BAN NGÀY BỊ HỦY HÔN, BUỔI TỐI BỊ CHỈ HUY VỪA ĐÁNG YÊU VỪA HUNG DỮ ĐÒI ÔM

"Không sao." Cố Tước nhẹ nhàng nói hai từ, rồi bổ sung thêm: "Món ăn sắp nguội rồi."

Tô Vãn: "......"

Vậy là xong à? Cố đại chỉ huy, ngài không giải thích thêm chút nào, "không sao" là sao chứ?

Nhưng nhìn Cố Tước có vẻ không muốn tiếp tục nói, Tô Vãn cũng không còn cách nào khác.

Thôi được, ăn trước đã, lát nữa...

Lát nữa cô sẽ lên mạng tra xem tình trạng hiện tại của mình liệu có thể làm thuốc đặc chế cho anh không.

Tuy vậy, Tô Vãn cũng có chút nhớ phiên bản "A Tước dễ thương mềm mỏng" của anh rồi.

Bữa cơm này nhìn chung khá thoải mái, cả hai đều có chút đói, và Cố đại chỉ huy, không nói lời nào, đã lặng lẽ ăn gần hết các món.

Lúc nấu ăn Tô Vãn không thấy mệt, nhưng giờ ăn no rồi cô bắt đầu cảm thấy có chút uể oải.

Cô ngáp một cách lười biếng, đôi mắt đẹp ngập tràn hơi nước.

Khi Cố Tước không có nhà, Tô Vãn thường ở lại đây nghỉ ngơi. Nơi này có đầy đủ tiện nghi hơn ký túc xá, tất nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.

Thậm chí cô còn để vài món đồ cá nhân ở đây.

Nhưng hiện tại...

Phải nói rằng, mặc dù mối quan hệ của họ giờ đã rất gần gũi, nhưng Cố chỉ huy lạnh lùng vẫn mang đến cho Tô Vãn một chút áp lực.

Thực ra, điều này không phải lỗi của Tô Vãn.

Ngay cả bây giờ, Hoàng đế Cố Tử Lan đứng trước người chú Cố Tước của mình cũng cảm thấy căng thẳng.

Tô Vãn có lẽ là người ít sợ Cố Tước nhất trong toàn Đế quốc Liên bang.

Cố Tước hơi nhíu mày, rồi nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Anh đứng dậy, bảo Bạch Hổ mang áo khoác tới: "Anh có việc, phải đến trung tâm chỉ huy, em nghỉ ngơi trước đi."

Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm, xoa mắt nói: "Ừ, anh cứ bận việc chính trước đi."

Thực ra Cố Tước không có việc bận, chỉ là anh cảm thấy mình ở đây khiến cô vợ nhỏ có vẻ không thoải mái.

Mặc dù trong lòng có chút không vui với cảm giác này, vì dù Tô Vãn có nghịch ngợm trước mặt anh, anh cũng không tức giận.

Nhưng nhìn cô ngáp, đôi mắt lim dim, mệt mỏi, như muốn ngủ mà chưa ngủ được, đôi mắt còn vương nước mắt.

Cảm giác có chút xót xa.

Rồi Cố Tước rời khỏi phòng, bước về phía phòng chỉ huy.

Có lẽ anh có thể nói chuyện với Adolf thêm về vấn đề bố phòng ở hành tinh huấn luyện.

Tô Vãn thấy anh rời đi, liền vào phòng tắm, tắm qua một cái, rồi thay đồ thoải mái nằm lên giường, nhắn tin cho mấy người bạn cùng phòng vô lương tâm.

Tô Vãn: Các cậu thật là không có nghĩa khí chút nào, ăn xong lại còn gói mang về! Thậm chí còn chạy nhanh thế nữa!

Thịnh An: Tiểu Vãn, chỉ huy đã nổi giận với cậu à?



Tô Vãn: Cũng không hẳn.

Rosina: Chỉ huy sẽ không nỡ nổi giận với Tiểu Vãn đâu, chỉ có cách phạt cậu ấy theo cách đặc biệt thôi!

Thịnh An: Nhưng Tiểu Vãn không phải đang mang thai à?

Nhìn đoạn hội thoại của mấy người bạn cùng phòng, bắt đầu như ngựa đứt cương, phi thẳng về phía không xác định, Tô Vãn ngượng ngùng ho khẽ hai tiếng, mặt đỏ bừng.

Thịnh An: Ồ, mình đã tra rồi, nếu em bé là thú nhân thì chắc không sao đâu.

Rosina: Ê? Không đúng nha! Thế tại sao Tiểu Vãn còn có sức nói chuyện với tụi mình?

Tô Vãn không chịu nổi nữa!

Cô trực tiếp quăng cái quang não sang bên cạnh.

Hôm nay không nói chuyện được nữa rồi!

Vừa rồi còn buồn ngủ đến mức nước mắt chảy ròng, nhưng nói chuyện với mấy người bạn một chút, Tô Vãn đột nhiên không còn buồn ngủ nữa.

Cô chợt nghĩ đến Mục Lôi – Giám đốc Mục.

Nghĩ ngợi một chút, Tô Vãn gửi cho mẹ cô, Lâm Nhiễm Nguyệt, một tấm hình của Mục Lôi.

Tiểu Vãn: Mẹ, mẹ thấy chú đẹp trai này thế nào?

Khu vực thứ hai, nhà họ Lâm.

Lâm Nhiễm Nguyệt vốn định đi du lịch, nhưng nghe nói con gái mình mang thai và sắp tổ chức hôn lễ, bà quyết định không đi nữa.

Con gái bà là bảo bối duy nhất.

Mặc dù đây là lần kết hôn thứ hai, nhưng cũng không thể qua loa được.

Biết đâu đây sẽ là lần cuối cùng.

Dù lần này hoàng cung sẽ lo liệu mọi việc tổ chức hôn lễ, nhưng những việc liên quan đến con gái, với tư cách là mẹ, Lâm Nhiễm Nguyệt vẫn muốn tham gia.

Ông cụ Tô cũng đã gửi tin nhắn đến, bảo Lâm Nhiễm Nguyệt rằng nếu có bất kỳ nhu cầu gì, cứ thoải mái nói ra.

Dù đã ly hôn với Tô Chấn, nhưng Lâm Nhiễm Nguyệt vẫn rất tôn trọng ông cụ Tô, coi ông như trưởng bối, nên đã vui vẻ đồng ý.

Trong ngày kết hôn của Tiểu Vãn, ông cụ Tô chắc chắn vẫn sẽ ngồi ở vị trí trưởng bối.

Còn về phần Tô Chấn, hừ.

Lúc này, Lâm Nhiễm Nguyệt đang giúp con gái chọn váy cưới. Cửa hàng đã gửi đến rất nhiều mẫu để bà có thể xem trước trên mạng.

Sau khi chọn xong, chờ khi Tiểu Vãn kết thúc huấn luyện quân sự, cô sẽ đi thử.

Nhưng đúng lúc này, hai cậu con trai cùng đến tìm.

Tô Dụẫn mặc đồng phục học sinh chỉnh tề, ngồi trên ghế sofa da thật uống cà phê.

Tô Nghị thì đội mũ đen, đeo khẩu trang đen, kính râm đen, mặc nguyên bộ đồ đen, cả người như thể bị gói trong túi đen.

Cậu ta đảo mắt xung quanh, vài phút sau mới kéo khẩu trang và kính râm xuống.



Tô Nghị nhìn mẹ với ánh mắt đầy thắc mắc: "Mẹ, tại sao mẹ lại ly hôn với bố? Không phải hai người vẫn luôn hòa hợp sao?"

Lâm Nhiễm Nguyệt vẫn nhìn chăm chăm vào các mẫu váy cưới trên màn hình quang não.

Bà không hề ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Đỗ Vi Vi ra tù rồi, mẹ nhường chỗ cho cô ta thôi. Ồ đúng rồi, bố con có bảo các con gọi cô ta là mẹ kế chưa?"

Tô Nghị: "Bố bảo rằng ông không định cưới dì Đỗ! Ông chỉ cảm thấy tội nghiệp dì ấy nên mới chăm sóc thôi."

Lâm Nhiễm Nguyệt lúc này mới quay đầu nhìn cậu con trai ngốc nghếch của mình, "Tiểu Nghị, con đã có cô gái nào mình thích chưa?"

Tô Nghị sững sờ, "À, mẹ, sao tự nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?"

Lâm Nhiễm Nguyệt: "Con trai cũng được."

Tô Nghị: "Mẹ!"

Lâm Nhiễm Nguyệt: "Người của tộc côn trùng cũng được, dù sao mẹ chỉ lấy ví dụ thôi: con thích một cô gái, nhưng cô ta vừa ở bên con, vừa ngày ngày chạy đến nhà một người đàn ông khác, con sẽ nghĩ sao?"

Tô Nghị bắt đầu suy nghĩ sâu xa, dạo này chồng cũ của quản lý của cậu - Cecilia, thường xuyên đến tìm cô ấy, và rồi cô ấy lại đi theo chồng cũ.

Chuyện này khiến Tô Nghị rất bực bội!

Đột nhiên cậu cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn.

Chẳng lẽ, cậu thích Cecilia - người phụ nữ cực kỳ hung dữ đó?

Nhìn cậu con trai với vẻ mặt như khổ sở suy nghĩ, Lâm Nhiễm Nguyệt chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Lúc sinh ra cậu con thứ hai này, rốt cuộc bà đã trải qua chuyện gì mà sinh ra một đứa con như thế!

"Lúc này, con cả Tô Duẫn lên tiếng: "Mẹ."

Lâm Nhiễm Nguyệt quay lại nhìn anh, "Con cũng đến để hỏi mẹ vì sao ly hôn với bố à?"

Tô Duẫn lắc đầu, "Không, đó là quyết định của bố mẹ. Là con cái, con tôn trọng quyết định của hai người."

Lâm Nhiễm Nguyệt khẽ thở phào.

Bà nói: "Các con cứ đợi xem, không lâu nữa bố các con sẽ cưới Đỗ Vi Vi về nhà thôi."

Tô Duẫn: "Con sẽ không đồng ý để bố cưới Đỗ Vi Vi. Cô ta đã ngồi tù, còn có dính líu đến hải tặc. Nếu một người có vết nhơ như vậy bước chân vào nhà họ Tô, chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho cả gia đình chúng ta!"

Nghe xong, Lâm Nhiễm Nguyệt cảm thấy lời của con trai lớn có chút lạ lùng.

Nhưng bà không suy nghĩ nhiều.

Bởi chuyện này không liên quan đến bà nữa, sau này Tô Chấn cưới ai, cũng không dính dáng gì đến bà.

Chính lúc đó, tin nhắn của Tiểu Vãn gửi đến.

Vì vừa rồi Lâm Nhiễm Nguyệt đang xem mẫu váy cưới, nên màn hình quang não vẫn mở.

Thế là, với khuôn mặt nghiêm túc, nghiêm nghị, Tô Duẫn và Tô Nghị đều nhìn thấy nội dung tin nhắn trên màn hình.

Em gái định giới thiệu một chú đẹp trai cho mẹ...

Quan trọng hơn, họ còn nhìn thấy bức ảnh đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi