BÁN TIÊN

Đoạn đường tiếp theo có vẻ tương đối đơn giản, cứ một đường đi tới trước.

Thanh Nha không biết Dữu Khánh và Trùng Nhi đang nhìn cái gì, trên đường đi

hai người đều cầm Huỳnh thạch đi rọi dáng hai bên bức tường để kiểm tra, tốc

độ đi tới so ra chậm hơn nhiều lúc ở trong nước, khiến cho y nghi ngờ có trò

trống gì đó, vì vậy y cũng học theo, vừa đi vừa kiểm tra cẩn thận.

Cũng may, sau khi ra khỏi nước, quãng đường không còn dài, không bao lâu

sau, ba người đã đi tới cuối cùng, bị một cánh cửa đá nguyên khối chặn lại, thử

đẩy nhưng không đẩy ra được.

Sau khi thi pháp điều tra, Dữu Khánh quay đầu lại nói: “Sau cửa trống không,

cửa bị thứ gì đó chặn lại, thi pháp cưỡng ép phá vỡ hẳn là không có vấn đề.”

“Chậm đã.” Thanh Nha sợ hắn, vì vậy vội vàng giữ hắn lại, kéo hắn rời xa khỏi

cửa một ít, sợ hắn làm xằng làm bậy. Sau khi đứng chắn ở trước cửa, y sau mới

khiển trách: “Cưỡng ép phá vỡ thì dễ, muốn không gây ra âm thanh lại khó, lỡ

như kinh động đến lão quái vật ở bên trong thì sao chứ?”

Dữu Khánh không hề sợ thứ được gọi là lão quái vật đó, hắn sợ chính là kinh

động đến người trong cung thành ở bên trên, bởi vì bên trong hoàn toàn không

có quái vật nào cả.

Hắn quay đầu lại nhìn Trùng Nhi, thấy Trùng Nhi cúi đầu như đang suy nghĩ,

lập tức nhỏ giọng hỏi: “Mấy Hổ phách nữ đó có nói về tình hình nơi này

không?”

Trùng Nhi: “Hẳn là có cơ quan, các nàng có nói nhưng ta quên mất. Để ta nhớ

lại xem.” Nàng mím môi, nhắm mắt hồi ức lại.

Dữu Khánh có phần khó thể hiểu nổi, không nhớ được lối vào, phải tìm kiếm rất

lâu, đường đi lòng vòng quanh co thì nhớ được, đi đến nơi đây lại nhớ không rõ,

luôn không nhớ được những điểm quan trọng, trí nhớ này thực kinh khủng,

không biết làm sao để nhớ được, toàn bộ trí nhớ đều dồn hết vào dung mạo rồi

hay sao?

Thanh Nha cuối cùng không kìm được sự kỳ quái trong lòng, kéo tay áo Dữu

Khánh, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao hắn biết rõ nơi đây hơn ngươi

chứ?”

Dữu Khánh giải thích: “Mấy ngày trước đó chúng ta lấy danh nghĩa của Tương

Hải Hoa để lẻn vào Hổ Phách thôn tham quan. Ta phụ trách yểm trợ, thu hút sự

chú ý của mấy người Tương Hải Hoa, hắn phụ trách đi tiếp xúc các Hổ phách

nữ đó để tìm hiểu thông tin. Nữ nhân mà, ai cũng thích tiểu bạch kiểm.”

Hóa ra là như vậy, Thanh Nha đã hiểu rồi, chẳng trách có thể cùng đi thay thế

cho vị trí của tên to con.

Nhưng trong lòng thầm có kế hoạch khác, dự định sau khi trở về sẽ nghĩ cách

xác minh tình huống, để xem có chuyện xảy ra như cẩu Thám Hoa đã nói hay

không.

Về phương diện khác, y còn tương đối quan tâm, sợ Trùng Nhi khần trương sẽ

dễ rối loạn, con người thường thường là như vậy, càng loạn càng không dễ nghĩ

ra, y còn cất lời trấn an một câu, “Thanh niên, suy nghĩ từ từ, không cần nôn

nóng.”

Dữu Khánh liếc mắt nhìn y.

Một lúc lâu sau, Trùng Nhi mới mở mắt ra, trong mắt vẫn có vẻ không chắc

chắn lắm, nàng đặt tay lên trên tường tìm kiếm một hồi, cho đến khi sờ đến chỗ

góc tường dưới cửa, mới có một khối tường bị đè vào, trong tường có âm thanh

ma sát và tiếng “lách cách” khe khẽ khi cơ quan vào đúng chỗ.

Trùng Nhi lập tức đứng dậy, đưa tay đẩy cửa lần nữa, một bên cửa hé ra một

khe hở, đây là một cánh cửa xoay tròn.

Khe hở vừa xuất hiện, Thanh Nha lập tức trở nên khẩn trương, nhấc đao trong

tay, vận sức sẵn sàng, cảnh giác cao độ.

Cửa mở ra, bên trong tối đen như mực, Trùng Nhi hạ thấp thân thể, nhảy xuống

một đoạn, hai người Thanh, Dữu đều nhìn thấy trên cánh cửa đá dày nặng vừa

mở ra có chặm khắc hoa văn.

Bên trong sáng lên ánh lửa, Trùng Nhi thổi cháy lên mồi lửa, thắp cháy một

ngọn đèn tường treo bên vách tường bên trong.

Trong đó không chỉ có một ngọn đèn, trên đường đi tới, cứ cách một hai trượng,

nàng lại thắp sáng lên một ngọn đèn tường.

Không bao lâu sau, hình dáng không gian trong lòng đất dần dần hiện ra trong

tầm mắt hai người Thanh, Dữu đang đứng tại cửa thò đầu vào nhìn. Đây là một

tòa địa cung không lớn cũng không nhỏ, các bệ đá cột đá rải rác đan xen, còn có

một số pho tượng, giống như là một nơi để tổ chức các nghi thức hoặc là nghị

sự trong lòng đất. Không gian tổng thể là trống không.

Dưới chân hai người không có bậc cấp, sau khi nhảy vào bên trong mới biết

được, nhìn từ bên trong sẽ không thấy lối ra vào đó, chỉ thấy được nơi đó là một

mặt tường. Đây là một mật đạo điển hình.

Sau khi đi một vòng, thắp sáng lên toàn bộ các ngọn đèn tường, Trùng Nhi quay

lại trong điện đốt cháy lên cái máng lửa. Khi mấy máng lửa này hừng hực cháy

sáng lên, toàn bộ khung cảnh bên trong địa cung này cũng hiện ra rõ ràng tại

trước mắt mọi người.

Trên các tường đá bên trong này gần như tràn đầy các bức điêu khắc, ngay cả

trên mái vòm cũng khắc đầy hình ảnh, chạm khắc tinh xảo, phong cách cũng

tương cổ xưa, nhìn có loại cảm giác như du hành về thời gian khác. Dữu Khánh

và Thanh Nha đều đang đi vòng vòng quan sát. Lưỡi đao trên tay Thanh Nha

thỉnh thoảng lấp lóe phản chiếu ánh lửa.

Trùng Nhi thừa dịp Thanh Nha không chú ý, ra hiệu ánh mắt với Dữu Khánh và

khẽ gật đầu, thể hiện đây là địa điểm mục tiêu.

Sau khi hiểu được, Dữu Khánh gật đầu để đáp lại, sau đó cố ý lên tiếng hỏi

Trùng Nhi: “Đây là tàng bảo khố sao?”

Trùng Nhi gật đầu nói: “Theo lời những Hổ phách nữ đó nói, thì hẳn là nơi

đây.”

Thanh Nha lập tức quay người nhìn đến, y còn chưa kịp mở miệng, Dữu Khánh

đã giành trước một bước hỏi ra điều y muốn hỏi, “Nơi này trống không, làm gì

có kho tàng?”

Trùng Nhi lắc đầu, “Ta cũng không biết, những Hổ phách nữ đó nói địa cung

này là nơi cất giấu bảo vật.”

Thanh Nha lập tức quay đầu lại nhìn chăm chú về phía hai bên vị trí chính của

địa cung, nơi đó mỗi bên có một cánh cửa, dường như phía sau mỗi bên là một

thông đạo. Y xách đao, cẩn thận đi chân trần bước tới dò xét, lòng bàn chân đã

dính bẩn đen thui, hai chiếc guốc gỗ treo lủng lẳng đung đưa bên eo.

Thấy vậy, Trùng Nhi có chút lo lắng, nhưng Dữu Khánh cũng tò mò muốn biết

hai cánh cửa đó dẫn đến đâu, vì vậy hắn muốn đi theo đến xem, Trùng Nhi vội

vàng ra hiệu, ngón tay chỉ chỉ lên phía trên, xua xua tay áo, ra hiệu không thể đi

được.

Dữu Khánh lập tức liền hiểu ý, hai cái thông đạo đó là mật đạo nối với cung

thành trên mặt đất, nếu như để cho Thanh Nha đi vào, nhất định sẽ bị lộ, con

ngươi hơi động một cái, hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Cái gì? Quái vật trông coi

kho tàng ở phía sau đó?”

Thanh Nha nghe nói vậy liền quay đầu lại nhìn đến, Trùng Nhi thoáng sửng sốt,

ngay sau đó gật đầu lia lịa, ừ một tiếng, “Mấy Hổ phách nữ đó nói như thế.”

Dữu Khánh lập tức quay sang nhìn Thanh Nha chăm chú, hắn không gọi Thanh

Nha quay lại, mắt mở trừng trừng nhìn y, hai người mở to mắt nhìn nhau chằm

chằm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi