Trong phòng im lặng, Thời Vũ đứng trước mặt anh mặc quần áo, bóng cô rũ xuống, khi bóng cô và đầu gối của anh sắp giao nhau, ánh sáng bỗng di chuyển, lại không chạm vào nhau nữa.
Giống như khoảng cách giữa hai người vậy.
Giang Khắc ngồi ở trước giường, anh cúi đầu, lông mi rũ xuống, ánh mắt có chút mờ mịt.
Giọng nói Thời Vũ bở vì sợ hãi mà có chút khàn, cô nhìn anh hỏi: “Vết sẹo sau đầu anh là thế nào vậy?”
Mi mắt Giang Khắc khẽ động đậy, anh nhẹ giọng nói: “Khi còn bé bị đập đầu thôi.”
Nói xong, bỗng nhiên Giang Khắc đứng dậy, anh nắm lấy cánh tay Thời Vũ đẩy cô ra ngoài, Thời Vũ bị anh đẩy ra, anh lấy điện thoạitừ trong túi ra, gọi đến một dãy số: “Anh gọi trợ lý Trần đưa em về.”
Gọi điện thoại xong, Giang Khắc đóng cửa lại.
Sau khi đuổi người đi, khóe môi Giang Khắc nhếch lên tự giễu, anh nằm lên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là chuyện không tốt.
Bởi vì sợ sẽ dọa cô gái nhỏ, cho nên anh mới đuổi cô ra ngoài.
Giang Khắc đứng dậy, anh lấy từ trong ngăn kéo ra mấy lọ thuốc, đổ mấy chục viên vào lòng bàn tay, đang chuẩn bị ngửa cổ lên ném hết tất cả thuốc vào trong miệng, vô tình liếc nhìn, anh phát hiện số thuốc này đã hết hạn sử dụng từ lâu.
Anh ném mấy lọ thuốc trắng vào thùng rác.
Giang Khắc lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, chỉ trong chốc lát cuộc gọi đã được kết nối, Giang Khắc lên tiếng trước, giọng nói khàn khàn: “Là tôi.”
Giọng người bên kia có gì đó không đúng, ngay sau đó lại nói: “Mấy năm rồi cậu không gọi cho tôi.”
“Tôi muốn tới gặp cậu.” Giang Khắc do dự một hồi.
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Giang Khắc lại nằm lên giường. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc anh và Thời Vũ ở bên nhau, đều là cô chạy theo phía sau anh, còn anh thì nhát gan, ích kỷ, không bao giờ dám bước đến bên cạnh cô.
Sau khi Thời Vũ ra khỏi biệt thự Hilton, cô phát hiện có một chiếc xe màu đen đang chờ cô ở ngã tư.
Thời Vũ ngồi vào trong, chiếc xe vững vàng đi về phía trước, cô ngồi trong xe ngẩn người, vừa cúi đầu xuống, cô phát hiện trên tay mình đã có một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trơn được làm bằng vàng hồng*, bên trên có đính một viên kim cương lấp lánh ở giữa, cắt hình quả lê, ánh sáng chiếu vào thì khúc xạ thành vô số tia sáng, vô cùng chói mắt.
(*) Vàng hồng là một hợp kim của vàng với đồng và được sử dụng rộng rãi trong ngành trang sức do có màu hồng đặc trưng. Đôi khi còn được gọi là vàng đỏ. Vàng hồng rất được ưa chuộng ở Nga ở thế kỷ 19, đôi khi chúng còn được gọi là vàng Nga, chúng cũng khá hiếm. [Wiki]
Chiếc nhẫn này có hình dáng độc đáo, đặc biệt là viên kim cương màu hồng ở giữa, lấp lánh trong suốt, giống như giọt lệ của nàng tiên cá, đẹp đến rung động lòng người.
Ai nhìn thấy chiếc nhẫn này mà không rung động chứ.
Thời Vũ nghĩ lại một chút, chắc là vừa rồi lúc Giang Khắc hôn cô, anh nhân lúc cô đang phân tâm mà đeo nó lên.
Trái tim cô lỡ một nhịp.
Sau khi về đến nhà, Thời Vũ vẫn đang suy nghĩ về biểu hiện của Giang Khắc hôm nay, là Giang Khắc mà cô chưa từng thấy qua, phiền muộn, luống cuống, ẩm ương, bất an, đều là anh.
Trong đầu cô đều là khuôn mặt trầm mặc kia, đôi mắt kia lộ ra vẻ cô đơn khó kìm nén được, cô cũng cảm thấy khó chịu theo.
Sau khi Thời Vũ tắm xong, cô ngồi trên giường gọi điện thoại cho Nguyễn Sơ Kinh, trong lòng bực bội, muốn tìm cô nói chuyện một lúc.
Điện thoại reo lên một hồi mới được kết nối, đầu bên kia vang lên một giọng nói lanh lảnh:”Alo, bảo bối, thế nào rồi?”
Thời Vũ vừa định nói chuyện, cô nghe thấy Nguyễn Sơ Kinh hạ giọng nói với ai đó ở bên kia: “Đừng phiền em, là Tiểu Vũ Mao.”
“Anh đứng yên xem nào.”
Âm thanh huyên náo từ bên kia truyền đến, Nguyễn Sơ Kinh vừa định thoát ra khỏi người đàn ông, cô vừa định đi tới bên kia thì lại nghe Thời Vũ “Chậc” một tiếng.
“Tớ không có chuyện gì đâu, ngược lại là cậu đấy, đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy.” Thời Vũ trêu cô.
“Có cái rắm ấy, tớ đang ở trong thang máy, tín hiệu không được tốt lắm.” Nguyễn Sơ Kinh nói.
Nguyễn Sơ Kinh lại nói với cô vài câu, Tiểu Vũ Mao phải nhắc đi nhắc lại mãi là mình không sao, sau đó cô cúp điện thoại trước.
Sau khi cúp điện thoại xong, Nguyễn Sơ Kinh liếc người đàn ông một cái, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên: “Anh bị bệnh phải không?”
“Đúng vậy, em là thần dược chữa bệnh của anh đấy.” Đôi mắt đào hoa của Từ Chu Diễn nhìn cô, giọng nói mang vẻ khiêu khích.
Mấy câu sến súa này căn bản không có tác dụng gì với Nguyễn Sơ Kinh*, cô cảm thấy buồn cười: “Có phải mấy người anh em các anh chỉ biết nói mấy câu sến súa như này à?”
(*) Đoạn này nguyên văn là 阮初京压根不吃这套, 不吃这套 dịch ra tiếng Anh thì là It doesn’t work to me, mình không biết chuyển về tiếng Việt như nào cho mượt nên viết tạm thế nhé.
“Không phải.” Từ Chu Diễn phủ nhận.
Từ Chu Diễn lười biếng dựa vào tường, anh giơ tay lên cởi cúc áo, yết hầu lộ ra, lúc anh nuốt vào nhìn vô cùng quyến rũ.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Từ Chu Diễn ra ngoài trước, anh quay đầu lại nhìn Nguyễn Sơ Kinh đang đứng ở phía sau, ánh mắt lưu luyến nhìn đôi chân trắng đến phát sáng của cô, anh nhếch mép cười: “Anh sẽ lại nằm trên em thôi.”
Vừa dứt lời, một chiếc túi màu đỏ đập lên đầu anh, gò má Nguyễn Sơ Kinh đỏ ửng, cô mắng một câu: “Đồ lưu manh.”
Từ Chu Diễn lấy thẻ phòng ra, đặt lên trên khóa cảm biến, “bíp” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Nguyễn Sơ Kinh đi vào, cô bước lên tấm thảm thủ công dày cộp.
Căn phòng Tổng thống này đủ lớn, cửa kính trong suốt sát trần nhìn thẳng ra dòng sông xinh đẹp ở phía bắc Bắc Kinh.
Nguyễn Sơ Kinh bước tới rót một ly nước.
Cô đứng trước khung cửa sổ vừa uống nước vừa ngẩn ngơ nhìn cảnh vật bên ngoài.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, Từ Chu Diễn từ phía sau tiến đến, không có câu nào mà đè cô xuống, bắt đầu hôn cô.
Nguyễn Sơ Kinh vẫn đang uống nước, dĩ nhiên cô chống cự, sau khi kêu lên vài tiếng, người đàn ông thừa dịp cạy răng cô ra, miệng lưỡi hai người quấn quýt vào nhau, anh nuốt hết nước trong miệng cô vào miệng mình.
Trán anh áp lên tóc của cô, Từ Chu Diễn liếm khóe môi: “Ngọt.”
Ngọn lửa mập mờ bùng cháy trong không trung, Từ Chu Diễn áp lên người cô hôn lại. Phải nói Từ Chu Diễn thực sự rất giỏi, anh dẫn dắt cô, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, khiến Nguyễn Sơ Kinh hoàn toàn theo nhịp của anh.
Tay của Nguyễn Sơ Kinh đặt lên khung cửa, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hai người sắp đến bước quan trọng thì điện thoại Từ Chu Diễn reo lên.
Chuyện tốt bị gián đoạn, anh rõ ràng là không nhịn được, anh lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn nút nguồn.
Nguyễn Sơ Kinh liếc mắt nhìn, là tên một người phụ nữ.
Cô cười cười: “Không nghe à?”
Thấy Nguyễn Sơ Kinh cười như vậy, Từ Chu Diễn nhíu mày: “Không phải người quan trọng.”
Bầu không khí vừa rồi quay trở lại, môi Từ Chu Diễn lại áp lên, cả người Nguyễn Sơ Kinh lạnh buốt.
Cô nghiêng đầu, không kiên nhẫn nói: “Muốn làm gì thì làm nhanh đi.”
…
Suốt một tuần, cho đến tận lúc phim đóng máy, Giang Khắc không hề đến tìm cô.
Anh không cập nhật trạng thái, cũng không chủ động đến tìm cô. Tuần trước vẫn còn luôn miệng nói thích cô, bây giờ lại giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Thời Vũ cố tình đăng trạng thái lên vòng bạn bè, kèm theo một bức ảnh chụp buổi đóng máy, kèm với dòng chữ: Đóng máy.
Bài đăng này đăng chưa đầy năm phút, gần 100 người đã ấn thích nó.
Thời Vũ cầm điện thoại lên nhìn từng tài khoản một, nằm trong dự liệu, cô không nhìn thấy trên Giang Khắc, trong lòng có chút mất mát.
Lúc này, Thời Vũ đang ở buổi tiệc, cô đặt điện thoại xuống, tháo chiếc nhẫn trên tay ra, cô quan sát một chút thì phát hiện bên trong nhẫn có khắc một chuỗi ký tự bằng tiếng Pháp.
Mon soleil
Mặt trời của anh.
Trái tim Thời Vũ như bị gai hoa hồng đâm vào, đau nhói, cô cảm thấy một làn sóng nhẹ nhàng đang lao về phía mình, vây chặt lấy cô.
Giống như cô đang đi vào trái tim của ai đó.
Thời Vũ đột nhiên nhớ ra gì đó, cô vội vàng xách túi rời khỏi bữa tiệc đóng máy, mặc kệ quản lý đang sống dở chết dở ở phía sau.
Lúc Thời Vũ đến nhà họ Giang, lão gia tử đang ở trong thư phòng luyện thư pháp.
Cô gái nhỏ đưa tay gõ cửa, sau khi nhận được hồi âm, cô mở cửa bước vào.
Lão gia tử cười nói: “Con nhóc này, lâu rồi không đến thăm ông, có chuyện gì không?”
“Ông nội, con muốn hỏi ông, ” Thời Vũ thở hổn hển, cô lấy dũng khí nói, “Vết sẹo sau đầu Giang Kình là thế nào vậy ạ?.”
Tay đang cầm bút của lão gia tử ngừng lại, vết mực văng lên, cả tờ giấy bỗng thành đồ bỏ đi.
Ông thở dài: “Ông nội còn đang băn khoăn khi nào thì con mới phát hiện ra, Giang Khắc … nó là một đứa trẻ đáng thương.”
Lão gia tử ngồi trên ghế, đôi mắt rũ rượi, nói đến đứa cháu này của mình, ánh mắt ông đầy vẻ xót xa áy náy.
Năm xưa Giang Chính Quốc và mẹ Giang là bạn học cấp ba, hai người quen biết nhau, tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, mẹ Giang mặc kệ người nhà họ Cố phản đối, bà không hề do dự mà kết hôn với Giang Chính Quốc.
Tình cảm giữa hai người vô cùng ngọt ngào, từ lúc kết hôn đến khi sinh con, vợ chồng bọn họ hết mực yêu thương nhau, biến cuộc sống thường ngày thành những vần thơ.
Thật đáng tiếc, khoảng thời gian tươi đẹp lại không kéo dài được bao lâu, giống như tất cả câu chuyện thô tục khác, hai vợ chồng bọn họ cùng nhau phấn đấu, sau khi giàu có rồi thì Giang Chính Quốc bắt đầu ngoại tình.
Sau khi có tiền, Giang Chính Quốc bắt đầu bao nuôi tình nhân, nhưng không một ai biết chuyện này cả, đến khi công việc kinh doanh của nhà họ Giang càng ngày càng lớn, lá gan của Giang Chính Quốc cũng theo đó mà lớn theo.
Có một lần, Giang Chính Quốc thừa dịp mẹ Giang đưa Giang Khắc về bên ngoại thăm người nhà, ông ta dẫn người phụ nữ kia về nhà, ông ngoại tình ngay trên giường của hai người.
Tấm drap giường màu xanh lá mẹ Giang vừa mới thay xong, cũng tiện cho bọn họ.
Nhưng điều mà Giang Chính Quốc không biết là, khi ông vừa cởi quần ra cùng người phụ nữ khác lên giường.
Vợ và con trai ruột của ông đang trốn trong tủ quần áo, ánh mắt ghê tởm nhìn ông.
Khi đó Giang Khắc mới học lớp sáu, bị mẹ kéo vào trong tủ quần áp, cả người mẹ Giang mẹ run rẩy nhìn người đàn ông mình lấy làm chồng, bất chấp sự phản đối của gia đình, xem ông ta ngoại tình như thế nào.
Bà vừa che miệng vừa khóc, Giang Khắc lúc nhỏ đã lấy tay che mắt cho mẹ Giang, nước mắt chảy vào khe hở trong lòng bàn tay cậu, rất nóng.
Sắc mặt cậu không thay nhìn cách ba mình cởi quần ra rồi nằm lên người một người phụ nữ, nơi nào đó trong lòng cậu bắt đầu sụp đổ.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Giang Khắc im lặng không lên tiếng, cậu đi vào nhà vệ sinh bắt đầu nôn mửa, đến cả dịch mật mà cậu nôn ra cũng thấy ghê tởm.
Mẹ Giang từ khi vừa sinh ra đã hèn yếu, tư tưởng lại truyền thống, sau chuyện này, bà cố gắng lấy lòng chồng, nghĩ rằng mình có thể lấy lại trái tim của ông, không ngờ Giang Chính Quốc lại càng ngày càng tệ hơn.
Cứ một lần rồi lại một lần, tâm trạng tồi tệ của mẹ Giang bắt đầu chuyển sang con trai mình.
Bà đối với Giang Khắc vô cùng nghiêm khắc, hy vọng cậu luôn giành được hạng nhất, thường xuyên khuyên cậu nói mấy lời dễ nghe lấy lòng Giang Chính Quốc.
Nhưng mà Giang Khắc sinh ra đã lạnh lùng, cuối cùng tính một đằng ra một nẻo.
Có lần mẹ Giang cầm bài thi chỉ vào Giang Khắc mắng to, sắc mặt Giang Khắc không hề thay đổi, cậu nói: “Hai người ly hôn đi.”
Đó là lần đầu tiên mẹ Giang phát điên lên mà đánh cậu.
Giang Khắc không nói lời nào, im lặng chịu đựng. Sau chuyện này, lúc mẹ Giang tỉnh táo trở lại sẽ ôm cậu khóc một lần nữa, và cứ thế lặp đi lặp lại.
Càng về sau, tinh thần của mẹ Giang càng ngày càng bất thường, không ai trong gia đình phát hiện ra, lúc đó Giang Chính Quốc thường xuyên đi công tác, ông nội ở nhà chú hai ở nước ngoài, chỉ có Giang Khắc và mẹ Giang ở nhà.
Không khi có người, mẹ Giang bắt đầu tiêm nhiễm vào đầu anh một số khái niệm bệnh hoạn.
“Loại người biến thái như mày, không có ai yêu mày đâu.”
“Tại sao tao lại sinh ra mày chứ?”
“Mày vừa sinh ra đã không xứng nhận mấy lời chúc phúc này đâu.”
“Mẹ nói với con, trên đời này không có thứ gì là mãi mãi bất diệt đâu, nhất là tình yêu. Con đừng tin vào cái thứ này”.
“Không ai có thể cùng ai đó hạnh phúc bên nhau cả đời, tình yêu vĩnh hằng sẽ không bao giờ tồn tại.”
Giang Khắc khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, ngày này qua ngày khác cậu bị những khái niệm bệnh hoạn này của mẹ Giang ăn mòn, dần dần cậu khép chặt trái tim mình lại.
Sau đó tinh thần mẹ Giang trở lại bình thường được một thời gian, bà cho rằng Giang Khắc không thể làm hài lòng Giang Chính Quốc, cho nên bà sinh đứa con trai thứ hai là Giang Phong Nhiên.
Giang Phong Nhiên từ nhỏ đã dẻo miệng, đối với người khác lại vô cùng nhiệt tình, ai nhìn thấy cậu cũng không nhịn được mà yêu thích, ngay cả Giang Chính Quốc cũng sẽ vì cậu mà ở nhà lâu hơn một chút.
Từ khi sinh ra đến khi lên lớp sáu, rồi từ lớp sáu đến trung học, đầu tiên là Giang Khắc trải qua tuổi thơ hạnh phúc, rồi sau đó lại rơi xuống vực thẳm, cậu lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cha và chịu đựng cảnh bạo lực gia đình của mẹ.
Mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Đán, cả gia đình lại quây quần bên nhau. Giang Khắc cho đến bây giờ chưa bao giờ nói về sự bất thường của mẹ anh và mẹ anh thường xuyên bạo lực gia đình với anh, bởi vì anh xem trên TV, bệnh viện tâm thần không phải là nơi điều trị tốt.
Lúc học lớp mười, lão gia tử trở về nước định cư, rất nhanh ông đã phát hiện ra chuyện này, lập tức đưa mẹ Giang đến bệnh viện tâm thần.
Mà Giang Khắc cũng được ông đưa ra nước ngoài để điều trị, anh được chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc, một thời gian dài, Giang Khắc bị trầm cảm, mấy ngày liền không nói được chữ nào.
Cũng không ai biết được Giang Khắc đã bước ra khỏi bóng ma tâm lý như thế nào, lúc vừa bước ra, anh càng lạnh lùng hơn, vui buồn cũng không thể hiện trên mặt, nhưng lão gia tử biết, anh đã đóng chặt trái tim mình lại rồi.
Lúc Thời Vũ trở lại nhà họ Thời, cô từng nhìn thấy Giang Khắc bị mẹ Giang đánh, lúc này vết thương của anh đã khép lại.
Vào những ngày lễ, anh còn đón mẹ Giang về nhà, anh hy vọng bà có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng chính bản thân Giang Khắc lần nào cũng phải chịu đựng.
Vết sẹo trên đầu Giang Khắc là do Giang Phong Nhiên nghịch ngợm với anh trai, làm vỡ bình hoa rồi tự làm mình khóc.
Mẹ Giang từ trên lầu chạy xuống, bà không nói lời nào mà đẩy Giang Khắc ngã xuống đất.
Giang Khắc ngã xuống đất, sau đầu bị mảnh vỡ của chiếc bình cắt vào, máu chảy ròng ròng.
Giang Phong Nhiên sợ hãi nên khóc to hơn, cậu không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy anh trai mình thật đáng thương, cậu tự hứa sẽ không bao giờ khóc trước mặt mẹ mình nữa.
Cho đến khi Giang Khắc trưởng thành, ra nước ngoài du học, chứng rối loạn cảm xúc của anh vẫn tồn tại.
Mỗi khi Giang Khắc lạnh nhạt với người khác, nguyên nhân chủ yếu khiến anh không biểu hiện cảm xúc ra ngoài là do anh đang cố gắng phong ấn cảm xúc tồi tệ của mình lại, vì sợ bản thân lại phát bệnh.
Anh sợ cảm xúc của chính mình sẽ khiến người khác sợ hãi, cho nên anh chỉ có thể thể hiện vẻ lạnh lùng của mình ra ngoài.
Cho nên lúc Thời Vũ thích anh, phản ứng đầu tiên của anh là cự tuyệt, về sau là trốn tránh.
Một số người không được sinh ra đã không được chúc phúc.
Không hiểu được cảm giác yêu người khác là như thế nào, cũng không biết làm thế nào để biểu đạt.
Giang Khắc chính là người như vậy.
Chỉ có Thời Vũ, ngốc nghếch không sợ hãi, cô dùng nhiệt huyết của mình mà phá vỡ khối băng lạnh lùng của Giang Khắc, khiến anh từ từ tan chảy, khiến anh cảm thấy ấm áp, khiến cho cảm xúc của Giang Khắc dần dần trở nên phong phú hơn.
Dải ngân hà không biết nói chuyện, cũng không biết kêu lên đau đớn, bởi vì ở nơi đó có mặt trời của anh.
Lúc Thời Vũ đi ra khỏi nhà họ Giang, cô vừa khóc vừa gửi tin nhắn cho Giang Khắc.
Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, làm mờ đi tầm mắt của cô, Thời Vũ ngồi xổm xuống lấy tay lau màn hình, hai mắt đỏ lên.
Cô gửi tin nhắn cho Giang Khắc: 【Anh còn cần em không?】