15
Như đã hứa vừa ra chơi chưa đầy hai phút thì Vũ Hoàng đã đứng trước cửa lớp chờ Lam Linh.
Khi đấy cô cũng quên khuất mất những lời Hà Trang dặn.
Vui vẻ chạy ra gặp Vũ Hoàng, anh híp mắt với tay bóp nhẹ má cô.
“Ngốc lắm, đừng có chạy!”.
Giọng nói ôn nhu nhất mực cưng chiều.
“Bụng còn đau không?”
“Vẫn còn, rất đau! Còn đói nữa.”
Nghe đến đây anh không nhịn được mà bật cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Vậy tụi mình đi ăn!”
“Ừm!”
Sau đó Lam Linh còn không quên quay lại vẫy tay gọi Hà Trang theo cùng.
Cô ta vốn đã đứng đây nãy giờ, đã nhìn thấy toàn bộ hành động của hai người.
Chỉ chờ mỗi câu nói của Lam Linh nữa mà thôi.
Cả ba người cùng xuống căn- tin trường gọi đồ ăn.
Mỗi người đều gọi mỗi món khác nhau, Hà Trang ăn phở còn Lam Linh thì ăn mì cay.
Cô vừa đặt bát mì xuống quay đi quay lại thì đã bị Vũ Hoàng đổi thành một tô súp gà.
Lam Linh liếc mắt nhìn anh tỏ thái độ không vui rõ rệt, Vũ Hoàng chẳng buồn quan tâm đặt cốc nước dừa trước mặt cô.
“Không nên ăn cay, ăn súp nóng sẽ dễ chịu hơn!”
Còn nước dừa là do anh tra google, người ta bảo uống cái này thì nhanh hết ngày.
Lam Linh bĩu môi khó chịu nhưng cũng đành phải ăn.
Nếu cô ăn mì cay thì bụng cô sẽ đau chết mất, còn bị mọc mụn nữa.
Vì là súp nóng nên cô ngồi ăn được một lúc thì mồ hôi đổ ra nhễ nhại, trong này lại đông người nên hiệu suất của quạt không được tốt cho lắm.
Vũ Hoàng ngồi cạnh cầm tạm tờ menu quạt mát cho Lam Linh, thi thoảng anh còn vén lại tóc mái cho cô.
Mỗi lần bà dì đến là cả người cô như ê ẩm, bụng dưới thoải mái một chút nhờ có súp nóng.
Nhưng lưng thì lại vô cùng nhức mỏi, cô liên tục phải khều tay ra phía sau để bóp.
“Mỏi lưng sao?”
“Phải!”
Theo thông tin đọc được trên google anh cũng biết nguyên nhân mà cô bị mỏi lưng.
Đôi mắt khẽ cụp xuống đầy xót xa.
Tháng nào cũng phải chịu những cơn đau thế này à?
Ước gì có thứ thuốc thần kì nào đấy chỉ cần uống nó vào anh có thể thay cô chịu những cơn đau.
Vũ Hoàng vươn tay ra vòng lấy lưng eo cô.
Các ngón tay nhẹ nhàng hết xoa rồi lại bóp.
Giữa không khí đường mật, chẳng ai để ý đến sự tồn tại của người đối diện.
Cứ nghĩ đi ăn cùng Vũ Hoàng sẽ vui lắm nào ngờ còn bị ép ăn thêm món cơm chó miễn phí.
Tức đến hai hàm nghiến chặt vào nhau, Hà Trang cầm chặt đũa hỏi Lam Linh.
“Mày bị sao vậy Linh?”
“Tao bị đau bụng!”
Hà Trang nghe xong gật gật đầu, bộc lộ chút phần lo lắng pha lần hờn trách.
“Trời ạ! Có phải mày lại QUÊN LỜI TAO DẶN rồi phải không?”
Lam Linh bỗng chợt giật mình sau đó lập tức nhích người giữ khoảng cách với Vũ Hoàng.
Anh cũng khó hiểu trước hành động của cô nhưng không nghĩ nhiều vì cho rằng Linh thấy nóng.
Hà Trang đã có tình nhấn mạnh cụm từ “quên lời tao dặn” để thể hiện hàm ý cho cô.
Ngừng nửa ngày cậu ta nói tiếp: “Đau bụng chỉ cần uống vài viên thuốc giảm đau là khỏi ngày ấy mà!”
Lam Linh khẽ ừ ừm.
Nhưng Vũ Hoàng nghe xong thì tỏ thái độ rõ rệt.
Anh liếc mắt nhìn cô ta.
“Không được, uống thuốc giảm đau nhiều không tốt, ảnh hưởng đến dạ dày!”
Hà Trang nghe xong thì câm nín họng, không dám hí hoáy lấy một câu yên lặng ăn nốt phần thức ăn của mình.
(…)
Đến cuối tuần thì bố mẹ Lam Linh về, hai người còn mua điện thoại mới cho cô nữa.
Lam Linh nhận điện thoại trong sự ngờ vực của bố mẹ, cuối cùng thì anh vẫn quyết định giấu kín việc hôm nọ.
__còn__
Cầu vote:((.