BAN NGÀY BỊ HỦY HÔN, BUỔI TỐI BỊ CHỈ HUY VỪA ĐÁNG YÊU VỪA HUNG DỮ ĐÒI ÔM

Mặc dù giọng nói có vẻ hung dữ, nhưng những lời nói ra đều đầy sự quan tâm.

Cố Tước khẽ nhếch môi, trong giọng nói lạnh lùng của anh pha lẫn chút ấm áp.

"Yên tâm, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, cũng không ngăn được anh về cưới em."

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản.

Nhưng bởi vì người nói, giọng lại quá êm tai, trầm thấp và đầy từ tính.

Tai Tô Vãn nóng lên, tim đập thình thịch.

Cuối cùng cô cũng hiểu thế nào là "giọng nói khiến người ta mang thai".

À, cô đã mang thai rồi.

"Anh có muốn tắm rửa và thay quần áo ở đây không?"

"Ở chỗ em?"

"À, em quên mất, anh cũng có phòng nghỉ riêng trong Đại học Đế quốc, anh có thể..."

"Ở đây với em đi." Cố Tước vừa nói vừa bắt đầu cởi cúc trên bộ quân phục.

Lúc này, Bạch Hổ trong tai nghe của Cố Tước lập tức nói nhỏ: "Chủ nhân, tay anh bị thương rồi, đây là cơ hội tốt để gần gũi với phu nhân mà!"

Động tác cởi cúc của Cố Tước hơi ngưng lại, cả người đứng yên.

Tô Vãn đang định ra ngoài nói vài câu với bạn cùng phòng, đột nhiên thấy Cố Tước dừng lại.

Cô tò mò hỏi: "Sao thế? Không có quần áo thay à?"

"Anh bảo phó quan sẽ mang quần áo thay đến sau, nhưng mà..."

Vị chỉ huy Cố không quen yếu thế trước mặt bất kỳ ai.

Anh ngập ngừng vài giây, nhìn người vợ nhỏ nhắn đầy vẻ bối rối, chậm rãi nói: "Tay anh đau."

Tô Vãn nhìn cánh tay anh, lúc nãy tay này còn có thể ôm cô lên được mà.

Mạnh mẽ đến mức chẳng giống người bị thương chút nào.

Giờ sao lại không cởi nổi cúc áo?

Nhưng biểu cảm của vị chỉ huy Cố lại quá nghiêm túc, khiến Tô Vãn im lặng mấy giây, rồi tiến lại gần.

"Để em giúp anh."

"Ừ."

Hai người đứng rất gần nhau, chỉ đơn giản là cởi cúc áo, nhưng hơi thở đã hòa quyện vào nhau.

Cộng thêm những cảm xúc vừa qua.

Cố Tước cúi người, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô, rồi nhanh chóng rời đi.

Tô Vãn hơi cứng người, tay cũng dừng lại, vì chiều cao chênh lệch, nên nếu không ngẩng đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của vị chỉ huy Cố.

Bỗng nhiên cô gan dạ, kéo lấy cổ áo của Cố Tước, nhón chân lên...

Mười lăm phút sau, Tô Vãn mở cửa lấy đồ mà phụ tá của Cố Tước gửi đến.

Sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cô gõ cửa phòng của những người bạn bên cạnh.



Thịnh An đang ở trong phòng của Rosina.

Rosina tặc lưỡi nói: "Nhanh thế nhỉ, mới có nửa tiếng mà."

Tô Vãn không còn gì để nói: "Nhanh cái gì mà nhanh, Cố Tước bị thương, tớ chỉ giúp anh ấy băng bó thôi. À đúng rồi, lễ phục gửi cho hai cậu đã thử chưa, có vừa không?"

Rosina nói: "Tớ mặc rất vừa, nhưng Tiểu An An đi giày cao gót mười centimet thì đi lại không ổn lắm."

Thịnh An mặt đầy áy náy: "Tiểu Vãn, xin lỗi, tớ không quen đi giày cao gót."

"Ồ, có gì đâu, giày vừa chân là được phải không? Để tớ bảo họ đổi một đôi giày khác, cao ba centimet được không?"

Vì là váy nên cần phải có một chút chiều cao mới đẹp.

Thịnh An gật đầu, "Ba centimet là được."

Tô Vãn lập tức gửi một tin nhắn qua quang não cho nữ quan bên cạnh Hoàng hậu Romanya, người phụ trách việc này.

Bên đó trả lời rằng sáng mai sẽ gửi giày phù hợp đến phủ của Chỉ huy Cố.

Chuyện nhỏ đã được giải quyết dễ dàng.

Rosina ôm cổ Thịnh An cười: "Nhưng Tiểu An An à, cậu vốn đã thấp hơn tớ một chút, giờ mang giày ba centimet, sẽ còn thấp hơn tớ nhiều đấy."

Thịnh An cười đáp: "Không sao đâu, tớ không bận tâm."

Hai người bạn cùng phòng này, mỗi người một kiểu, nhưng Thịnh An thực sự chưa quen với sự mạnh mẽ của họ.

Dù là Tô Vãn hay Rosina, cả hai đều đối xử rất tốt với Thịnh An.

Thân phận của họ cao quý nhưng không bao giờ tỏ vẻ, luôn chân thành với Thịnh An.

Thịnh An cũng đang nỗ lực thay đổi bản thân.

Cô biết rằng nếu mình mãi tự ti và né tránh bạn bè thì sẽ lãng phí lòng tốt của họ.

Tô Vãn cũng nhận ra sự cố gắng của Thịnh An.

Cô rất vui vì điều đó.

Tô Vãn là người như vậy, nếu cô thích bạn bè, cô sẽ hết lòng đối tốt với họ.

Còn nếu không thích, cô sẽ chẳng quan tâm.

Để không làm "bóng đèn", Rosina đề nghị rằng lát nữa cô và Thịnh An sẽ tự mình ngồi phi thuyền đến phủ của Chỉ huy Cố.

Họ bảo Tô Vãn cùng Chỉ huy về trước.

Tô Vãn: "Chỉ có một đoạn đường thôi, đâu có vấn đề gì."

Rosina nháy mắt: "Dù sao thì các cậu cũng xa nhau lâu rồi, giờ gặp lại chẳng khác gì tân hôn, mà lại còn trên phi thuyền nữa cơ."

Tô Vãn: "..."

Thật không hiểu trong đầu tiểu thu Rosina này suốt ngày nghĩ gì!

Dưới ánh mắt trêu chọc của hai cô bạn, Tô Vãn lặng lẽ quay trở lại phòng mình.

Cố Tước đã tắm xong, anh đang mặc áo sơ mi trắng, thực ra đã cài được một cúc.

Nhưng vừa nhìn thấy Tô Vãn, anh liền dừng động tác.

Tô Vãn: "..."



Cô nghi ngờ rằng ai đó đang cố tình, nhưng không đủ bằng chứng.

May mà lúc này, đôi tai lông xù của Cố Tước đã lộ ra, có lẽ vì còn hơi ướt nên khi gió thổi qua, cảm thấy lạnh, chúng liền giật giật.

Tô Vãn lập tức bước đến giúp Cố Tước cài cúc áo, cố gắng không để mắt đến cơ bụng của anh.

"A Tước, lát nữa chúng ta về nhà trước, rồi em sẽ để Rosina và Thịnh An làm phù dâu. Tối nay, hai người họ cũng sẽ ở phủ của Chỉ huy Cố."

"Theo phong tục, tối nay chúng ta không thể ở chung."

"..."

Tô Vãn cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên.

Cô hơi thẹn thùng nói: "Anh đang nghĩ lung tung gì vậy, em đâu có nói muốn ở chung đâu."

Cố Tước rất thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô.

Anh khẽ nhếch môi: "Nhưng anh không muốn theo phong tục."

"..."

Cuối cùng, khi Tô Vãn và Cố Tước cùng rời trường, ngồi lên phi thuyền, cổ cô đã ửng lên một màu hồng khả nghi.

Lên phi thuyền, mẹ của Tô Vãn, Lâm Nhiễm Nguyệt, gọi đến vì có việc muốn nói với cô.

Tô Vãn dành cả quãng đường trò chuyện với mẹ.

Cố Tước dù cảm thấy hơi tiếc, nhưng anh không làm gì thêm, chỉ yên lặng ngồi trên ghế và xem tài liệu.

Bạch Hổ vỗ cánh nhìn mọi thứ, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Bỗng nhiên nó nghĩ, nếu trên sàn nhà có một đứa trẻ chạy quanh nữa thì thật hoàn hảo!

Khi phi thuyền sắp về đến nhà, Tô Vãn kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, và đột nhiên nghĩ đến một việc.

"A Tước, em đã tiến hành sửa sang lại phủ, có lẽ thay đổi cũng nhiều, nếu anh không hài lòng, chúng ta có thể sửa lại."

Tô Vãn biết Cố Tước rất tin tưởng cô, quyền truy cập toàn bộ phủ đã được giao cho cô.

Nhưng cô cũng phải tôn trọng sở thích của anh.

Không thể làm bừa.

Không ngờ rằng khi nghe xong, Cố Tước vẫn giữ khuôn mặt bình thản, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đã nói rồi, em thích là được."

Nói xong, anh xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô trước ánh mắt ngạc nhiên của Tô Vãn.

Anh khẽ nhếch môi.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Tô Vãn đột nhiên cảm thấy mũi cay cay.

Cô cảm thấy rằng, những câu nói như "Anh yêu em", "Em là tất cả của anh", "Em là duy nhất của anh" cũng không bằng câu này, khiến tim cô đập loạn.

Khiến trái tim cô ngập tràn sự ấm áp.

Điều quan trọng nhất là...

Tô Vãn chợt nhớ lại, hình như ở một nơi xa xôi nào đó, cô cũng đã từng nói câu này với ai đó.

Nhưng tạm thời không thể nhớ ra?

Thôi kệ, không nghĩ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi