Cẩu Lương có chút tò mò cách chết của nguyên chủ, bởi vì ——
Thật sự đau quá mà......!
【 Đinh, số liệu cơ bản của túc thể đã rà quét xong! 】
【 Hệ thống: Thưa chủ nhân, tình trạng sức khoẻ của túc thể rất xấu, không chỉ bị trọng thương, hai chân bị đánh gãy, cùng với triệu chứng mất máu quá nhiều, hơn nữa còn nhiễm độc nặng, có yêu cầu —— khoan đã! Chủ chủ chủ nhân!! Bắt đầu xuất hiện trên bản đồ của tôi ——】
【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, trước tiên cậu hãy che chắn cảm giác đau của tôi lại......!Làm sao vậy? 】
【 Đinh! Kích hoạt chương trình hợp phối, bản đồ bao trùm thành trì hiện tại, bây giờ bắt đầu tìm kiếm hợp phối! 】
【 Đinh!! Mục tiêu của nhiệm vụ đã xác định! Độ xứng đôi hồn thể xác suất: 99.99%! Bây giờ tiến hành rà quét hồn thể của mục tiêu! 】
Hiệu suất xưa nay chưa từng có, sau hai lần chèn khẩn cấp này, hệ thống mới nói hết lời vừa nãy chưa nói xong.
【 Hệ thống: Chủ nhân! Tôi thấy được một điểm mù lớn!! 】
Nó giật mình như thể chưa từng gặp điểm mù lớn bao giờ.
Cẩu Lương cũng không khác chút nào, dưới sự sợ hãi cậu thậm chí suýt chút nữa đã quên đau đớn trên người nhưng cũng chỉ là suýt chút nữa mà thôi.
Nhắm mắt lại một cách yếu ớt, Cẩu Lương để hệ thống thả việc lớn sang một bên, trước hết che chắn cảm giác đau của bản thân lại rồi nói tiếp.
Đau đớn bị cắt đứt, Cẩu Lương lúc này mới cảm thấy đau đớn đến mức cả người cuộn tròn lại được giãn ra, gương mặt cậu buông lỏng, sau đó lại nhíu chặt lại, cẩn thận duy trì vẻ mặt thống khổ vừa rồi.
【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, cậu nói mục tiêu đang ở gần chúng ta sao? 】
【 Hệ thống: Đang tiến hành rà quét hồn thể mục tiêu, nhưng mà, có một điểm mù lớn đang tiến tới gần ngài, hoàn toàn chính xác! 】
【 Cẩu Lương:......!Món ngon xa cách mười năm, wow, tôi tới rồi đây!!! ω 】
Sự kích động dâng trào trong lòng suýt chút nữa phá vỡ vẻ sống không bằng chết.JPG trên mặt cậu, nhưng tiếng bước chân tới gần khiến cậu kịp thời bóp lấy vui sướng đang lao nhanh.
Bước chân người tới rất vội vàng, việc đầu tiên khi đến gần là kiểm tra hơi thở của cậu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nâng cậu đặt vào ngực cho cậu uống thuốc.
"Chủ nhân, uống thuốc thôi."
Người tới nói.
【 Cẩu Lương: Hắn..hắn gọi tôi là chủ......!nhân? (/ω\) 】
【 Hệ thống: Đinh, đã rà quét xong tư liệu cơ bản của mục tiêu! 】
Tên: Chung Thuyên
Giới tính: Nam
Tuổi: 29 tuổi
Chiều cao: 194CM
Hệ số ngoại hình:
Hệ số trí lực:
Hệ số thể lực:
Hệ số sức mạnh:
Tiềm lực: Cấp S.
Độ hảo cảm hiện tại: 80.
Chung Thuyên, một ăn mày không cha không mẹ, 5 tuổi được Chung gia nhận nuôi, bồi dưỡng thành ám vệ, vì tư chất hơn người bây giờ đã là ảnh vệ Chung gia —— thủ lĩnh Khuyển Nha, trung thành tuyệt đối với Chung gia.
Tư liệu của Chung Thuyên rất đơn giản, hoặc là nói cuộc đời của hắn vốn dĩ lẻ loi như thế, ngoài việc cống hiến báo ân với chủ nhân, cuộc đời hắn không có ý nghĩa tồn tại thứ hai.
Nhưng mà......!
【 Độ hảo cảm 80 chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh dập tắt niềm vui khi gặp gỡ, Cẩu Lương nhíu chặt mày:......!Hắn thích nguyên chủ sao? 】
【 Cẩu Lương mím chặt môi nhẫn nhịn, trầm giọng nói: Tiểu Tứ, rút hình ảnh phản chiếu hồn thể của nguyên chủ ra đây.
】
【 Hệ thống: Vâng, chủ nhân! 】
Đây là cuộc đời của một mưu sĩ, một cuộc đời dốc hết sức suy tính vừa đáng thương lại đáng buồn.
Nguyên chủ, họ Chung, tên Cố, tự Trường Khanh.
26 tuổi, nhân sĩ kinh thành Đại Lương.
Chung gia vốn không xuất thân từ gia tộc lớn, dòng chính học thiên văn địa lý từ nhỏ, ngửa mặt nhìn hiện tượng thiên văn, cúi đầu ngăn chặn mưa gió.
Nếu không phải lời răn của tổ tiên là không tham gia việc triều chính, không bước chân vào triều đình, Chung gia cũng không sống ở vùng nông thôn, xây dựng đất nước bằng tư tưởng thuận theo lẽ tự nhiên.
Sở dĩ còn Chung gia ở kinh thành, chỉ vì Thái Tổ phụ của Chung Cố chịu ân cứu mạng quá lớn của Hoàng đế sáng lập nước Lương, trong giai đoạn đối phương hoàn thành sự nghiệp bá chủ, được xem như là có đại nạn sống chết, vì vậy phá bỏ lời thề đi giúp đỡ, bước vào hồng trần.
Bản thân ông cũng vì thế mà trả giá lớn —— bị gia chủ Chung gia xoá tên trên gia phả, trục xuất khỏi gia tộc
Ân nhân thì dựa vào sức mạnh của mình không chỉ giữ được tính mạng, sau này còn một bước lên mây, thâu tóm Trung Nguyên, kiến quốc Đại Lương.
Nhiều thế hệ Chung gia ở kinh thành được hưởng thành quả của vua, thừa hưởng chức vị Quốc sư, trải qua 6 thế hệ vẫn luôn ở địa vị được tôn sùng.
Cho đến 15 năm trước, Võ Đế kế vị.
Khi còn trẻ, Võ Đế chinh chiến sa trường, không tin vào quỷ thần, cũng không tín nhiệm và ngưỡng mộ Chung gia như 9 vị Tiên đế trước đây của hắn, địa vị Chung gia lung lay sắp đổ.
Nhưng Võ Đế còn xem như có phép tắc, không đoạt quyền với Chung gia, sở dĩ Chung gia đi vào con đường huỷ diệt trong đó còn có khúc mắc.
Năm đó khi Võ Đế sinh ra, Tổ phụ của Chung Cố đoán được người này có mệnh Đế vương, nhưng lại vướng vào vận mệnh với Chung gia —— Sao Hoàng đế của hắn sáng lấp lánh nhưng sao mệnh của Chung gia lại tối tăm hơn nhiều, đó là một điềm xấu không thể cùng tồn tại!
Cho nên, khi Tiên hoàng cố ý lập hắn làm Thái Tử là xuất phát từ tư lợi, cuối cùng ban cho khuyên can.
Cho dù được sinh ra bởi người mình yêu, cho dù Võ Đế thông minh có dáng vẻ gống cha của mình, Hoàng đế vẫn quyết tâm trục xuất hắn ra rìa quyền lực.
Nhưng dã tâm của Võ Đế không thể thoả mãn chỉ bằng sự sủng ái của Phụ hoàng, hắn không cam lòng chấp nhận vận mệnh như vậy, cho nên khi tròn 15 tuổi có thể tham gia triều chính, hắn lựa chọn dốc sức chinh chiến bên ngoài, kiếm công trạng danh vọng.
Khi Tiên hoàng chết vì bạo bệnh, vị Thái Tử do ông lên lên hoạch chuẩn bị đăng cơ bị ám sát bỏ mình, hắn giành được thiên hạ này.
Tuy rằng sự việc khuyên can năm đó chỉ có bản thân Tổ phụ của Chung Cố và Tiên đế biết được nội tình, nhưng ông vẫn luôn bất an trong lòng.
Quả nhiên, việc nên xảy ra cuối cùng vẫn xảy ra.
Không biết có phải vì nhiều năm chinh chiến, gánh chịu nghiệp sát sinh quá nặng mà con nối dõi của Võ Đế luôn gặp trở ngại, đăng cơ năm thứ ba hậu cung mới truyền ra tin vui.
Quý phi Cao Thị mang thai, Hoàng đế vui mừng khôn xiết, nhiều lần tiết lộ chỉ cần sinh ra con trai sẽ lập nó làm Thái Tử —— hắn quá cần một đứa con trai rồi!
Vốn dĩ ngôi vị Hoàng đế đã danh bất chính ngôn bất thuận, lại không có người kế thừa ngôi vị sau lưng, hắn đã phải chịu áp lực rất lớn.
Tâm tư của Cao gia bắt đầu lung lay, cho dù Quý phi sinh hạ con gái, cũng dùng cháu trai đã sớm chuẩn bị của mình thay thế để Ly miêu hoán Thái Tử*.
Hoàng đế vui mừng khôn xiết, Ngày đầy tháng của Đại hoàng tử liền ban chiếu lập đứa nhỏ này làm Thái Tử.
*Ly miêu hoán thái tử (狸猫换太子): Điển tích trong truyền thuyết TQ.
Tất nhiên, đúng vào lễ đầy tháng, trong lòng Tổ phụ của Chung Cố cảm thấy dị thường, dốc hết tâm can tính toán mới biết huyết mạch hoàng thất đã nhuốm bẩn!
Việc này không phải chuyện nhỏ, ông lập tức dâng tấu lên vua.
Vốn dĩ chuyện quan trọng như vậy từ trước đến nay là Quốc sư và Hoàng đế gặp mặt bẩm báo, nhưng vì Võ Đế bài xích với Chung gia đã phát ra từ nội tâm, khiến cho Chung gia ngoại trừ lễ cúng bái toàn quốc mỗi năm, lúc khác cũng khó có thể nhìn thấy mặt vua.
Tổ phụ của Chung Cố phải nghĩ cách cầu kiến, lúc này mới có sự việc về sau.
Cao gia làm việc đại nghịch bất đạo như vậy, tất nhiên trong lòng sẽ run sợ, nghe được tin tức liền đoán được Quốc sư rất có thể đã tính được mọi chuyện, cho nên tiên hạ thủ vi cường.
Đầu tiên bọn họ sai người mô phỏng nét chữ và con dấu của Quốc sư, viết một bản tấu chương ngụ ý là "Nghiệp sát sinh của Võ Đế quá nặng, số mệnh con nối dõi không dài, cần phải nhận đứa trẻ mồ côi của Tiên Thái tử làm con thừa tự, mới có thể giữ được ngôi vua" rồi truyền lên;
Hơn nữa còn xúi giục Thế tử, con của Tiên Thái tử —— cũng chính là con chính thất của hoàng huynh bị Võ Đế hại chết, nói thiên hạ này vốn nên là của cậu, chỉ cần không có tiểu Thái tử cậu sẽ được phong làm Thái tử.
Mà Thế tử đã sớm nghe Tiên Thái tử phi nói cái chết của phụ thân cậu có liên quan đến Võ Đế.
Đứa trẻ 7 tuổi này quả thật mắc mưu, nhất thời xúc động suýt nữa bóp chết tiểu Thái Tử.
Võ Đế tức giận, lập tức bãi chức Quốc sư, giáng chức Chung gia rời khỏi kinh thành đến canh giữ bên linh cữu của Tiên đế, không có chiếu chỉ không được hồi kinh.
Người Chung gia rời kinh ngay đêm đó đã bị sát thủ của Cao gia ám sát toàn bộ —— nếu không có Tổ phụ của Chung Cố đề phòng, để ảnh vệ Chung gia âm thầm bồi dưỡng đưa cháu trai nhỏ rời đi trước, chỉ sợ nguyên chủ • hương khói cuối cùng của Chung gia cũng không giữ được.
Chung Cố 11 tuổi lập chí báo thù rửa hận, minh oan cho Chung gia, từ nay về sau học hành chăm chỉ, cho đến năm tròn 20 tuổi mới quay trở lại mảnh đất kinh thành này.
Sau khi có Thái tử, Võ Đế như giải trừ được lời nguyền nào đó, tuy rằng con nối dõi không nhiều, nhưng cũng có liên tiếp hai người con trai năm đứa con gái.
Người Chung Cố lựa chọn hợp tác đó là Nhị hoàng tử, người có dã tâm bừng bừng, có khả năng cạnh tranh với Thái tử ở trên triều đình, Lý Ngạn.
Lý Ngạn quả thật là người giúp đỡ tốt.
Nguyên chủ ra nhập môn hạ của hắn, làm lưỡi dao trong tay hắn, giúp hắn diệt trừ những kẻ đối lập, làm hết việc xấu xa, hai người liên thủ tiêu diệt đám tay chân của Thái Tử và Cao gia.
Mới 7 tháng trước, Lý Ngạn cuối cùng cũng nắm trong tay một phần ba thực quyền của sáu bộ* trong triều đình, mà ông trời tác hợp, bệnh cũ của Võ Đế tái phát mắt thấy sắp phải quy thiên, Lý Ngạn kiên nhẫn rất tốt lúc này mới phá vỡ sự việc đã sớm biết từ miệng của nguyên chủ • huyết thống không chính thống của Thái tử.
*Sáu bộ: bắt đầu từ thời kỳ Tuỳ Đường, cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành: lại, hộ, lễ, binh, hình, công.
Võ Đế bạo nộ.
So với Nhị hoàng tử vô cùng kiên quyết, hắn đương nhiên thích Thái Tử hiền lành ngoan ngoãn hơn, cho dù năng lực bình thường của Thái Tử không bộc lộ, đến danh vọng càng ngày càng không bằng Nhị hoàng tử phía đối lập, hắn cũng không có ý thay người kế vị.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại được biết Thái Tử không phải con trai ruột của mình!
Quý phi và người Cao gia bị đày vào tử lao, thẩm vấn riêng trong một đêm, em trai của Quý phi, cũng chính là cha ruột của Thái Tử đã không chịu nổi mà nói hết mọi việc.
Trong vòng một ngày, tình hình ở kinh thành đã thay đổi.
Hoàng đế tự nhiên sẽ không để chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài, hắn tính kế để thuốc độc xuất hiện trong thuốc của của mình, còn toàn bộ chứng cứ thì chỉ về phía Thái Tử.
Cho dù đuổi tận giết tuyệt Cao gia và Thái Tử cũng khó có thể xóa bỏ hận thù trong lòng của Võ Đế, cho nên ông hạ thánh chỉ, lên án mạnh mẽ Thái Tử vì muốn đăng cơ sớm lại có hành vi đại nghịch bất đạo giết cha như thế này, định tội danh đại bất hiếu đại bất trung, cũng chiếu cáo thiên hạ! Sau đó toàn bộ Cao gia bị trảm, Quý phi được ban chết —— ngay cả con gái lớn của ông, đích thứ nữ* của Cao gia xưa nay được nuôi dưỡng ở Cao gia ông luôn sủng ái, cũng không sống sót.
*Đích thứ nữ (嫡次女): Con gái thứ hai của chính thất.
Thái Tử thì bị giam cầm và tước mất địa vị, Hoàng đế không thể giết con trai mình, nhưng chắc hẳn không đến mấy năm nữa, hắn cũng sẽ lặng lẽ chết bệnh ở trong phủ.
Mà Nhị hoàng tử Lý Ngạn cũng được lập làm Thái Tử mới như ý nguyện.
Hắn và nguyên chủ đều cho rằng Võ Đế trải qua một kiếp này, bệnh tình chắc chắn dậu đổ bìm leo, Thái Tử cũng rất nhanh sẽ trở thành tân đế.
Chưa từng nghĩ Võ Đế lại như khổ tận cam lai*, sức khoẻ vậy mà càng ngày càng tốt lên.
*Khổ tận cam lai (否極泰來): Đắng hết ngọt đến, ý nói vận khổ đã qua, vận sướng bắt đầu tới.
Lý Ngạn tuy rằng đáng tiếc, nhưng từ trước đến nay hắn là người kiên nhẫn —— hắn còn có thể án binh bất động hai năm sau khi nắm được nhược điểm chí mạng của cựu Thái tử và Cao gia, có thể thấy được tâm tính này—— bây giờ càng có thể trầm ổn hơn, không chỉ có giấu tài, còn học bộ dáng kính cẩn ôn thuần của cựu Thái Tử, một lòng hiếu thuận với Võ Đế.
Lý Ngạn không nóng nảy nhưng người sốt ruột chính là nguyên chủ.
Cậu thúc giục Lý Ngạn báo cáo với Hoàng đế về việc Chung gia đóng vai trò gì trong vụ án "Ly miêu hoán Thái Tử" và oan tình năm đó, vì trong sạch của Chung gia sửa lại án xử sai.
Nhưng Lý Ngạn lại nói Võ Đế vốn luôn chán ghét Quốc sư, chuyện minh oan không thể nóng vội, bất cẩn một cái có lẽ ngay cả hắn cũng sẽ bị Hoàng đế không thích, chức vị Thái tử khó có thể đảm bảo.
Hắn lại hứa hẹn: Nếu trong lúc Võ Đế tại vị không thể làm như mong muốn của cậu, chờ bản thân hắn bước lên ngôi hoàng đế, chuyện đầu tiên làm nhất định chính là mưu phản vì Chung gia, trả lại vị trí Quốc sư cho Chung Cố, còn có vinh quang của Chung gia.
Chung Cố đã tin hắn.
Nguyên chủ vốn không phải người dễ tin người khác như vậy, càng không nói đến loại lời thề không có bảo đảm này, nhưng Lý Ngạn với cậu mà nói không phải người bình thường.
Lý Ngạn không chỉ là chủ quân mà 6 năm nay cậu toàn tâm toàn ý ủng hộ giúp đỡ, mà còn là người cậu yêu.
Đúng vậy, nguyên chủ ngoại trừ là mưu sĩ bên ngoài của Lý Ngạn, còn có một việc vướng mắc khác.
Lý Ngạn là đoạn tụ, tuy rằng hắn sẽ vì tranh quyền thừa kế mà cưới thê nạp sườn để gia tăng lợi thế cho bản thân, nhưng sau lưng lại chưa từng dứt khỏi nam sủng.
Nguyên chủ trong lòng biết rõ điều này, ngay từ đầu để mau chóng lấy được tín nhiệm của hắn, cậu đã dùng mỹ nam kế tiếp cận hắn, Lý Ngạn quả nhiên rơi vào bẫy.
Nhưng cậu lại không ngờ sự việc sẽ xảy ra thay đổi, cậu căn bản không phải đối thủ của Lý Ngạn một cao thủ tình trường, lá mặt lá trái* chỉ sau một năm, nguyên chủ đã mất đi tình cảm chân thành của mình —— Không ai có thể biết được là nguyên chủ dùng dung mạo mê hoặc Lý Ngạn, hay là Lý Ngạn dùng tình cảm lợi dụng cậu.
*Lá mặt lá trái (虛與委蛇): Lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.
Mắt thấy mong muốn cả đời của nguyên chủ sắp được thực hiện, nhưng không ngờ biến cố liên tục xuất hiện.
Năm tháng trước, Lý Ngạn xuống Giang Nam cứu trợ lũ lụt, nhưng một ngày nọ gặp phải lũ lụt làm vỡ bờ đê, từng người và nguyên chủ bị tách ra.
Sau khi nguyên chủ được ảnh vệ cứu lên, phải mất cả tháng mới tìm được Lý Ngạn, nhưng khi đó bên cạnh Lý Ngạn đã có một người, cũng càng thân mật với người nọ hơn.
Người nọ tên là Chung Việt, lớn lên tuấn tú vô song, tuổi cùng lắm mười tám, kiêu căng nhưng ngây thơ.
Nguyên chủ vừa thấy đối phương đã cảm thấy không ổn —— đây là tướng mạo Lý Ngạn yêu nhất, mà người này lớn lên có vài phần tương tự với cậu, nhưng trẻ hơn cậu, khí chất ngông cuồng ngạo mạn nhưng sạch sẽ thấu đáo.
Càng không khéo chính là hắn còn là người của Chung gia.
Sở dĩ hắn xuất hiện ở đây là bởi vì tuổi trẻ nổi loạn, muốn nhìn thấy thế giới bên dưới núi, liền bí mật chạy xuống núi sau lưng người lớn trong nhà.
Hắn (Chung Việt) rất chướng mắt nguyên chủ là con cháu Chung gia làm việc phản nghịch, hắn còn tinh thông kỹ năng huyền học hơn, vài lần lật đổ những việc mà nguyên chủ đã đoán còn nhiều lần bị hắn tính toán chính xác, hoặc là còn tính toán chính xác hơn, thế cho nên uy tín của nguyên chủ lập tức bị giảm xuống.
Mà Lý Ngạn lại nhất kiến chung tình với ân nhân cứu mạng của mình, thể hiện ý tốt với Chung Việt bằng mọi cách có thể.
Cũng giống như nguyên chủ, chỉ trong bốn tháng, Chung Việt bị hắn thu phục, yêu đến điên cuồng.
Cẩu Lương nhìn thấy điều này không khỏi thầm nghĩ quả nhiên.
Theo ý kiến của cậu, Chung Việt chỉ là ngòi nổ, cho dù không có Chung Việt, cũng có Ngô Việt, Vương Việt, nguyên chủ và Lý Ngạn sớm hay muộn cũng phải kết thúc.
Không nói trong lòng Lý Ngạn còn kiêng dè và đề phòng với Chung Việt, quan trọng hơn là, nguyên chủ từ chối yêu cầu quan hệ của hắn —— đối với một người vốn dĩ đã ham mê sắc đẹp của cậu, không mang lại cho hắn lợi ích thật sự, thoả mãn sở thích của hắn, sao có thể buộc chặt trái tim của một con ngựa giống chứ?
Nguyên chủ cũng có bất đắc dĩ của mình, người có huyết thống Chung gia kế thừa gia giáo, tổ huấn là trước 30 tuổi không thể phá thân nam tử.
Đứng ở tuổi 30, chỉ có tròn 30 tuổi mới có thể chân chính chạm vào thứ sức mạnh thần bí và huyền diệu kia trong trời đất, sẽ không dễ dàng bị trời cao đoạt lại.
Chung Cố rất cố chấp với điều này, cũng bởi vậy biết Lý Ngạn quan hệ với người khác cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, kìm nén nỗi đau tin tưởng trong lòng Lý Ngạn chỉ yêu thương một mình cậu.
Cẩu Lương thấy thế liền biết rằng trận "Chiến tranh" này, nguyên chủ đã ở thế thua.
Quả nhiên, trong lúc Chung Việt say mê Lý Ngạn nhất, Lý Ngạn thiết kế để đối phương biết được nguyên chủ và mình từng có một khoảng thời gian yêu nhau, bây giờ còn ăn vạ bên cạnh hắn, dây dưa hắn không chịu buông, Chung Việt sao có thể nhẫn nhịn?
Tình yêu khiến người ta mù quáng, cũng khiến người ta điên cuồng.
Cho dù là với Chung Cố, hay là với Chung Việt mà nói, đều như vậy.
Lý Ngạn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan trong cuộc chiến giữa hai người, cuối cùng không thể thắng nổi sự quấn quýt si mê của Chung Việt, nói kết thúc tình cảm với nguyên chủ.
Đã từng thề non hẹn biển bị phá huỷ, Lý Ngạn nói đúng hắn chỉ còn lại tình cảm chủ tớ, hắn sẽ nhớ rõ ân tình nguyên chủ đã trả giá và trợ giúp hắn mấy năm nay, hắn nhận lời nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu, cũng hứa vinh hoa phú quý cho cậu, chỉ là hai người sẽ không có gì ngoài trừ bạn bè • quân thần.
Nguyên chủ thật lòng yêu hắn, tất nhiên không thể chấp nhận kết quả như vậy, cậu dùng hết thủ đoạn vãn hồi, thậm chí không tiếc phá vỡ tổ huấn, ý đồ dùng thân thể giữ lại Lý Ngạn.
Chuyện này mới xảy ra hai ngày trước.
Thật không may bị Chung Việt phá vỡ ngay tại chỗ.
Lý Ngạn lúc này một lòng đều ở trên người Chung Việt, không nỡ để hắn chịu ấm ức, trước mặt nguyên chủ cuống quít giải thích với Chung Việt là do uống rượu, nhất thời nhận nhầm nguyên chủ thành hắn.
Chung Việt nhìn mặt nguyên chủ có vài phần tương tự bản thân, lại nhìn phong cách ăn mặc của cậu giống như mình, nhận định là nguyên chủ quấy phá, trong lúc giận dữ rút kiếm chém qua mặt nguyên chủ.
Ảnh vệ xuất hiện, lập tức muốn lấy tính mạng của Chung Việt, Lý Ngạn lấy thân bảo vệ, vừa khẩn cầu nguyên chủ bảo ảnh vệ dừng tay.
Nguyên chủ lại chẳng hề buông tha, Lý Ngạn cũng không hề bị động, không chỉ giết vài tên ảnh vệ, còn bắt sống nguyên chủ, nhốt cậu lại.
Ở trong lao một ngày một đêm, nguyên chủ mới biết được tình cảm của mình dành cho Lý Ngạn ngu xuẩn đến mức nào.
Cậu tự xưng là người thông minh, kết quả là thông minh lại bị thông minh hại, vậy mà bị Lý Ngạn hư tình giả ý che mờ hai mắt, vì hắn táng tận lương tâm không chuyện ác nào không làm, vì hắn đào tim đào phổi si tình đền đáp, lại chỉ đổi lấy một câu của hắn:
"Chung Cố, hắn không giỏi tâm kế như ngươi.
Có đôi khi ở bên cạnh ngươi khiến ta cảm thấy sợ hãi, liệu một ngày nào đó ta cũng sẽ mất mạng trong tay ngươi không.
Ngươi nói xem, làm thế nào ta có thể tận tình với ngươi được chứ?"
Có lẽ Lý Ngạn đã từng có chút yêu thích cậu, nhưng thứ hắn nhìn trúng hơn cả chính là mưu mô thủ đoạn của nguyên chủ và ảnh vệ xuất quỷ nhập thần trong tay cậu, cho nên mới giả trang thâm tình nhiều năm như vậy.
Sẽ có một màn này ngày hôm nay, vốn dĩ cũng là Lý Ngạn lợi dụng Chung Việt đến kích thích nguyên chủ, để cậu mau chóng thuần phục mình, giao phó tất cả mọi thứ ——— cho dù là thân thể hắn đã lâu không được nếm hay là ảnh vệ của nguyên chủ.
Nhưng so với Chung Cố và sức mạnh trong tay cậu, Lý Ngạn càng không muốn từ bỏ Chung Việt.
Chung gia đại danh thiên hạ ai không biết, ai lại không biết Chung gia bênh vực người mình?
Nếu Chung Việt chết ở trong phủ của hắn, Chung gia nhất định không để hắn sống tốt, cho dù hắn đã là Thái Tử Đại Lương.
Hơn nữa, so với Chung Cố đã mất thế lực gia tộc chống lứng, cho dù Lý Ngạn không thể thông qua Chung Việt thiết lập quan hệ ngoại giao với người Chung gia, thì năng lực của bản thân Chung Việt cũng có lợi với hắn hơn.
Thật ra, Lý Ngạn cũng không muốn tình thế phát triển đến mức này, nhưng nếu mềm không có tác dụng, hắn đành phải dùng biện pháp cứng.
Nguyên chủ bây giờ cả người đầy thương tích chính là vì cậu không chịu giao ra ảnh vệ, cuối cùng còn bị Chung Việt tìm được rồi hạ xuân dược, muốn đưa cậu đến nam phong lâu bẩn thỉu nhất.
Chung Thuyên, người được nguyên chủ phái ra ngoài làm việc cho Lý Ngạn đã kịp thời dẫn theo ảnh vệ đuổi tới, cứu cậu từ trong tay Chung Việt, cả một đường bị người của Lý Ngạn đuổi giết, bọn họ đã trả một cái giá rất đắt để đưa nguyên chủ ra khỏi Đông Cung.
Nhưng nguyên chủ bị thương quá nặng, ôm hận mà chết.
Xem xong hình ảnh phản chiếu hồn thể của nguyên chủ, nỗi buồn bực nghẹn lại trong lòng Cẩu Lương mới được tiêu tan.
Phải biết rằng độ hảo cảm vượt qua 80, cho dù là 81 cũng là yêu mà không phải thích, giữa người với người ở mức độ này không có tình bạn theo nghĩa thuần túy, ngoại trừ tình thân, chỉ có tình yêu.
Mà Chung Thuyên liều chết bảo vệ nguyên chủ, tình cảm với nguyên chủ cũng không phải là thích, mà là đặc thù của ảnh vệ không có nhân quyền ở thời đại này, trung thành và coi trọng chủ nhân 100%.
Nhưng rất nhanh, Cẩu Lương lại phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng khác—— mối liên hệ hồn thể giữa nguyên chủ và mục tiêu quá mạnh!.