BẠN THÂN LÀ VỢ TƯƠNG LAI


Cô ta nhúng vai, giơ hai bàn tay trắng của mình ra có chút đùa cợt với Y Bình.
“Đợi khi nào cô kiếm được nhiều tiền rồi trả lại cho tôi cũng được.”
“...”
Như Mai ngạc nhiên nhìn Y Bình.

Cô ta không kìm được mà thốt lên.
“Cô bị điên à! Là 50 triệu đấy! Không phải 50 nghìn đâu cô gái.”
“Ừm, tôi biết.”
“Biết mà còn cho tôi mượn.

Cô chỉ là học sinh còn chưa tốt nghiệp, lấy đâu ra nhiều tiền để cho tôi mượn.

Mà cô không sợ tôi lấy tiền của cô rồi bỏ trốn à.”
Không biết Y Bình đang giả ngốc hay ngốc thật mà lại cho cô ta mượn số tiền lớn đến vậy.

Là một người bình thường, họ sẽ không dễ dàng cho người xa lạ mượn tiền như thế.

Trong đầu Như Mai xuất hiện nhiều dấu chấm hỏi.

Người như Y Bình trước đến giờ cô ta mới gặp.
“Bỏ trôn ư! Thế cô muốn bỏ đi đâu, mà sao lại bỏ đi.”
Nhìn gương mặt căng thẳng của Như Mai, Y Bình hồn nhiên nói.
“Thì không có tiền để trả nên tôi phải chạy đến nơi khác sinh sống, đến lúc đó cô mới không thể tìm thấy tôi mà đòi lại tiền.”
”Tôi không cô sẽ làm điều đấy.”
“Tại sao cô lại chắc chắn như thế?”
”Bởi vì tôi thấy sâu trong đôi mắt cô là một con người chính trực.

Nếu như cô là loại người thích quỵt tiền người khác thì cô đã chạy trốn khỏi bọn côn đồ, không để bọn chúng ngày ngày bắt nạt cô.”
“Đó là bởi vì tôi không thể chạy đi được chứ không phải tôi không muốn chạy đi.”
Lúc này, Như Mai quay mặt đi hướng mà đáp lại lời của Y Bình.

Tuy cô ta nói vậy nhưng thật ra đó chỉ là lời nói biện minh cho bản thân của mình.

Chỉ là cô ta không muốn Y Bình dễ dàng tin tưởng người khác, lỡ như cô ta là một loại người không sạch sẽ thì Y Bình phải làm sao.

Cô quá ngây thơ sẽ khiến cho người khác dễ dàng lợi dụng cô hơn thôi.
“Không phải ai tôi cũng giúp đâu.

Bởi vì chúng ta có duyên với nhau nên tôi mới giúp cô.

Cho nên, cô đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì.

Sau này, lỡ như tôi gặp phải khó khăn nhất định cũng có một người tốt đến giúp đỡ tôi.

Đó gọi là sự tương tác qua lại trong cuộc sống, cô không cần phải bận tâm.”
Biết được Như Mai sẽ có những tâm tư như thế.


Y Bình liền mở lời để cô ta không cảm thấy ái ngại với cô.

Một phần, vì cô thấy giữa cô và Như Mai dường như có duyên với nhau.

Vừa gặp giống như người quen đã lâu.
Nghe những lời nói của Y Bình, Như Mai bất giác quay sang cô.

Lần đầu tiên có người tốt với cô ta như làm cô ta không thể tin đây là sự thật.

Như Mai xúc động liền ôm Y Bình vào lòng.

Cô ta nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn cô.”
Tối hôm đó, Y Bình trở về nhà.

Cô lấy con heo đất trên kệ xuống, nhìn con heo to tròn của mình.

Y Bình lưu luyến ôm nó vào lòng lần cuối.
“Heo ơi! Bây giờ tao có việc gấp cần phải dùng đến mày rồi, mày đừng có buồn tao nhé.

Tạm biệt mày.”
Y Bình nâng niu con heo trên tay, cô giơ nó lên trên không trung trực tiếp thẳng nó xuống.

Một tiếng “choang” con heo đất vỡ tan.

Số tiền bên trong con heo dần hiện ra.

Y Bình lặng lẽ ngồi xuống gom lại chỗ tiền ấy.Tổng số tiền mà cô tích góp trong thời gian qua chỉ được bốn mươi lăm triệu.

Ấy là, cô vẫn còn thiếu tận năm triệu nữa mới có thể đưa nó cho Như Mai.

Cô ngồi xuống giường bắt đầu suy ngẫm.

Bây giờ, cô không thể đi mượn tiền của mẹ được.

Nếu như mẹ biết cô lấy tiền cho Như Mai mượn chắc chắn bà ấy sẽ nổi trận lôi đình rồi tịch thu số tiền mà cô tích góp từ trước đến giờ.

Thấy chuyện này không được, Y Bình buồn bã trong lòng.
“Làm sao để có năm triệu đây?”
Trong lúc rối bời, cô chợt nhớ đến Thanh Hòa và Thanh Trúc.

Nếu cô mượn tiền của hai người đó thì có thể đưa số tiền mà Như Mai cần cho cô ta.

Nghĩ vậy, Y Bình phấn chấn trở lại.

Nhưng giây sau, mặt lại xụ xuống như ngày giông bão.


Y Bình chống tay lên cằm, cô do dự không biết dùng lý do gì để mượn tiền của bọn họ.

Đối với Thanh Trúc, nếu nói cho cô ấy biết việc cô làm thì cô ấy chắc chắn sẽ ngăn cô lại và không cho cô giúp đỡ Như Mai.

Với số tiền lớn như vậy, Thanh Trúc sẽ không để cho cô mạo hiểm.

Vì vậy, Y Bình liền gạch bỏ ý định mượn tiền Thanh Trúc tron đầu mình.
Bây giờ, chỉ còn có Thanh Hòa là cô có thể mượn tiền được.

Tuy Thanh Hòa cũng quan tâm cô nhưng chỉ cần có lý do hợp lý thì cậu sẽ cho cô mượn.

Với cả, Thanh Hòa cũng sẽ không hỏi nhiều thứ hơn là Thanh Trúc.

Nếu cô có thể tạo thêm vài giọt nước mắt trước mặt Thanh Hòa, cô tin chắc Thanh Hòa sẽ ngay lập tức lấy tiền cho cô mượn.

Dù sao, Thanh Hòa và cô là bạn thân từ nhỏ.

Cậu cũng sẽ giữ bí mật này giúp cô.

Đinh ninh trong đầu là vậy.

Y Bình lấy điện thoại ra bấm vào dãy số quen thuộc.

Cô bấm gọi cho Thanh Hòa.

Rất nhanh, đầu dây bên kia liền nghe máy.
“Alo, có chuyện gì thế Y Bình?”
“Thanh Hòa à, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Là chuyện gì ấy?”
“Chuyện này không thể nói qua điện thoại được, ngày mai sau khi tan học ở quán nước trên đường X, tớ hẹn cậu ở đó.”
“Ừ, vậy mai gặp.”
Tút, tiếng chuông điện thoại tắt đi.

Y Bình thở phào nhẹ nhõm, cô nằm dài ra giường lim dim nhắm đôi mắt lại.
Ngày hôm sau, Thanh Hòa đến chỗ hẹn như đã nói từ trước.

Cậu và Y Bình ngồi đối diện, hai người đối mắt nhìn nhau không ai nói lời nào.

Một lúc lâu, Thanh Hòa lên tiếng:
“Gọi tớ ra đây làm gì? Chẳng phải có chuyện quan trọng muốn nói với tớ sao.”
“Ờ thì…”
Y Bình ngượng ngùng không biết nên mở lời thế nào.

Cô gãi đầu, ánh mắt né tránh Thanh Hòa.
“Sao.


Là việc gì? Cậu không nói thì tớ về đấy.”
Thấy thái độ bất thường của Y Bình, Thanh Hòa có hơi nhíu mày nhìn cô.

Ngày trước, cô muốn nói chuyện quan trọng gì với cậu đều rất nhanh nhẹn.

Bây giờ không hiểu cô đang nghĩ cái gì mà thay đổi cách cư xử của mình.

Chẳng lẽ, chuyện quan trọng này khó mở lời đến vậy ư!
Nghe thấy Thanh Hòa muốn rời đi, Y Bình vội vã nói:
“Cậu làm gì gấp gáp vậy, từ từ tớ nói.”
“Thế thì cậu nói đi.”
Y Bình đan hai tay vào nhau, vẻ mặt đầy sự lo lắng.

Cô nói thỏ thẻ với Thanh Hòa:
“Tớ đang cần một số tiền nhưng số tiền tích góp của tớ không đủ, vì vậy tớ muốn mượn cậu một ít.

Không biết cậu có thể cho tớ mượn không?”
Con ngươi đen nhánh của mình nhìn thẳng vào mắt Thanh Hòa.

Vẻ mặt đầy căng thẳng, cô đang mong chờ câu trả lời của cậu.
Thanh Hòa không đáp lại lời cô liền.

Cậu chậm rãi suy nghĩ, nhìn cô với ánh mắt dò xét rồi mới nói:
“Bao nhiêu?”
“Năm.”
Y Bình giơ bàn tay năm ngón của mình lên không.
Đột nhiên, Thanh Hòa lại bật cười.
“Cậu đùa à! Chỉ có năm mươi nghìn thôi mà căng thẳng thế làm gì.

Tớ cho cậu mượn.”
”Hả!!!”
Không thể hiểu nổi Thanh Hòa đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Cô muốn ngã ngửa với câu nói của cậu.

Nghĩ làm sao mà cô lại đi mượn năm mươi nghìn.

Nếu chỉ là năm mươi nghìn thì cô trực tiếp chạy về nhà mà xin mẹ của mình chẳng phải tốt hơn mượn cậu sao.

Con người Thanh Hòa học riết rồi không thông minh ra được xíu nào.

Y Bình phồng má lên nói:
“Tớ không có mượn năm mươi nghìn của cậu làm gì cả.

Tớ muốn mượn cậu năm triệu Việt Nam đồng.”
“Năm triệu sao.

Thế mà không chịu nói sớm.”
Thanh Hòa vẫn bình tĩnh nói.

Bỗng nhiên, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai.

Hình như Y Bình vừa mới nói mượn năm triệu đồng.


Cậu giơ bàn tay năm ngón của mình lên.
“Năm triệu?”
“Ừ, là năm triệu.”
“Cái gì?? Cậu bị điên rồi à!”
Lúc này, cậu mới nhận ra vấn đề là gì.

Thanh Hòa không tin mà hét vào tai Y Bình.

Đột nhiên mượn cậu năm triệu.

Thanh Hòa biết tìm đâu ra năm triệu để đưa cho Y Bình đây.
“Cậu làm gì mà mượn tận năm triệu.

Biết số tiền đó với học sinh như chúng ta là nhiều lắm không?”
Thanh Hòa ôm đầu mình, cậu vô cùng bất lực.
“Tớ biết, nhưng tớ mượn tiền điều có lý do cả.”
”Lý do gì?”
“Tớ muốn mua một số quyển sách để về ôn thi nên mới cần số tiền lớn.

Nếu không phải vì lo cho kì thi tốt nghiệp sắp tới, tớ đã không phải làm vậy.”
Y Bình buồn bã nói, cô xụ mặt xuống bàn.
Thấy tâm trạng của cô như vậy.

Thanh Hòa có chút đồng cảm.

Chẳng còn mấy tháng nữa là tới kì thi cuối cấp, rồi tới kì thi tốt nghiệp.

Vì Y Bình lo học như thế, Thanh Hòa cũng không thể không cho cô mượn tiền được.
“Được rồi, ngày mai tớ sẽ lấy tiền tích lũy của mình đưa cho cậu.

Nhưng mà tớ muốn biết cậu mua sách gì, ở đâu?”
“Là của một shop sách trên mạng, tớ cần mua vài quyển bài tập rèn luyện.”
Thấy Thanh Hòa đã đồng ý, Y Bình vui vẻ trở lại.

Đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, cô biết thấy nào Thanh Hòa cũng sẽ cho cô mượn tiền thôi.

Có một người bạn như Thanh Hòa thật sự rất thích.
“Khi nào có tiền tớ mới trả lại cho cậu nha.”
”Ừ, khi nào hẳn trả.

Tớ không đòi cậu đâu.”
Để đảm bảo chuyện này chỉ có hai người biết, Y Bình lấy tay che nửa bên má mình lại nói nhỏ với Thanh Hòa:
“Chuyện này là bí mật, cậu không được nói cho ai biết đấy.

Đặc biệt là Thanh Trúc và mẹ của tớ.”
Tự nhiên Y Bình lại dặn cậu như vậy, làm Thanh Hòa có hơi khó hiểu.
“Tại sao thế? Cậu lấy tiền mua sách học là một chuyện tốt, sao phải giấu họ làm gì?”
”Cậu ngốc quá đi! Mẹ tớ mà biết tớ mượn tiền của cậu, với sự đối đầu của mẹ tớ và mẹ cậu thì mẹ tớ sẽ làm gì với tớ hả.

Còn Thanh Trúc thì luôn thân thiết với mẹ của cậu, lỡ như trong lúc nói chuyện cô ấy lỡ nói chuyện này cho mẹ của cậu biết thì làm sao.”
Nghe những lời Y bình nói cũng có lý, Thanh Hòa liền gật đầu với cô.

Cậu hứa sẽ giữ bí mật này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi