BẢN NĂNG YÊU THÍCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tái hợp với Giang Khắc, quan hệ giữa hai người vẫn không có gì thay đổi, nhưng mà con người Giang Khắc lại thay đổi đến nỗi một chút Thời Vũ cũng không nhận ra người này trở nên để cho lúc vũ có chút không nhận biết hắn, cũng có thể nói, người đàn ông mười mấy năm nay vẫn luôn lịch sự, lễ độ trước mặt cô chỉ là ảo ảnh, bá đạo và chiếm đoạt mới là bản chất thật sự của anh.

Sau Giang Khắc theo đuổi được Thời Vũ, Giang lão gia tử cũng không nói gì thêm, thay vào đó, ông nắm tay cô, ý vị thâm trường mà nói một câu: “Tính cách của thằng nhóc này có chút cố chấp, con khoan dung với nó một chút.”

Mãi đến sau này, Thời Vũ mới hiểu được câu nói này của Giang lão gia tử là có ý gì, tính cách của Giang Khắc không phải là cố chấp, anh rõ ràng là ngoan cố, một khi anh đã xác định được thứ gì đó thì anh lại bá đạo mà chiếm hữu nó.

Thời Vũ cũng biết tính chiếm hữu của Giang Khắc rất mạnh, bình thường những việc mà anh không cho cô làm, cô chỉ cần nũng nịu một chút là xong. Nhưng mà lần này anh làm cô tức điện lên.

Nguyên nhân chủ yếu là do Thời Vũ sắp tham dự một chương trình liên hoan phim dành cho giới trẻ, bộ phim《 She killed 》 mà Thời Vũ đóng chính được đề cử cho bộ phim có câu chuyện đặc sắc nhất, cho nên cô cần phải đi thảm đỏ cùng với nam chính.

Thời Vũ thật sự rất coi trọng sự kiện lần này, bởi vì đây là lần đầu tiên cô bước chân tham gia vào hoạt động thuộc lĩnh vực điện ảnh, cho nên lần này cô gái nhỏ cố ý chọn trang phục cho buổi sự kiện thật kỹ.

Một đêm nọ, Thời Vũ cứ ru rú trong phòng quần áo không chịu ra ngoài, cuối cùng cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ. Cô gái nhỏ mặc váy xong còn đặc biệt chạy đến thư phòng của Giang Khắc nhờ anh cho ý kiến.

Thời Vũ đẩy cửa thư phòng ra, cô đứng trước mặt anh hỏi: “Anh, ngày mai em định mặc bộ này đi thảm đỏ, anh thấy thế nào?”

Giang Khắc đang làm việc, vừa nghe thấy vậy ngón tay đang gõ bàn phím bỗng dừng lại, anh lơ đãng giương mắt nhìn về phía Thời Vũ, anh sững sờ một chút, ánh mắt càng ngày càng đen.

Thời Vũ mặc một chiếc váy voan dài màu đỏ, tôn lên vòng eo thon gọn cùng cặp mông đầy đặn, đặc biệt thiết kế hình cánh hoa ở phía trước váy càng tôn lên khuôn ngực trắng nõn của cô, khuôn ngực trái đào như ẩn như hiện.

Vừa đẹp vừa khiến người ta mơ ước, đến nỗi miệng đắng lưỡi khô.

Giang Khắc đeo một cặp kính màu bạc, vẻ tối tăm trong đôi mắt hẹp dài của anh nhanh chóng áp xuống, rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, anh không chút khách khí bình luận một câu: “Xấu.”

???

“Cái gì?” Thời Vũ mở to mắt, cô không thể tin nổi.

“Dáng người em tương đối thấp, không thích hợp mặc váy dài, em đổi bộ khác đi.” Đôi môi mỏng của Giang Khắc khẽ mấp máy.

Ánh mắt Thời Vũ bỗng nhiên có chút chua xót, quả nhiên, tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống nhau cả, sau khi có được rồi thì không biết quý trọng. Bây giờ Giang Khắc không chỉ chê cô lùn, anh còn dám chê cô xấu.

“Ờ, ” Gương mặt Thời Vũ cứng đờ, cô muốn đi ngược lại với ý muốn của Giang Khắc, “Vậy ngày mai em vẫn mặc bộ váy này đi thảm đỏ vậy.”

Vừa nói xong, cô chạy mất hút.

Giang Khắc nghe cô nói vậy thì ngẩn người một hồi, ánh mắt dừng ở trên màn hình máy tính một lúc lâu.

Thời Vũ quay trở lại phòng quần áo sửa sang lại, cái gọi là “sửa sang” của cô gái nhỏ ở đây là ném tất cả quần áo đắt tiền vào trong phòng quần áo.

Thời Vũ đang vịn tay lên tủ quần áo, lúc cô vừa định kéo cửa tủ quần áo ra, sau lưng cô truyền tới một nguồn nhiệt, là Giang Khắc. Người đàn ông nghiêng đầu cắn lên cổ cô, ngứa ngứa tê tê.

Cô gái nhỏ vẫn còn đang tức giận, đang định đẩy anh ra. Đôi môi của Giang Khắc đã di chuyển đến tai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển dọc theo vành tai, vẽ thành một vòng tuần hoàn ướt át.

Đây là nơi nhạy cảm nhất của cô.

Thời Vũ ở trong vòng tay anh, cả người cô hoàn toàn mềm nhũn, Giang Khắc thuận thế chụp lấy cô, anh hôn càng sâu, không khí xung quanh càng ngày càng loãng, Thời Vũ cảm thấy mình như một con cá mắc cạn, cô bị anh hôn đến chóng mặt, đến nỗi không còn khả năng suy nghĩ.

Vì thế cô lại càng không biết Giang Khắc đang lặng lẽ kéo đứt giây khóa kéo phía sau váy cô.

Cho đến tận ngày hôm sau, Thời Vũ tỉnh dậy ở trên giường, đôi mắt lim dim đi vào phòng quần áo tìm lễ phục, lúc này cô mới phát hiện bộ lễ phục bị anh làm hư mất rồi.

Một bộ lễ phục cao cấp của VALENTINO trị giá 2 triệu (nhân dân tệ) cứ như vậy bị Giang Khắc không chút thương tiếc mà phá hoại.

Thời Vũ tức chết đi được, lúc này cô mới phản ứng lại, tối hôm qua là anh cố ý. Mà tên đầu sỏ phá hoại lễ phục của cô hôm nay đã sớm ăn mặc chỉnh tề, tinh thần thoải mái làm việc ở công ty.

Thời Vũ không thể làm gì khác hơn là cô phải chọn lại một bộ lễ phục khác để tham dự sự kiện điện ảnh.

Giang Khắc liệu việc như thần nhưng mà lần này anh lại không biết liệu cơm gắp mắm, anh thật sự không biết là trái đắng vẫn đang đợi anh ở phía sau. Sau khi Thời Vũ tham dự hoạt động xong thì không thèm để ý đến anh nữa, hai người đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.

Cô gái nhỏ Thời Vũ này thường ngày vô cùng đáng yêu, lúc hung dữ lên cũng đáng yêu không kém. Những lúc cô quấn lấy anh, đáng yêu đến nỗi muốn gom hết tất cả vì sao sáng cùng ánh trăng trên trời hái xuống cho cô.

Lúc cô không thèm dính người nữa, anh giống như vô hình trước mặt cô vậy.

Trước đây, mỗi tối lúc đánh răng, Giang Khắc đều phải bế Thời Vũ vào nhà vệ sinh, giống như hầu hạ cô con gái nhỏ vậy, anh còn phải bóp kem đánh răng cho cô. Sau đó cô gái nhỏ sẽ nhẹ nhàng nói thêm một câu “Cảm ơn anh trai”.

Đôi khi, đến cả những lúc cô muốn uống nước, anh đều phải đưa đến tận miệng, uống xong rồi, sau đó cô còn vòng tay qua cổ Giang Khắc, hôn anh một cái, lại còn đánh rắm cầu vồng* vô cùng êm tai: “Nước mà anh rót ngọt quá đi.”

(*) Rắm cầu vồng: Nịnh nọt

Bây giờ, Thời Vũ không thèm động vào đồ của anh, đồ của cô cũng không cho anh động vào, huống chi là người.

Mười giờ tối, Thời Vũ vừa thay xong đồ ngủ, cô đang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh, Giang Khắc đứng trước mặt cô, anh hỏi: “Không phải em muốn đi đánh răng à?”

“Không cần.” Thời Vũ vòng qua người anh đi vào nhà vệ sinh.

Chờ đến lúc Thời Vũ ra ngoại, Giang Khắc lại bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Vũ Mao, em có đói không?”

“Không đói.”

Một lát sau, Giang Khắc lại lên tiếng: “Vũ Mao — “

Thời Vũ đi đến trước mặt anh, cô mở to đôi mắt hạnh, cô phụng phịu nói: “Bây giờ em không muốn để ý đến anh, anh đừng có nói chuyện với em, sau này cũng không được động vào đồ của em nữa.”

Thời Vũ thật sự tức giận rồi, Giang Khắc vừa độc đoán vừa vô lý, không nói tiếng nào đã phá hỏng bộ lễ phục của cô. Cô cũng không thèm để ý đến anh nữa.

Giang Khắc gật đầu, anh không nói nữa mà xoay người đi ra ngoài. Người đàn ông đi đến thư phòng làm việc, được một lúc thì anh bực bội tắt máy tính.

Cô gái của anh không để ý đến anh, cái cảm giác này còn khó chịu hơn so vớ lúc anh mất đơn hàng một trăm triệu. Giang Khắc ngồi ở trong phòng làm việc, anh cụp mắt xuống rít một hơi thuốc, sau đó anh mới để ý.

Sự thật chứng minh, đàn ông toàn là chó cả thôi.

Thời tiết ở Bắc Kinh mấy ngày nay vô cùng oi bức, sau một trận mưa lớn, bướm trắng cùng một số loài côn trùng không rõ nguồn gốc bay khắp nơi. Giang Khắc đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Giang Khắc đi đến phòng khách, anh mở cửa sổ ra thì có hai con bướm đêm bay vào. Thời Vũ mới skincare xong, đang định về phòng ngủ, một con bướm trắng bay tới bay lui trước mặt cô.

(*) Đoạn này lúc tác giả ghi bướm trắng, lúc tác giả ghi bướm đêm, mình cũng không biết tác giả đang nói con nào .

Thời Vũ không dám di chuyển.

Có trời mới biết cô sợ côn trùng đến nhường nào, nói đơn giản thì đây chính là bóng ma tâm lý của cô. Từ khi còn nhỏ, nhiều lần Thịnh Lan nhốt cô ở ngoài cửa, cô bị côn trùng cắn đến nỗi bị dị ứng, cô rất sợ những sinh vật như vậy.

Giọng nói Thời Vũ có chút run rẩy, cô không nhịn được mà gọi: “Anh.”

Giang Khắc lúc này đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe thấy cô gọi thì nhướng mày: “Ừ?”

“Có côn trùng.” Cô gái nhỏ suýt chút nữa khóc không thành tiếng.

“Không phải em không muốn để ý đến anh à?” Giang Khắc chậm rãi gấp tờ báo lại rồi đứng lên.

“Mặc kệ, ” Cô gái nhỏ thốt ra được một chữ, đôi mắt cô rưng rưng, “Em sợ.”

Giang Khắc đi tới, anh vỗ hai ba cái đã thủ tiêu xong con bướm trắng, nhưng có một con bướm trắng thoát được, bám vào cổ Thời Vũ sau đó mới bay đi.

Giang Khắc cảm giác không khí ngừng lại ba giây, ngay sau đó Thời Vũ hét toáng lên “A a a a a a a” tiếng thét vô cùng chói tai, sau đó cô lao vào nhà vệ sinh.

Người đàn ông thừa dịp đập chết con bướm trắng còn lại, mi mắt anh giật giật, anh dự cảm tiếp theo sẽ khó khăn cho mình lắm đây.

Đến tận mười giờ năm mươi, gần đến giờ đi ngủ, Thời Vũ vẫn ngây người trong nhà vệ sinh không chịu đi ra ngoài. Giang Khắc đứng trước cửa nhà vệ sinh, dỗ dành cô: “Vũ Mao, bên ngoài không còn côn trùng nữa, em ra đây đi.”

Không ai trả lời.

Giang Khắc vẫn kiên nhẫn nói tiếp: “Em không lên tiếng thì anh vào đấy.”

Giây tiếp theo, cửa nhà vệ sinh mở ra, Thời Vũ mặc một chiếc váy ngủ bước ra, cả người ửng hồng, lông mi rũ xuống, trông cô vô cùng bơ phờ.

Giang Khắc tinh mắt nhìn thấy cổ cô đỏ ửng, cũng sắp trầy da rồi, rõ ràng là cô gái nhỏ đã tắm rất nhiều lần, cọ xát đến nỗi da đỏ bừng.

“Anh xem nào.” Giang Khắc kéo cô đến gần, chuẩn bị xem vết thương cho cô.

Thời Vũ bỗng nhiên lên tiếng: “Em không ngờ nhà anh, lại có côn trùng, em muốn về nhà em.”

Cô gái nhỏ vừa nói xong, hiển nhiên là cô cảm giác được ánh mắt Giang Khắc thay đổi, ánh mắt Giang Khắc thâm trầm nhìn chằm chằm cô, một câu anh cũng không nói. Lúc Giang Khắc hung dữ, trông anh vô cùng lạnh lùng, mặc dù anh không nói gì, nhưng mà Thời Vũ đọc được hai chữ “làm màu” từ trong mắt anh.

Tức giận cả một ngày, lại thêm áp lực do bọn côn trùng mang tới, Thời Vũ không chịu được nữa, nước mắt rơi lã chã xuống sàn: “Em rất ghét anh, làm hư váy của em… bây giờ… anh còn ghét bỏ em.”

“Em vốn dĩ… đã rất sợ… côn trùng, dù sao thì anh chê em xấu, lại còn chê em lùn, ” Hàng mi cô ướt đẫm nước mắt, Thời Vũ khóc đến nỗi không thở được, “Em muốn… về nhà.”

Thời Vũ vừa lau nước mắt vừa đi đến cửa, vừa nhìn thấy cô đi được vài bước, tay anh đã chạm vào tay nắm cửa, sắc mặt Giang Khắc lạnh lùng, anh khom người ôm cô tựa vào vai mình.

“Anh buông em ra!”

Giang Khắc để mặc cho cô vừa đánh vừa mắng, anh bế cô, chân đạp một cước mở cửa phòng ngủ, sau đó “Rầm” một tiếng, cửa đóng lại. Giang Khắc ném Thời Vũ lên giường, anh bắt đầu tháo đồng hồ đeo tay, cởi cúc áo.

Anh vừa xin lỗi vừa hôn lên giọt nước mắt của cô gái nhỏ: “Anh không có nói em xấu, thật ra … là do anh ghen, anh không muốn em mặc chiếc váy đó cho nên mới phá hỏng”.

“Ở đây cũng không có côn trùng, ngoài phòng khách có ba con, đều bị anh đập chết hết rồi.”

“Còn nữa, so với trước đây, anh chỉ yêu em nhiều hơn,” Giang Khắc liếm nước mắt rơi trên má cô, nuốt xuống, “Sau này em đừng nói mấy lời như vậy nữa.”

“So với trước đây, chỉ yêu em nhiều hơn”, Thời Vũ vì những lời này mà trong nháy mắt, tâm trạng đang như trời âm u bỗng chuyển thành nắng ráo, với lại Giang Khắc vẫn luôn dỗ dành cô, cô cảm giác vừa nóng vừa ngứa, không nhịn được mà vòng tay lên cổ anh.

Lòng bàn tay Giang Khắc vừa rộng vừa thô ráp, anh vuốt ve môi cô, sau đó hôn lên.

Thời Vũ theo bản năng mà hôn lại, cảm giác tê dại từ xương cụt lan ra cả người.

Thời Vũ cảm giác cả người đều đổ mồ hôi, trong lòng cô căng thẳng, không ngừng thuyết phục bản thân chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà Giang Khắc lại dừng lại.

Nhưng rõ ràng là nhìn anh khó chịu hơn.

Giang Khắc che người cô lại, lông mi đen nhánh có chút ươn ướt, khóe mắt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, ánh mắt tối sầm lại vì dục vọng bị đè nén.

Thế là xong, Giang Khắc thật sự đứng dậy, còn nói thêm một câu: “Em ngủ sớm một chút đi.”

Giang Khắc đi vào phòng tắm, sau đó Thời Vũ nghe được tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền đến. Thời Vũ có chút buồn bực, cô cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ, nhưng so với buồn bực cô lại càng nghi ngờ, tại sao anh lại dừng lại giữa chừng nhỉ?

Nhưng mà Thời Vũ tham gia hoạt động cả một ngày trời, cô đã không còn sức lực để mà nghĩ nhiều nữa, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Thời Vũ đến studio chụp ảnh, trong lúc nhàm chán Thời Vũ tìm Nguyễn Sơ Kinh tám chuyện, nói một hồi cô mới kể lại chuyện đêm hôm qua, cô hỏi:【 Chị em của tôi ơi, cậu có kinh nghiệm hơn tớ, cậu nói xem tại sao lại như vậy?”】

【? Cậu đừng có nói như thể tớ là cựu chiến binh trải qua trăm trận đánh không bằng ấy, tớ chỉ mới chơi qua một người đàn ông thôi. Cũng có thể là do bầu không khí chưa tới, giống như cái tên biến thái Từ Chu Diễn kia, chú trọng bầu không khí, lần trước anh ta dẫn tớ đến một khách sạn, có nến có hoa, xung quanh tứ phía đều là gương, phục thật. Cậu thử mua một lọ tinh dầu thơm xem sao? Sau đó làm một chuyện thú vị, đoán chừng nước chảy thành sông ngay ấy mà. 】Nguyễn Sơ Kinh nói một tràng với Thời Vũ.

Thời Vũ cắn ngón tay, cô xem tin nhắn này, suy tư một hồi, sau đó gửi một icon OK.

Thứ sáu, Giang Khắc vừa từ buổi xã giao về đến nhà, cửa vừa mở ra, Thời Vũ như một con gấu koala treo lên người anh, Giang Khắc suýt chút nữa không bắt được cô, theo bản năng anh lùi về sau hai bước thuận thế đỡ lấy mông cô.

“Hôm nay em đến Trần Ký mua bánh ngọt mà anh thích ăn này.” Thời Vũ vòng tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Được.” Giang Khắc ôm cô, sau khi đặt cô gái nhỏ lên sofa, anh tháo ra cà vạt, rót cho mình một ly nước. Thời Vũ đứng dậy, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Em đi tắm trước đây, anh nhớ ăn bánh ngọt đấy nhé.”

“Ừ.” Giang Khắc bình tĩnh trả lời cô.

Hôm nay có buổi xã giao nên anh hơi mệt, anh ngẩn người ngồi trên sofa hơn nửa tiếng đồng hồ.

Giang Khắc nhíu chặt mày, anh đứng dậy đi tới bàn ăn, trên bàn có hai cái bánh anh đào nhỏ.

Anh ngồi xuống ăn bánh, không lâu sau, Thời Vũ đi ra.

Giang Khắc quay lưng về phía cô, không chút do dự hỏi: “Em có muốn ăn không?”

Lúc Thời Vũ đi ra ngoài, cô có chút khẩn trương, tắm xong, cô mặc áo sơ mi của Giang Khắc, xịt một chút nước hoa nam tính, người ta nói làm như vậy có thể khơi lên dục vọng nguyên thủy nhất của đàn ông.

Cô muốn thử xem có thật sự là như vậy không.

“Muốn.” Thời Vũ cố ý dùng âm thanh mềm mại nhất để nói chuyện.

Giang Khắc vẫn cầm nĩa trong tay, anh nghiêng đầu nhìn về phía Thời Vũ.

Cô gái nhỏ tắm xong, cả người như quả vải bị lột sạch vỏ, tươi mới trắng nõn, cả người giòn tan khiến người ta mê mẩn rồi.

Điều quan trọng nhất là, cô đang mặc áo sơ mi trắng của anh, khó khăn lắm mới che được bắp đùi, tóc ướt chân dài, mắt đen môi đỏ, cả người nơi nào cũng là sự cám dỗ.

Giang Khắc nheo mắt lại, dục vọng trong mắt anh cuồn cuộn trào dâng, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị anh ép xuống.

Thời Vũ đi tới, cô ngồi ở trên đùi anh, bắt đầu ăn bánh ngọt.

Cô gái nhỏ vừa ăn vừa nghĩ, cô cũng không tin, như này rồi mà anh còn có thể nhịn được.

Giang Khắc để cô ăn xong, cảm xúc trong mắt anh nhàn nhạt: “Ăn xong rồi à?”

“Ăn xong rồi.” Cô nói xong câu này, trong lòng có chút khẩn trương.

“Ăn xong rồi thì trả áo cho anh, ” Giang Khắc bình tĩnh nói rồi đứng dậy, “Anh đi tắm.”

?????

Anh, đường đường là một CEO, lại nghèo đến mức cướp quần áo bạn gái đang mặc.

“Ờ.” Thời Vũ đột nhiên cảm thấy buồn chán.

Sau khi trở về phòng, Thời Vũ nằm xuống, cô cũng ngại nói cho Nguyễn Sơ Kinh.

Cô xem như hiểu rồi, Giang Khắc không cần bầu không khí, anh căn bản là không được!

Thời Vũ mở điện thoại lên tìm kiếm một chút, từ khóa là — Đàn ông không được thì phải làm gì?

Kết quả tìm kiếm đều là: Uống thuốc chứ gì nữa, mang anh ta đi khám bệnh là được ngay ấy mà.

Hay là: Không được nữa thì đổi chồng thôi, cái này thì có gì khó.

Trong lòng Thời Vũ “A ” một tiếng, bảo cô đổi chồng á, cô không bỏ được, hay là dẫn anh ấy đi khám bệnh nhỉ.

Cuối cùng cô quyết định một mình lén đi xem bệnh, tránh làm tổn thương lòng tự trọng của anh trai nhà cô.

Cuối tuần, Thời Vũ thông qua người đại diện, cô tìm được một vị một bác sĩ Trung y đáng tin cậy, cố ý đến thăm hỏi ông.

Lão Trung y đưa cho cô một ít trà hoa, còn dặn cô nấu với nước rồi mới uống.

Thời Vũ nhận lấy trà hoa, sau khi hầm xong thì cô mang đến công ty, còn dặn anh nhất định phải uống.

Giang Khắc nghi ngờ nhìn cô: “Đây là cái gì vậy?”

“Chỉ là dạo này thời tiết nóng quá, em thấy anh vất vả làm việc, cho anh uống giải nhiệt cơ thể ấy mà.” Thời Vũ đảo mắt nghĩ ra một cái cớ.

Giang Khắc cầm bút trong tay, anh chỉ: “Để ở đó đi.”

“Được, em còn có việc, đi trước đây, ” Thời Vũ đặt trà hoa lên bàn.

Lúc cô rời đi, cô đi một bước quay đầu đến tận ba lần, cứ luôn nhấn mạnh, cô cười híp mắt: “Anh nhớ phải uống đấy.”

Nhưng hôm nay Giang Khắc rất bận, họp cả một ngày, sau đó lại vội vàng đọc báo cáo của quý mới, tự nhiên quên mất chuyện này.

Cho đến khi anh nhớ đến chuyện này, trà hoa đã nguội lạnh cả rồi.

Đúng lúc này, Từ Chu Diễn và Tiền Đông Lâm đến lấy tài liệu, Từ Chu Diễn nhàm chán ngồi trên bàn làm việc, thoáng nhìn thấy bình trà hoa đang đặt ở trên bàn, ánh mắt vô cùng thích thú.

“Chậc, Giang tổng, hóa ra cậu không được à.” Từ Chu Diễn vừa nói vừa cầm bình trà hoa, anh mở nắp ra ngửi.

Quả nhiên là đồ bổ thận tráng dương.

Bà nội anh là bác sĩ đông tây y của bệnh viện quân đội, từ nhỏ anh thường nghe thấy mùi này, anh còn ngửi ra được mùi dược liệu.

“Cậu có ý gì?” Giang Khắc hỏi.

“Đây là thuốc tráng dương! Chậc, cậu không được hại người như vậy đâu, đây không phải là làm chậm trễ Tiểu Vũ Mao nhà chúng ta à.” Từ Chu Diễn cười cười.

“Cút.” Giang Khắc lạnh lùng bật ra một chữ.

Buổi tối trở về nhà, Thời Vũ vẫn nhiệt tình như thường ngày, chẳng qua là hôm nay cô lại ăn mặc chỉnh tề.

Giang Khắc cụp mắt suy nghĩ, chẳng trách mấy ngày nay cô lại dùng nhiều cách khác nhau để quyến rũ anh.

“Anh đi tắm đây.” Giang Khắc cởi cà vạt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

“Được.”

Mười phút sau, giọng nói của Giang Khắc từ trong phòng tắm truyền đến: “Vũ Mao, giúp anh lấy quần áo.”

“Được.” Thời Vũ trả lời.

Lúc Thời Vũ cầm đồ ngủ của Giang Khắc đi đến phòng tắm, cô nghĩ mãi vẫn thấy cách của cô vô dụng, dù sao thì anh cũng không được.

“Cốc cốc cốc.”

Thời Vũ đưa tay lên gõ cửa, cửa phòng tắm khẽ mở, một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra.

Thời Vũ đưa quần áo cho anh, cô chuẩn bị xoay người rời đi.

Một lực mạnh mẽ kéo cô trở lại, trong chớp mắt, Thời Vũ bị kéo vào trong phòng tắm.

Hơi nước bốc lên, cơ bắp trên người anh ngăn nắp, đường cong vô cùng rõ ràng, nước từ vòi hoa sen phun lên khắp người cô.

Mặt Thời Vũ đỏ bừng, ánh mắt cô hốt hoảng, không biết nên đặt ở đâu.

“Anh làm gì vậy?”

Giang Khắc tiến đến gần, anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhíu mày nói: “Nghe nói anh không được?”

“Anh sợ lần trước đó để lại bóng ma tâm lý trong lòng em, nên vẫn cố nhẫn nhịn, ” Ngón tay Giang Khắc lên môi cô, từ từ vuốt ve, “Anh không ngờ-“

“Hả — “

Bỗng nhiên, Thời Vũ bị anh bế lên, hai chân cô theo bản năng quấn lấy eo anh. Không ngờ tư thế này lại tiện cho anh hơn.

Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy xuống, có lúc từ từ chảy xuống, nhỏ lên xương quai xanh, Thời Vũ càng lúc càng khó chịu, hai mắt đỏ hoe.

Mặc dù là mùa hè, nhưng mà cả người ướt sũng như vậy, Thời Vũ cảm thấy nhớp nháp khó chịu, cô nhẹ giọng nói: “Em không thoải mái.”

Giang Khắc nhếch môi: “Một lát nữa sẽ để em thoải mái.”

Sau đó là một cảnh tượng mà Thời Vũ không hề muốn nhớ lại. Cô quay lưng về phía Giang Khắc, trong lòng nghĩ cô không thèm để ý đến anh nữa. Cô đau đến mức không thốt nên lời, cái loại vừa đau vừa mỏi.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Giang Khắc còn không biết xấu hổ mà hỏi cô, giọng nói của anh khàn khàn, mang theo mấy phần trêu chọc: “Lần đầu tiên à?”

“Sao em không có chút sức nào vậy.” Giang Khắc còn chưa thỏa mãn, “Vậy thì-“

Thời Vũ lập tức nói: “Ngủ ngon.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi