BẠN THÂN LÀ VỢ TƯƠNG LAI


Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa thi đã đến.

Các bạn học sinh, đặc biệt là học sinh cuối cấp thì số lượng bài tập ngày càng nhiều.

Y Bình, người lười học nhất cũng đang chăm chú đọc sách khi đi trên đường.

Mấy tuần ôn thi ngắn ngủi cũng qua đi.

Ngày thi cuối năm đã lên sách.
“Các em phải nhớ khi vào phòng thi tập trung làm bài, mặc kệ xung quanh.

Bởi vì đây chính là kì thi quan trọng đối với các em.

Các em phải chuẩn bị thật kĩ càng có biết chưa.”
Hôm nay là ngày ôn thi cuối cùng của lớp Y Bình.

Thầy giáo ngồi trên bụt giảng mà dặn dò kĩ lưỡng.
Rất nhanh sau đó, ngày thi đã đến.

Thầy giám thị đi qua đi lại nhìn học sinh, học sinh thì nhìn vào bài ghi chép liên tục.
Sau một tuần thi cử.
“Thật là mệt quá đi!”
Y Bình ngồi trong lớp, cô duỗi tay dài ra bàn, than thở.
Lý Nhân ngồi bên cạnh nói:
“Không biết lớp chúng ta có ai không đủ điểm không nữa.”
“Y Bình, cậu chắc không bị thiếu điểm chứ?”
“Xui xui, cái miệng của cậu lanh lắm, bịt lại không kịp hà.”
Cô đánh vào người Lý Nhân.

Nghĩ làm sao mà lại nói cô không đậu.

Trong suốt thời gian gần cuối năm, cô ngày nào cũng học bài rất chăm chỉ.

Tuy không biết sẽ được bao nhiêu điểm nhưng mà cô tin chắc bản thân sẽ đỗ vào cấp ba.

Y Bình cô tự tin mà nói bản thân sẽ đỗ vào cấp ba.
“Cậu chờ đó mà xem, tớ đỗ cấp ba cho cậu thấy.”
Một lúc sau, thầy giáo bước vào lớp.

Sắc mặt thầy có chút buồn rầu lạ thường.

Biểu hiện ấy khiến cho các bạn trong lớp cũng cảm thấy lo lắng.

Sau đó, thầy giáo thở dài nói:
“kì thi này, các em đã cố gắng hết sức.

Thầy cũng nhìn thấy điều đó qua những bài thi của các em.


Bạn nào cũng có cố gắng.

Nhưng số điểm đạt được thì thầy cảm thấy rất tiếc.”
Thầy giáo trầm mặt xuống.
Lớp trưởng xúc động nói:
“Thầy, chẳng lẽ bọn em rớt hết sao?”
Cả lớp đều cúi mặt xuống thất vọng khi nghe lớp trưởng nói.
Thanh Hòa ngồi đối diện nhìn qua Y Bình, cậu giơ tay qua chạm vào vai cô khẽ an ủi.

Thanh Hòa thì thào:
“Không sao đâu.”
“...”
Cô khẽ gật đầu nhẹ một cái, không nói lời nào.
“Các em buồn gì chứ? Thầy có bảo đứa nào thi rớt đâu.”
“Hả! Vậy là sao thầy?”
Lớp trưởng ngạc nhiên khi nghe thầy giáo nói.
“Nghĩa là cả lớp đều thi đỗ chứ còn sao nữa.”
“A….Hoan hô!!”
Cả lớp đều reo hò vui mừng khi biết họ đã đỗ vào cấp ba.

Gương mặt ai nấy cũng nở nụ cười hạnh phúc.

Trong lớp, có mấy cậu bạn nghịch ngợm đứng lên nhảy một điệu nhảy vui mừng, các bạn trong lớp đều cười rộ.

Ngay khoảng khắc đó, có những ánh mắt vô tình chạm vào nhau, cũng có một số đơn phương hướng về một phía.
“Bà già, làm tốt lắm!”
“Đương nhiên rồi đầu tổ chim!”
Y Bình và Thanh Hòa nhìn nhau bật cười.

Lâu rồi, họ mới có thời gian hanh phúc như vậy.
“Nè nè các em, im lặng nghe thầy nói.

Vì các em đều đỗ cấp ba nên thầy quyết định sẽ tổ chức buổi cắm trại ngoài trời vào tuần sau.

Đây cũng xem như là ngày kỉ niệm cuối cùng của chúng ta.

Vậy có em nào muốn tham gia không?”
”EM!!”
Cả lớp đều đồng thanh hét lên.
Một tuần sau.
Cả lớp đã tập trung trong khu rừng nhân tạo.

Đây là khu rừng được con người sáng lập vào mười năm trước.

Tuy nó chỉ là khu rừng nhân tạo nhưng lại giống hoàn toàn 99% với khu rừng tự nhiên.


Có rất nhiều loại cây và chim thú trong khu rừng.
Mọi người cắm trại gần bên bờ suối để tiện lấy nước hơn.

Các bạn trong lớp cùng nhau tìm kiếm củi khô và những trái cây dại trong rừng.

Trong khi, mọi cùng đều cùng nhau làm việc thì Y Bình, Thanh Hòa lại lén trốn đi một mình.

Hai người họ tách khỏi hội bạn mà đi riêng.
“Thanh Hòa, cố gắng lên chút nữa!”
“Tớ biết rồi.”
Y Bình đứng bên dưới vô cùng hồi hộp khi nhìn Thanh Hòa trèo lên cây cao.

Bởi vì lúc nãy, trong lúc tìm củi khô họ vô tình nhìn thấy có một tổ chim ở trên ngọn cây gần đó.

Cả hai liền nhìn nhau, đôi đồng tử thay đổi bất thường.
Đợi các bạn quay trở lại lều thì cô và cậu lén quay đầu lại, núp ở một góc cây chờ bọn họ đi hết.
Khi Thanh Hòa trèo lên được bên trên, cậu đưa mắt nhìn vào tổ chim.

Bên trong có ba quả trứng, Thanh Hòa nghịch ngợm liền đem cái tổ của nó xuống.

Cậu bắt đầu đi lùi về sau.
Ở bên dưới, Y Bình nhìn thấy cậu lấy luôn nhà của người ta thì cô nheo mắt lại nói:
“Thanh Hòa, cậu đem nhà của người ta đi đâu đó? Mau trả lại đi.”
“Chỉ là mấy cọng rơm rạ, tớ đang giúp bọn chim xây lại một cái tổ mới.”
Thanh Hòa ngang bướm nói.
“Trời trời! Cậu lấy nhà của người ta mà còn mạnh miệng nói.

Hay quá ha!”
“Tớ nói có sai đâu.”
Thanh Hòa gần tiếp xuống đất, cậu lấy đà mà nhảy xuống bên dưới luôn.

Nhưng lại quên mất việc kêu Y Bình tránh ra một bên.

Cậu hốt hoảng kêu lên.
“Ôi không, Y Bình!”
“Cái gì?”
Khi cô ý thức được thì bản thân đã bị cơ thể nặng như đá của Thanh Hòa đè lên người mình.

Cảm nhận được sự ê ẩm toàn thân, cô tức giận mà quát vào mặt cậu.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
“Tớ…”
“Hai người???”
Thanh Hòa định giải thích với Y Bình nhưng lại nghe thấy giọng nói phát ra ở phía trên.

Cậu bàng hoàng mà ngẩng đầu lên nhìn.

“Lý Nhân, Thanh Trúc!”
Không thể ngờ rằng hai được họ lại xuất hiện ở đây, mà còn bắt gặp cảnh kỳ quặc của cậu và Y Bình.

Thanh Hòa sợ hai người họ hiểu lầm vội vàng đứng dậy giải thích.
“Chuyện không giống như hai người nghĩ đâu, đây chỉ là một sự cố.”
“Sự cố một nam một nữ đè lên nhau hay là cố tình đè lên?”
Thanh Trúc khoanh tay trước mặt, cô ta nhìn Thanh Hòa với ánh mắt nghi ngờ.
“Tất nhiên là không phải nhiên vậy.

Cậu suy nghĩ lung tung!”
“Vì mắt tớ thấy vậy nên tớ chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

Làm sao có thể nghĩ theo cách khác được.”
Cô ta nhếch mép cười, cố ý trêu chọc hai người họ.
“Bọn tớ đến đây lấy tổ chim rồi vô tình bị ngã nên mới có cảnh tượng khi nãy.

Hai cậu đến sau không nhìn thấy được khúc đầu thì đừng nói linh tinh.”
Y Bình chau mày lại, cô nhìn bọn họ với ánh mắt khó chịu.
Thấy Y Bình không vui, Thanh Trúc đi đến nắm tay cô.

Cô ta vui vẻ nói:
“Tớ chỉ đùa chút thôi, cậu đừng giận nữa.

Cười một cái đi nào.”
“Cậu bỏ tớ ra đi.”
Hành động giễu cợt của Thanh Trúc làm cô có chút xấu hổ.

Cô đẩy Thanh Trúc ra một bên, khoanh tay trước ngực tỏ vẻ tức giận.
“Các cậu, mặt trời sắp đứng bóng rồi, các cậu còn không quay trở lại thì thầy giáo và các bạn khác sẽ lo lắng đấy.

Chúng ta quay trở lại thôi.”
Lý Nhân từ nãy đến giờ mới lên tiếng, trông mặt của cậu ta không được vui mấy.
“Đúng đúng, chúng ta về thôi.”
Thanh Trúc kéo tay Y Bình đi.

Đột nhiên, từ trên bầu trời nghe thấy tiếng chim kêu.

Họ ngẩng đầu lên nhìn thì một đám chim đang bay về phía họ.
Ở trong khu rừng nhân tạo này có một đặc trưng khác với rừng tự nhiên.

Bọn chim trong rừng không hề sợ con người, có khi nó còn bay đến đậu trên người của những vị khách đến đây.
Một cặp vợ chồng chim đậu trên cây, tìm kiếm mãi cũng không thấy tổ đâu.

Nó ngơ ngác nhìn dáo dác, đột nhiên nó nhìn trúng vào đầu của Thanh Hòa.

Lầm tưởng đấy là nhà của mình, hai chú chim bay đến đậu vào đầu cậu hót líu lo.
“Ôi trời! Hai con chim này, mau cút ra khỏi đầu của tao!”
Thanh Hòa bị hai con chim quấy rối liền lấy tay xua đuổi nó.

Nhưng hai con chim vô cùng lì lợm, có đuổi như thế nào nó vẫn ngồi lì trên đầu của cậu.
“Có lẽ hai con chim đó tưởng tổ rơm trên đầu của cậu là nhà của nó đấy.”
Cả ba không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Các cậu đừng cười nữa, mau đuổi nó ra khỏi đầu tớ đi!”
Thanh Hòa bất lực mà đuổi bọn chúng.
“Cậu không muốn nó đậu trên đầu của cậu nữa thì bỏ tổ của nó về chỗ cũ đi.”

Cô chỉ tay về phía cái tổ mà cậu đang cầm.
Sau khi Thanh Hòa trả tổ chim, bọn chúng mới chịu rời đi.

Lúc này, bọn họ mới có thể yên ổn mà rời khỏi đó.

Khi đi, tiếng cười khúc khích cứ vang trên đường.

Thanh Hòa châu mày lại nhìn Y Bình.

Tại sao cô vẫn cười chuyện lúc nãy? Nó có gì đáng vui đâu.

Cậu bực mình nói với cô:
“Cậu vui lắm à!”
“Đương nhiên.

Tớ đang nghĩ, cái tổ rơm trên đầu cậu chắc sau này sẽ không thể có người yêu được.”
“Tại sao?”
“Vì bọn chim đã chiếm hết thời gian của cậu chứ sao hi hi hi..”
“Hức!”
Thanh Hòa khoanh tay trước ngực bước đi.

Trong đầu cậu đang suy nghĩ về thứ gì.

Sau đó, quay sang nhìn Y Bình.

Thanh Hòa vòng tay mình qua cổ cô, cậu nói nhỏ vừa đủ để hai người nghe.
“Thế cậu nghĩ tớ nên để kiểu tóc nào mới có được người yêu?”
“Để tóc thẳng, vuốt vuốt lên một chút giống với mấy soái ca thường làm.

Đảm bảo cậu sẽ không bị ế.”
Y Bình không ngạc nhiên mà trả lời Thanh Hòa một cách dứt khoát.
“Vậy à.”
Cậu rút tay của mình về, Thanh Hòa vừa đi vừa suy nghĩ.

Chẳng biết cậu đang suy nghĩ điều gì mà khóe môi lại cong lên một đường hoàn mĩ.
“Y Bình, tớ biết mình nên đổi kiểu tóc gì rồi.”
“Hả!”
Bỗng nhiên Thanh Hòa kéo cô lại, cậu hạ thấp người xuống.
“Bà già, lên đi tớ cõng cho.

Cậu đi lâu quá!”
“Cậu mới lâu hơn tớ đấy.”
Mặc dù nói vậy nhưng Y Bình vẫn leo lên lưng của Thanh Hòa.

Có người cõng khỏe như vậy, cô đâu thể từ chối được.
“Xuất phát!”
Thanh Hòa cõng Y Bình trên lưng, cậu chạy ùa về phía trước vượt qua mặt Lý Nhân và Thanh Trúc.
“Aaaaa, cậu nhanh quá rồi đó!”
Y Bình ngồi trên lưng không ngừng la hét, gương mặt lộ rõ sự vui sướng.

Hai người giống như quay trở lại thời thơ ấu của mình.
“Hai cái em kia ồn ào đủ chưa?”
Thầy giáo đang nướng xiên que, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng của hai người họ.
“Haizzz, cặp đôi ồn ào này đúng là ồn ào thiệt.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi