BAN NGÀY BỊ HỦY HÔN, BUỔI TỐI BỊ CHỈ HUY VỪA ĐÁNG YÊU VỪA HUNG DỮ ĐÒI ÔM

Tiểu Bạch: "Trí não của Tư lệnh Cố gọi ngài là phu nhân, nên đương nhiên tôi sẽ gọi Tư lệnh Cố là nam chủ nhân, đây là cách gọi được cài đặt tự động của hệ thống, không sai đâu."

"Tắt ngay!" Tô Vãn kiên quyết nói, "Đổi thành Tư lệnh Cố!"

"Được thôi."

Tô Vãn nhìn chằm chằm vào quang não im lìm một lúc lâu, cuối cùng gom hết can đảm gửi một tin nhắn qua.

Tô Vãn: Tư lệnh Cố, chuyện tối qua, tôi xin lỗi. Với lại, ngài đã giúp tôi, tôi cũng giúp ngài. Xem như hòa nhau nhé.

Tô Vãn: Vậy, quyết định của ngài là gì?

Rất lâu sau, Cố Tước mới gửi lại tin nhắn.

Cố Tước: Gặp mặt nói chuyện.

Tô Vãn: ...

Hiện tại là thời đại liên sao, công nghệ đã phát triển đến mức này rồi, có việc gì không thể nhắn tin, gọi điện hay dùng hình ảnh ảo để nói chứ?

Gặp mặt nói chuyện...

Tô Vãn trong lòng có cả trăm ngàn lý do không muốn gặp mặt Cố Tước!

Nhưng sau đó, bất kể cô có gửi bao nhiêu tin nhắn nữa, thì cũng không nhận được hồi âm, bên kia dường như đã quyết không trả lời.



Tô Vãn ngước lên nhìn trần nhà, cảm thấy như thanh kiếm Damocles đang lơ lửng trên đầu mình.

Thôi thì cứ xem như ngài Tư lệnh bận rộn quá, chưa có thời gian trả lời cô vậy.

Sau lễ cưới, Tô Dẫn đã quay lại Đại học Đế quốc, còn Tô Nghị cũng rời đi, nghe nói đang chuẩn bị cho buổi hòa nhạc của mình.

Lúc này, Tô Mạn, sau vài ngày nằm viện, đã trở về.

Khác với vẻ ngọt ngào đáng yêu của Tô Vãn, Tô Mạn có đôi mắt thanh tú, nhìn như một người vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại kiên định, là kiểu người biết chịu khổ.

Những gì cô ấy muốn làm, nhất định sẽ nỗ lực thực hiện bằng được.

Nói tóm lại, Tô Mạn không xinh bằng Tô Vãn.

Nhưng kỹ năng "trà xanh" của cô ta thì vô cùng cao thâm, vừa trở về Tô gia, còn đi đứng khó khăn, đã cà nhắc bước vào phòng Tô Vãn, bắt đầu lau nước mắt.

"Chị, xin lỗi, tất cả là lỗi của em, nếu không thì chắc chắn anh Hách đã kịp về dự đám cưới rồi!"

"Em đúng là đáng c.h.ế.t mà."

"Chị ơi, em không dám mong chị tha thứ cho em, em chỉ mong chị và anh Hách có thể làm hòa thôi."

"Nếu hai người vì em mà chia tay, cả đời này em sẽ không thể yên lòng!"

Mùi trà xanh nồng nặc đến mức làm Tô Vãn ho khan vài tiếng. Cô vội vàng đỡ Tô Mạn, người đang khập khiễng và khóc đến nỗi như hoa lê dầm mưa, ngồi dậy.

Tô Vãn chân thành nói: "Tiểu Mạn, thật ra chị phải cảm ơn em, nhờ em mà chị đã tìm được chân ái."



Tô Mạn ngơ ngác: "Chân ái?"

"Đúng vậy, vì anh Hách không kịp về, chị đành phải tìm một người khác để kết hôn, rồi chị đã nhất kiến chung tình với người đó, chúng chị đã kết hôn rồi." Trên mặt Tô Vãn thoáng lộ ra nụ cười thẹn thùng đúng lúc.

Nhưng trong lòng thì đang âm thầm rơi lệ.

Nhất kiến chung tình là thật, nhưng chân ái này định sẵn không thể lâu dài.

Tô Mạn nhìn biểu cảm của Tô Vãn, không có chút nào là giả tạo, liền ngẩn người.

Cô ta bày ra trò "khổ nhục kế" này chẳng phải là để cướp đi tất cả của Tô Vãn sao?

Nhưng bây giờ... sao tự dưng lại có một chân ái xuất hiện thế này?

Tô Mạn kinh ngạc nói: "Chị, chị đang nói gì vậy? Chị chẳng phải thích anh Hách sao? Hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm gắn bó từ nhỏ mà!"

Chị dễ dàng từ bỏ như vậy, làm em mất cả cảm giác thành tựu đấy!

Tô Vãn gật đầu, nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối hôm đó, cô nói: "Anh ấy đẹp trai quá, chị chưa bao giờ gặp ai đẹp như vậy. Hơn nữa, anh ấy còn rất yêu thương và trân trọng chị. Ài, em còn chưa kết hôn, nói mấy chuyện này với em làm gì chứ."

Tô Mạn: "..."

Đột nhiên cảm thấy chân gãy càng đau hơn, không chỉ có chân đau, mà mặt cũng đau.

Cô ta khẽ cười khô khốc: "Chị à, chị thực sự không định ở bên anh Hách nữa sao? Phải biết rằng, việc hai nhà chúng ta kết thông gia sẽ có lợi cho nhà hàng của Tô gia, chị làm vậy có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia đình không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi