BÁN NGÂM

NGÂM NGA

Chương 67: ANH ĐÂU NỠ.

***

Nguyễn Niệm Sơ đã đưa ra quyết định quan trọng và đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.

Hôm sau, cô cùng Lệ Đằng về nhà, trịnh trọng nói cho bố mẹ Nguyễn biết quyết định này. Hai ông bà vốn đã rất hài lòng với Lệ Đằng, đều nhất trí cho rằng con gái có thể nên đôi với một thanh niên tốt, có trách nhiệm, có giáo dục như vậy, ấy là phúc cô tu mấy đời.

Cuộc hôn nhân này là hi vọng của mọi người. Bố mẹ Nguyễn vui vẻ đồng ý.

Gần trưa, mẹ Nguyễn nhiệt tình giữ họ lại ăn cơm, mặt mày rạng rỡ: "Dù sao cũng đến rồi, ăn trưa đã hẵng về!" Nói đoạn, bà đi xem tủ lạnh, cau mày: "Ôi chao, coi cái tính đãng trí của mẹ này, tối qua quên mua thức ăn rồi."

Lệ Đằng đứng dậy, cười nói: "Bác trai bác gái muốn ăn gì, để con đi mua ạ!"

"Không cần, không cần! Con nghỉ đi, bác với Niệm Niệm đi cho. Chợ gần đây mà, chỉ mấy bước thôi!" Mẹ Nguyễn cười tươi như hoa: "Phải rồi, Lệ Đằng à, con biết chơi cờ không?"

Lệ Đằng đáp: "Con biết chút về cờ tướng ạ!"

"Vậy vừa khéo." Mẹ Nguyễn quay sang bố Nguyễn và bảo: "Chẳng phải cả ngày chê hội ông Lưu chơi cờ kém, không có tính thách thức à? Để Lệ Đằng chơi với ông một lát. Tôi với Niệm Niệm đi mua ít thịt với cá rồi về."

Nghe thế, bố Nguyễn phấn khởi, vội đặt tờ báo xuống, bày bàn cờ tướng, gọi Lệ Đằng: "Nào, Lệ Đằng, hai bác cháu mình làm mấy ván."

Lệ Đằng khẽ cười: "Dạ."

Nguyễn Niệm Sơ thì cùng mẹ Nguyễn đi mua thức ăn.

Chợ cách cổng chung cư một con phố, đi chưa đầy 5 phút đã tới nơi. Hai mẹ con gái chầm chậm lượn qua các quầy hàng rau cỏ, thịt lợn, mặc cả trả giá. Bên tai tràn ngập tiếng rao của người bán.

Mẹ Nguyễn dừng lại chọn ớt xanh và cần tây. Đang chọn, sực nghĩ đến điều gì đó, bà bèn hỏi Nguyễn Niệm Sơ: "Đúng rồi, gái yêu, Lệ Đằng là bộ đội, hai đứa con muốn kết hôn, thủ tục phức tạp lắm phải không?"

Nguyễn Niệm Sơ thuận miệng đáp: "Phải nộp đơn xin kết hôn cho đơn vị, nhận được giấy giới thiệu mới đi đăng ký được ạ."

Mẹ Nguyễn gật gù: "Thế hai đứa định khi nào bắt đầu làm thủ tục này?"

"Chờ một thời gian nữa đi ạ!"

"Chờ?" Mẹ Nguyễn gập ngón tay cốc đầu Nguyễn Niệm Sơ, nhỏ giọng mắng: "Giờ cũng sắp tháng 11 rồi, sang năm là con 27 đấy. Trước kia chưa gặp được người thích hợp thì không nói làm gì. Nay đối tượng tốt như thế sờ sờ trước mặt con, còn chờ cái gì?"

"Ý con là gần đây anh Lệ Đằng nhiều việc, đoán chừng phải bận hết đợt này." Nguyễn Niệm Sơ xoa xoa trán: "Sao mẹ con gấp hơn cả con thế?"

Mẹ Nguyễn trừng mắt: "Còn không phải hoàng đế chưa vội, thái giám đã cuống sao. "Trai ba mươi tuổi đang xoan, gái ba mươi tuổi đã toan phận già". Con muốn buộc được Lệ Đằng thì nhất định phải có giấy chứng nhận kết hôn, hiểu không?"

Trong lòng mẹ Nguyễn, tuy điều kiện con gái mình không tệ, nhưng lấy Lệ Đằng vẫn có phần với cao. Lệ Đằng quá xuất chúng, khỏi nghĩ cũng biết, phái nữ thích anh xếp hàng dài. Tình yêu không đáng tin cậy, chỉ có pháp luật mới là sự trói buộc mạnh mẽ và bảo đảm nhất.

Lời của mẹ Nguyễn, Nguyễn Niệm Sơ nghe thì cứ nghe thôi.

Thế hệ trước luôn thích vẽ hôn nhân như thể xiềng xích. Song, từ đầu chí cuối, cô không dám gật bừa. Theo quan điểm của cô, hôn nhân chỉ là sự thăng hoa của tình cảm, tình cảm đậm sâu mà nên duyên, chứ không phải dùng làm công cụ để trói buộc nửa kia.

Thấy con gái im re, Mẹ Nguyễn hơi cau mày: "Mẹ đang nói chuyện với mày đấy, có nghe thấy không hả?"

"Con nghe rồi ạ!" Nguyễn Niệm Sơ biếng nhác đáp.

"Thế đã hiểu chưa?"

"Con hiểu ý mẹ." Nguyễn Niệm Sơ tiện tay nhặt một quả cà chua, ước lượng: "Nhưng con không cho là mẹ nói đúng."

"Mẹ nói sai chỗ nào?" Mẹ Nguyễn nghiêm mặt: "Con ranh, mẹ nói cho mày biết, năm nay mẹ mày 50 tuổi rồi, cầu mẹ qua còn nhiều hơn cả đường mày đi đấy. Đám trẻ chúng mày thích yêu đương, anh yêu em em yêu anh. Cơ mà mày có biết đấy toàn lời đầu môi chót lưỡi, có thể thay đổi bất cứ lúc nào không?"

Mẹ Nguyễn còn lấy hai ví dụ cho Nguyễn Niệm Sơ.

Ví dụ thứ nhất là con gái một đồng nghiệp của bà. Cô gái và bạn trai yêu nhau 5 năm, tình cảm vững vàng, đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới gả. Ai dè, giữa chừng gặp phải kẻ thứ ba chen vào. Anh chàng kia đề nghị cô gái chia tay, lý do là đã gặp được tình yêu đích thực, không muốn làm chậm trễ nửa đời sau của cô gái. Cô gái bị đả kích, phí hoài tuổi xuân, năm nay đã 30 mà vẫn lẻ bóng một mình.

Ví dụ thứ hai là chị họ của Nguyễn Niệm Sơ. Chị họ với anh rể là do bố mẹ giới thiệu. Anh rể là phó tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, điều kiện tốt, năng lực xuất sắc, trước và sau khi kết hôn đều có không ít các em oanh yến bu quanh. Nhưng cho dù anh rể "hái hoa ngắt cỏ" bên ngoài thế nào, cuối cùng vẫn trở về bên chị họ. Lí do là anh ta và các em oanh yến chỉ gặp dịp thì chơi, còn với chị họ mới là vợ chồng hợp pháp, có nhà, có con cái.

"Có thể thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn rất quan trọng." Mẹ Nguyễn nói. Nửa giây sau bà bổ sung thêm: "Con cũng đừng hiểu lầm. Những lời mẹ nói đây tuyệt đối không phải nghi ngờ con người Lệ Đằng. Nhưng Niệm Niệm ạ, nào ai biết được chữ ngờ, chẳng ai nói rõ chuyện tương lai đâu. Mẹ sợ con thiệt thòi thôi."

Nhưng, Nguyễn Niệm Sơ lại bảo: "Mẹ, mẹ không nhận ra à, so sánh hai ví dụ trên, con gái của đồng nghiệp mẹ may mắn hơn chị họ nhiều."

"...." Mẹ Nguyễn thoáng sửng sốt.

Nguyễn Niệm Sơ nhún vai: "Hơn nữa hai ví dụ mẹ đưa ra chẳng bao giờ liên quan đến con hết."

Mẹ Nguyễn bó tay với cô con gái bề ngoài thì nhởn nha, chẳng bon chen với đời, nhưng nội tâm lại kiên định và bướng bỉnh này. Bà trêu: "Phải không đó? Con tin tưởng Lệ Đằng sẽ yêu con mãi mãi không thay đổi vậy sao?"

Nguyễn Niệm Sơ cười: "Vâng, con tin ạ!"

Trên thế gian này, lòng người phức tạp, quá nhiều cám dỗ, tình yêu trong sáng chân chính đã rất hiếm. Nhưng hiếm, không có nghĩa là không có.

Nguyễn Niệm Sơ chắc chắn, người đã bỏ lỡ bao năm, còn vượt qua muôn vàn khó khăn để trở lại bên cô, thì nhất định đã thuộc về cô.

Bữa trưa này rất vui vẻ.

Mẹ Nguyễn nấu một bàn các món ăn có gà có cá, còn hấp cả món xôi sườn mà Nguyễn Niệm Sơ thích nhất. Đã lâu chưa nếm tay nghề của mẹ Nguyễn, Nguyễn Niệm Sơ chén một lèo hai bát cơm to. Lúc rời đi, bụng căng tròn giống quả bóng da, đi bộ cũng mệt đến độ thở phì phò.

Lệ Đằng vừa buồn cười vừa xót ruột, đành tản bộ dọc bờ sông cùng cô cho tiêu bớt.

"Bụng căng quá... cảm giác như sắp nổ đến nơi ấy." Nguyễn Niệm Sơ nhăn mày ca cẩm. Ngoảnh đầu nhìn, bên cạnh vừa vặn có một băng ghế, cô vội ngồi xuống: "Không được, phải nghỉ tí đã!"

"Ai bảo em ăn nhiều thế!" Lệ Đằng vặn nắp chai nước khoáng, đưa đến bên miệng cô, dịu dàng: "Không biết còn tưởng em ở chỗ anh bị ngược đãi, ăn không no."

"Em không khát!" Nguyễn Niệm Sơ đẩy chai nước ra, ngẫm một tẹo rồi nói với giọng nghiêm túc: "Lệ Đằng, em lén cho anh biết một chuyện nhé, nhưng anh phải đồng ý với em, nghe xong không được tức giận, cũng không được xị mặt."

Anh nhướng mày: "Chuyện gì?"

Nguyễn Niệm Sơ có phần khó xử xen lẫn vẻ chân thành: "Cơm anh nấu... thực ra khó ăn hơn cơm mẹ em nấu."

Lệ Đằng híp mắt, nhéo má cô: "Không biết làm gì hết còn dám chê cơm người đàn ông của mình nấu khó ăn?"

Thành thật ngẫm nghĩ mấy giây, Nguyễn Niệm Sơ đáp: "Thực ra cũng không trách anh, chủ yếu là tay nghề nấu nướng của mẹ em quá giỏi." Có so sánh thì sẽ có tổn thương.

Anh gật đầu, vẻ mặt thản nhiên: "Lần sau anh học bác vài ngón."

"...." Nguyễn Niệm Sơ phì cười, không dám tin: "Anh điên à! Thủ trưởng cỡ bự chạy đi tìm mẹ vợ học nấu ăn. Đồn ra ngoài cũng không sợ người ta cười anh ư."

Lệ Đằng thản nhiên trả lời: "Anh học nấu ăn phục vụ vợ anh, chuyện vinh quang như vậy, ai dám cười nào."

Nguyễn Niệm Sơ nhoẻn cười, đưa tay bóp mũi anh: "Trở nên lắm mồm thế này từ bao giờ hả?"

Anh bắt lấy tay cô, đặt xuống một nụ hôn: "Căn cứ tình hình thực tế mà tìm cách giải quyết thôi."

Mặt ửng hồng, Nguyễn Niệm Sơ sẽ sàng rút tay về, đứng dậy. Sực nhớ ra điều gì, cô hỏi: "Phải rồi, hôm nay anh chơi cờ thắng bố em à?"

Lệ Đằng đáp: "Thua!"

Cô nhếch mày: "Anh cố tình?"

Lệ Đằng không ừ hử.

Nguyễn Niệm Sơ: "Trước khi đi em quên không nói với anh, tính bố em nhỏ nhen, thua một ván cờ mà bực bội nửa ngày Trời. Em vốn định nhờ anh nhường cụ cơ."

Anh cười: "Anh còn cần em dạy sao?"

"Nom kiểu này là không cần rồi." Cô cũng cười, vừa đi vừa thuận miệng hỏi: "Buổi chiều chắc anh có việc à?"

Lệ Đằng: "Ừ."

Lòng Nguyễn Niệm Sơ chùng xuống, cô quay sang nhìn anh: "Phải ra ngoài ạ?"

"Chuyện đó làm ở nhà là được." Lệ Đằng trả lời.

Nguyễn Niệm Sơ nghi hoặc: "Chuyện gì?"

Lệ Đằng nắm tay cô, mỉm cười: "Điền vào mẫu đơn xin kết hôn. Cùng em làm!"

Thủ tục kết hôn của bộ đội quả thực phức tạp hơn người thường. Trước tiên, phải nộp đơn xin kết hôn lên đơn vị công tác, sau khi được cấp trên phê duyệt, hai bên nam nữ còn phải điền vào mẫu đơn đăng ký kết hôn, khám sức khỏe trước khi kết hôn, rồi nộp đơn và báo cáo kiểm tra sức khỏe cho đơn vị, nhận được giấy giới thiệu mới có thể đến ủy ban lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Về nhà, Lệ Đằng lấy hai tờ đơn ra, đặt trước mặt Nguyễn Niệm Sơ một tờ, đặt trước mặt mình một tờ, hờ hững nói: "Điền thôi!"

Anh đã bắt đầu viết.

Người bên cạnh vẫn dán mắt nhìn tờ đơn, ngẩn tò te, hồi lâu vẫn chẳng nhúc nhích.

Lệ Đằng nhận ra, anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Niệm Sơ một lát, rồi nói: "Em không biết cầm bút thế nào à?"

"Biết ạ." Nguyễn Niệm Sơ sực tỉnh, bấy giờ mới cầm cây bút mực đen bên cạnh lên, nắm trong tay, vẫn nửa ngày chưa chịu viết.

Ngón trỏ Lệ Đằng chỉ luôn vào chỗ trống, bình thản nói: "Viết tên em vào đây!"

"... À, dạ." Nguyễn Niệm Sơ gật đầu, ngòi bút run run đặt xuống tờ giấy, như học sinh tiểu học viết, từng nét từng nét, viết nên ba chữ.

Lệ Đằng liếc cô, chỉ vào chỗ trống tiếp theo: "Điền ngày tháng năm sinh của em!"

"... Dạ." Cô lại gật đầu, viết tiếp, ngòi bút vẫn run run. Trái tim trong lồng ngực bất giác đập mỗi lúc một nhanh.

Mất một lúc, Nguyễn Niệm Sơ mới điền hết tờ đơn dưới sự hướng dẫn của Lệ Đằng.

Còn Lệ Đằng điền xong tờ đơn của mình chưa đầy ba phút. Sau đó, anh thu hai tờ đơn lại.

Nguyễn Niệm Sơ vẫn cầm bút ngồi trên ghế, thấp tha thấp thỏm, lo lắng không yên, tâm trạng hệt như bị thầy cô giáo thu vở bài tập. Cô bỗng mở miệng: "Đợi đã!"

"...." Lệ Đằng khựng lại, ngước mắt: "Làm gì?"

Nguyễn Niệm Sơ hắng giọng, hơi lắp bắp: "Anh trả mẫu đơn cho em, em muốn kiểm tra xem có chỗ nào điền sai không."

Lệ Đằng bị cô chọc cười: "Làm như thi cuối kỳ ấy mà kiểm tra!"

"Em run tay, sợ ngay cả tên mình cũng viết sai." Nguyễn Niệm Sơ đỏ mặt, quanh co. Vừa nãy lúc cô điền, thật ra rất căng thẳng, tim cũng sắp vọt lên cổ.

Quét mắt nhìn tờ của cô, Lệ Đằng nói: "Anh kiểm tra hộ em rồi, không sai đâu."

Nguyễn Niệm Sơ không yên tâm, muốn tự mình kiểm chứng, cô bèn đứng dậy định giằng ngay lấy: "Em muốn ngó qua lần nữa thật đấy, trả cho em..."

Lệ Đằng giơ tay phải lên vị trí cô nhảy cũng không tới. Anh híp mắt, từ trên cao nhìn xuống cô: "Ngó nghiếc gì, giờ muốn nuốt lời cũng muộn rồi."

"Em không muốn nuốt lời..." Cô nhăn mày: "Em sợ điền sai thật mà." Nói đoạn, cô nhảy lên cao hơn.

Ai biết cú nhảy này lại bị vấp chân vào ghế, trọng tâm cả người cô không vững, ấy vậy mà nhào luôn vào lòng anh với tốc độ nhanh như chớp.

Lệ Đằng thuận thế vòng hai cánh tay ôm lấy Nguyễn Niệm Sơ, ghé sát cô, thấp giọng: "Điền tờ đơn thôi mà, căng thẳng vậy sao?"

"Đây có phải là tờ đơn bình thường đâu." Mặt Nguyễn Niệm Sơ nóng ran. Điền xong tờ đơn này, một khi nộp lên thì có nghĩa là cô đã từ cô gái chưa chồng trở thành phụ nữ đã kết hôn. Nguyễn Niệm Sơ lại hỏi: "Anh không căng thẳng ạ?"

Lệ Đằng cọ cọ chóp mũi cô: "Em đoán xem!"

Nguyễn Niệm Sơ ngửa cổ ra sau, chăm chú quan sát khuôn mặt bình tĩnh và khôi ngô của anh, hai mắt cô mở to sáng rỡ: "Em đoán, ắt hẳn anh còn căng thẳng hơn em."

Lệ Đằng: "Nói vớ vẩn!"

"Anh căng thẳng lắm luôn."

"Không có."

"Anh..." Cô quyết không buông tha, còn muốn nói nữa thì Lệ Đằng đã lấp kín môi cô.

Cô nói đúng, thực tình anh rất căng thẳng, cũng rất phấn khích. Anh đã đợi giây phút này suốt 7 năm, chỉ có Trời mới biết, anh vui sắp phát điên lên mất.

Buổi tối, tắm xong, Nguyễn Niệm Sơ nằm trên giường xem điện thoại, mở Wechat, vô thức lật xem phần danh bạ. Số Wechat tên 0714 kia của Lệ Đằng vẫn nằm cuối danh sách liên lạc.

Cô nhấp vào biểu tượng của anh, đưa vào vòng tròn bạn bè.

Bên trong tài khoản Wechat của anh trống trơn, chẳng có nội dung gì cả, trông rất sạch sẽ, cũng rất lạnh lẽo.

"Anh không đăng gì trong vòng tròn bạn bè à?" Nguyễn Niệm Sơ hỏi Lệ Đằng vừa từ phòng tắm đi ra.

"Không muốn đăng." Lệ Đằng đáp tỉnh rụi, anh khom mình ngồi xuống cạnh cô, đút trái cây cho cô ăn.

Nguyễn Niệm Sơ cạn lời. Cô mở trang chủ cho anh nhìn: "Anh xem, avatar của anh đen thui, nick cũng là một dãy số không thể hiểu nổi. Chẳng đăng gì trong vòng tròn bạn bè... Những bạn bè trên Wechat cũng không góp ý với anh à?"

Lệ Đằng nói với vẻ mặt tỉnh bơ: "Anh không dùng Wechat nhiều, trong đấy chỉ có hai bạn."

Nguyễn Niệm Sơ ngẩn ra: "... Hai bạn?"

Lệ Đằng gật đầu: "Một là em, một là Lưu Tuyết Mai."

"...." Lần này, Nguyễn Niệm Sơ choáng đến độ cằm cũng sắp rơi xuống: "Chẳng phải Lưu Tuyết Mai là cô bạn thích làm bà mối của mẹ em ạ? Sao anh có số Wechat của dì Lưu?"

Đút xong miếng trái cây cuối cùng.

Lệ Đằng vén chăn, lên giường, kề bên Nguyễn Niệm Sơ, ôm chặt lấy vòng eo thon mềm mại của cô từ phía lưng. Anh nhắm mắt, áp miệng lên vành tai cô: "Bằng không chúng mình xem mắt kiểu gì."

Nghe vậy, đầu óc Nguyễn Niệm Sơ thoáng chốc ngốc đơ.

Vụ xem mắt của họ?

Đúng rồi, trước kia cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Quê Lệ Đằng ở Chướng Bắc, lúc xem mắt với cô, anh mới thuyên chuyển đến thành phố Vân hơn một tháng. Dì Lưu và anh thì bắn bảy tầng đại bác không tới, sao lại giới thiệu anh với cô xem mắt chứ?

Sau mấy giây ngẫm ngợi, rốt cuộc Nguyễn Niệm Sơ vỡ lẽ, cô xoay người đối diện với anh, ngạc nhiên: ".... Trước đấy, là anh chủ động đi tìm dì Lưu?"

Ngón tay Lệ Đằng vuốt ve má Nguyễn Niệm Sơ: "Hôm em và bạn trai cũ chia tay, chúng ta ăn cơm trong cùng một nhà hàng."

"...." Nguyễn Niệm Sơ kinh ngạc. Chỉ vài giây ngắn ngủi, cô nhớ ra hôm ấy thoáng trông thấy một bóng hình quen thuộc trong nhà hàng. Chẳng qua khi đó, cô cứ ngỡ mình hoa mắt.

"Trước hôm ấy, anh tưởng rằng đời này chúng mình sẽ không gặp lại." Môi Lệ Đằng nhè nhẹ ịn xuống giữa hai đầu lông mày cô, dịu dàng nói.

"Nên anh tìm đến dì Lưu, bảo dì ấy sắp xếp để anh và em xem mắt?" Nguyễn Niệm Sơ không tài nào tin nổi: "Anh nói với dì Lưu thế nào?"

"Anh nói, anh yêu thầm em đã rất nhiều năm, muốn theo đuổi em."

Nguyễn Niệm Sơ cảm nhận được môi anh khẽ khàng khép mở, cô xoa xoa chỗ da giữa hai đầu lông mày, ngưa ngứa: "Dì ấy đồng ý luôn."

Cô nhíu mày, nhớ tới điều gì nữa: ".... Thế, lần tình cờ gặp gỡ ở vườn hoa trong cung nghê thuật quân đội, trước buổi dạ hội động viên thăm hỏi?"

"Ừ, anh cố tình!" Lệ Đằng thản nhiên thừa nhận.

"Trời ạ..." Nguyễn Niệm Sơ đỡ cằm mình, nhọc nhằn mở miệng: "Cuối cùng biết cái gì gọi là "tâm tư kín đáo, thận trọng từng bước" rồi. Anh vậy mà nhắm vào em ngay từ đầu."

Lòng dạ Lệ Đằng sâu như vậy, thông minh như vậy, IQ quả thực nghiền nát cô thành bã trong một giây.

Lệ Đằng cắn nhẹ lên má Nguyễn Niệm Sơ, nhỏ giọng: "Không hành động chút thì sao cưới được em."

Nguyễn Niệm Sơ bĩu môi: "Anh đáng sợ quá, em đần thế này, về sau nếu anh mang em đi bán, nói không chừng em còn ngơ ngơ đềm tiền hộ anh ấy chứ."

Anh véo cằm cô: "Anh đâu nỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi