người Lệ Na và Lệ Bối Tạp chưa trải sự đời, nhưng cũng biết loại âm thanh đó ám chỉ điều gì.

Hai người trân trối nhìn cánh cửa đóng chặt, mặt biến đỏ.

"C-Cái đó...Hai người họ tinh lực thật tốt"

Bọn họ đều biết tình cảm của Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á, cũng biết hai người trước đó chưa từng vượt qua giới hạn.

Cảm thấy người trong phòng còn lâu mới rời giường, hai chị em thức thời rời khỏi trước. Chỉ tội Tiểu Bạch, vẫn còn phải ngồi chịu trận đây?

---------

Địch Lỵ Á tỉnh dậy lần nữa đã là giữa trưa, nàng cảm thấy cả người khí lực ngồi dậy cũng không còn. Sờ sang bên cạnh một mảng trống không làm cho Địch Lỵ Á nổi lên chút mất mát.

Chính là Địch Lỵ Á mất mát chưa được quá nhịp thở thì cánh cửa liền được mở ra, một mùi hương thơm phức bay vào.

"Ừm, muội dậy rồi hả?" Tiểu Nhạn đặt bát canh xuống bàn, chạy đến bên giường giúp nâng Địch Lỵ Á ngồi dậy. Lúc này Địch Lỵ Á phát hiện thân thể nàng đã được mặc trang phục chỉnh tề, nếu không phải nhìn thấy dấu tích đêm qua, cùng với vùng eo mỏi nhức thì nàng còn cho rằng mọi chuyện chỉ là giấc mộng thoáng qua đây.

"Nhạn, quần áo này là?"

Tiểu Nhạn nghe hỏi thì mặt thoáng hồng, nhớ lúc nàng tỉnh dậy lần thứ hai, muốn gọi người bên cạnh dậy, nhưng phát giác ra Địch Lỵ Á ngủ rất trầm, một chút phản ứng lại cũng không có.

Tiểu Nhạn áy náy, đêm qua là lần đầu của Địch Lỵ Á, lại bị nàng dày vò đến gần sáng mới ngủ, sáng sớm bản thân không nhịn được lại muốn nàng ấy lần nữa (Ê, có phải ta cho ngươi nội thương hai lần nên ngươi biến thành hổ đói vồ mồi không thế?). Khó trách thân thể Địch Lỵ Á chịu không nổi mà ngủ trầm như vậy.

Nhưng cứ để Địch Lỵ Á ngủ như vậy cũng không tốt, hơn nữa Tiểu Nhạn lo bản thân sẽ không khống chế được, dứt khoát thay Địch Lỵ Á mặc lại trang phục.

Thay Địch Lỵ Á mặc lại trung y, còn về phần nội y...thôi miễn bàn đi. Mấy người cảm thấy Tiểu Nhạn đủ định lực sao?

"Ừm, ta thấy muội ngủ trầm quá nên giúp muội mặc lại. Cảm thấy đói bụng chưa, ta mang chút đồ ăn tới đây" Tiểu Nhạn vừa nói, vừa săn sóc kê cao chiếc gối cho Địch Lỵ Á dựa vào.

Địch Lỵ Á gật đầu "Quả thực là có chút đói"

Tiểu Nhạn bưng bát canh tới "Tới đây, gà hầm của tửu điếm này rất ngon" Múc một muỗng canh đưa đến bên miệng Địch Lỵ Á, ý tứ không cần nói cũng biết.

Địch Lỵ Á ngượng ngùng, nhưng giơ tay đều không còn sức lực, vẫn là ngoan ngoãn há miệng, ăn muỗng canh Tiểu Nhạn đút tới, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào.

Tiểu Nhạn không định dừng chân ở đây quá lâu, trong bát canh đã bỏ thêm một ít thảo dược có tách dụng bồi bổ thân thể, dù sao từ Xích Nhĩ quận thành tới nơi ở của Ốc Đốn hiện tại, đế đô 'Xích Viêm' của Áo Bố Lai Ân đế quốc còn rất xa, khoảng cỡ một năm lộ trình. Tất nhiên chỉ bằng với tốc độ của Tiểu Nhạn, Tiểu Bạch mang theo Địch Lỵ Á thì tới nơi trong vòng mười ngày nửa tháng là hoàn toàn có thể.

Có điều Tiểu Nhạn cũng không vội.

Đút hết bát canh, Tiểu Nhạn gọi tiểu nhị mang một chậu nước sạch tới, lại nhìn Địch Lỵ Á:

"Cái kia...có cần ta giúp muội tắm rửa?" Tuy rằng Tiểu Nhạn là chỉ có ý muốn giúp Địch Lỵ Á, nhưng nghe vào tai người kia lại hoàn toàn mang nghĩa khác. Địch Lỵ Á trừng mắt nhìn Tiểu Nhạn, eo nàng giờ vẫn còn đau, nếu còn vận động mạnh xem chừng nàng sẽ chịu không nổi. Đúng là không nên dung túng tên sắc lang kia mà.

Tiểu Nhạn bị Địch Lỵ Á trừng mắt thì cười 'haha' hai tiếng, sau khi đem nước để trong phòng liền ngoan ngoãn đóng cửa đi ra ngoài.

***

Ở một tiểu trấn cách Xích Nhĩ quận thành chừng hơn một trăm dặm, có một cô bé đáng yêu đang ngồi nghịch nước bên hồ, phía xa xa có một nam nhân mặt rỗ núp bên hồ.

"Dang dấp như vậy, bán vào thanh lâu có lẽ được khối tiền đây"

Hắn vừa đê tiện cười, vừa lục lọi lấy ra một cái bao.

Đương lúc chuẩn bị chồm tới chụp bắt người thì hắn liền phát hiện nhân ảnh đáng yêu kia đã không còn ở đó nữa.

"Phập!"

Một tiếng cắt gọn, lưỡi kiếm từ phía sau xuyên qua mi tâm của hắn, máu tươi còn nhỏ từng giọt, từng giọt.

"C-Cái..." Tên nam nhân trợn tròn mắt, không thể tin được, cả người đổ rạp về phía trước.

Cô bé đáng yêu đem kiếm vẩy nhẹ một cái, đem máu trên lưỡi kiếm vẩy ra tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

"Phàm nhân ghê tởm"

Vừa lúc này có một tên đặc cấp chấp sức chạy tới, là kẻ phụng mệnh truyền tin.

"Lan Đạm đại nhân, có lệnh từ giáo đình truyền xuống"

"Hử?" Cô bé đáng yêu 'Lam Đạm' thu lại kiếm, vẻ mặt tựa như băng sương, lạnh khốc tuyệt tình, nào còn chút dáng vẻ nghịch ngợm ban nãy.

"Giáo hoàng ra lệnh truy bắt Trần Tiểu Nhạn"

Lan Đạm lạnh lùng gật đầu.

"Còn nữa, tình báo phát hiện hai cô gái mang linh hồn thuần khiết trốn thoát lần trước đang ở trong thành"

Lan Đạm vẫn không cho ý kiến gì, lạnh lùng đứng đó. Gã truyền tấn nam tử nói thêm một câu khiến nhãn tình của nàng sáng lên

"Tiểu Nhạn là kẻ đã cứu hai cô gái này đi"

"Nói như vậy, hai kẻ này xuất hiện trong thành, rất có khả năng Tiểu Nhạn cũng trong thành?"

Lan Đạm có chút kinh ngạc, lệnh từ bên trên vừa mới truyền xuống, lại có ngay được cả tung tích mục tiêu, đúng là lão thiên trợ giúp.

"Tắc Khắc, Tắc Khắc! Các ngươi mấy người tất cả đều lại đây cho ta." Thanh âm lạnh băng của Lan Đạm lập tức vang lên, ngũ danh Thiên sứ kia cũng đều lập tức chạy lại.

Tính cả Lan Đạm là lục danh Thiên sứ này, hiện tại đều ở trong thân thể nhân loại. Thực lực bọn họ đều bị hạn chế, chỉ có thể phát xuất cửu cấp chiến sĩ thực lực.

Bất quá, bản chất của bọn họ căn bản vẫn còn là Thiên sứ.

Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, vì Chúa vinh danh, có thể tùy thời hy sinh tánh mạng.

"Đi, chúng ta xuất phát" Lan Đạm ra lệnh.

"Vâng" Năm người còn lại không chút do dự.


Tiểu Bạch: Ta cũng muốn có lão bà...

Kili *ỡm ờ*:...Ngươi còn nhỏ, để sau rồi tính.

Tiểu Bạch *Mắt sáng lên*: Vậy ngươi cũng phải cho ta cùng lão bà thực hiện cái kia a?

Kili *Sặc sữa, trừng mắt nhìn*: WHATTTT?!!!!!!


~~~ Chuẩn bị đụng độ lính bên địch rồi, hạnh phúc lâu quá rồi, cũng nên có tí biến thôi, êm đềm quá ta đây cũng buồn =)) Mọi người đọc vui~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi