Cây này xem như là bảo vật trấn điếm của Diệu Thanh Đường, cây Tiên đào lấy
ra được từ Tiểu Vân gian, một cây duy nhất còn lại nơi này, vốn lúc ban đầu
trồng trưng bày ở đây để làm hàng mẫu, về sau tự nhiên là hi vọng bán được ra
ngoài, nhưng mà đến tận bây giờ vẫn không bán được.
Bây giờ Cao Vân Tiết Cao chưởng quỹ nghĩ ra một chiêu trò mới, bởi vì luôn có
người muốn tiến vào Diệu Thanh Đường để nhìn xem cây Tiên đào trông như
thế nào, vì vậy ông ta nghĩ ra một cách kinh doanh, một lần xem một vạn lượng
bạc. Mặc dù vì trò kinh doanh này mà rước lấy tai tiếng, nhưng thỉnh thoảng
vẫn có người bằng lòng bỏ tiền ra tiến vào nhìn xem, ít ít nhiều nhiều cũng có
được một khoản thu nhập.
Cao Vân Tiết đưa phong thư cho Dữu Khánh đang nằm trên ghế dựa, sau đó lấy
ra một vò rượu, gọi Lâm chưởng quỹ vào trong đình ngồi uống rượu. Nam Trúc
đuổi Tiểu Hắc đi, cũng chủ động đi vào uống rượu, tiếp khách.
Nằm trên ghế, Dữu Khánh mở thư ra đọc, mặc dù không ký tên, nhưng vừa nhìn
nội dung trong đó liền biết là do Liễu Phiêu Phiêu gửi tới, vẫn nói về chuyện vị
“Can nương” kia.
Thời gian đã trôi qua mấy tháng, mới rặn ra được phong thư này, Dữu Khánh
cũng có thể hiểu được điều đó, Liễu Phiêu Phiêu bây giờ cũng có sự khó xử của
mình, làm việc không thể để rước lấy hoài nghi, một ít tình hình phải chậm rãi
thăm dò, không thể gấp gáp được.
Trong thư cũng nhắc tới ngày xảy ra sự việc, nói hôm đó Cổ Thanh Chiếu trước
tiên tới Lương phủ gặp mặt tiểu thư của Lương gia, sau khi Cổ Thanh Chiếu rời
đi, Lương gia tiểu thư cũng rời khỏi Lương phủ, chẳng biết đi đâu, đây là hiềm
nghi lớn nhất. Trong thư nói, khi Cổ Thanh Chiếu và Thanh Nha lui tới Lương
phủ thì gặp vị Lương gia tiểu thư kia nhiều lần nhất, trước đó là giao tiếp nhiều
nhất với nãi nãi của Lương gia tiểu thư, sau khi nãi nãi qua đời thì chuyển sang
Lương gia tiểu thư.
Vị Lương gia tiểu thư này tính tình tương đối lạnh lùng cô độc, đến tuổi kết hôn
rồi vẫn không chịu lập gia đình, cũng có người nói là tương đối cao ngạo,
chướng mắt nam nhân bình thường.
Cuối thư còn nhấn mạnh một điểm, vị Lương gia tiểu thư kia chỉ mới hai mươi
tới tuổi.
Trong thư, từ đầu tới cuối cũng không có nhắc tới hai chữ “Can nương”, cũng
không có ám chỉ gì liên quan, cho dù rơi vào trong tay ngoại nhân, đa số người
cũng sẽ không biết là đang nói về việc gì, chỉ có hai bên trao đổi thư mới biết là
có ý gì.
“Mới chỉ hai mươi tới tuổi…” Dữu Khánh cất tiếng lẩm bẩm.
Theo tình hình trong thư đã nói, vị Lương tiểu thư đó quả thực là hiềm nghi lớn
nhất, nhưng mới chỉ hai mươi tuổi, làm thế nào cũng không có khả năng trở
thành Can nương của Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu, một gia đình mà Thiên
Lưu sơn tập trung quan tâm, về phương diện tuổi tác hẳn sẽ không có giả.
Lẽ nào Lương tiểu thư chỉ là người phát ngôn của vị “Can nương” kia hay sao?
Lúc đó, tại trên Minh Hải, Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu vừa nghe được giọng
nói người trong lâu thuyền, liền biết được là “Can nương”, hơn nữa, nhìn từ tình
hình gặp mặt, rõ ràng chứng tỏ cả hai người đều đã trực tiếp đối mặt với vị “Can
nương” đó, lẽ nào Lương tiểu thư chỉ là người truyền lời hàng ngày mà thôi?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không thể hiểu được chuyện gì xảy ra, sương mù
bao phủ dày đặc quanh người.
Hắn lại suy nghĩ đến vị tộc trưởng Hải tộc, nói cái gì mà chiếc nhẫn là chìa khóa
cấm địa của Hải tộc, trong cấm địa có thứ gì chứ? Và năm đó, những cao thủ
kia đến cùng là làm sao tiến vào được Minh Hải tiên phủ? Hắn cảm thấy phía
bên Minh Hải tồn tại rất nhiều bí ẩn.
Cũng không biết vị tộc trưởng kia khi tại cầu tàu nghe thấy âm thanh chạy vào
trong biển đuổi theo cuối cùng có kết quả gì?
Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ với nhiều điều nan giải, chợt lỗ tai
hơi nhúc nhích, sự chú ý của hắn bị nội dung uống rượu trò chuyện phiếm trong
đình thu hút.
Lâm chưởng quỹ nói tới “Triêu Dương đại hội” hai mươi năm một lần sắp diễn
ra vào mấy tháng sau, đây là thịnh hội của Tu Hành giới, nói đó là cơ hội cho
các tân tú thiên hạ tỏa sáng tài năng.
Vì vậy được xưng là “Triêu Dương đại hội”, chính là ngụ ý tân nhân giống như
mặt trời mới mọc lúc sáng sớm.
Cũng không phải tân nhân nào đều có thể tham gia, có điều kiện và hạn chế,
người có tu vi đạt đến Thượng Huyền cảnh giới là không được tham gia, và
người đã từng tham gia cũng không thể tham gia.
Nói cách khác, mỗi một người tu hành, trong cả cuộc đời chỉ có một cơ hội duy
nhất.
Dữu Khánh không có hứng thú gì đối với thịnh hội này, hắn sao dám đi ra ngoài
quang minh chính đại rêu rao, mấu chốt là Lâm chưởng quỹ nhắc tới việc địa
điểm tổ chức lần này sẽ do môn phái Linh thực “Côn Linh sơn” xếp hạng đệ
nhất Tu Hành giới chuẩn bị.
“Để chuẩn bị cho loại sự kiện hoành tráng như vậy, cũng cần phải là những đại
môn phái này, vừa phải có tài lực làm chỗ dựa, cũng phải có năng lực tổ chức,
càng phải có sức uy hiếp, tránh tình trạng có kẻ quấy rối. Kỳ thực đây cũng
không phải là lần đầu tiên Côn Linh sơn đứng ra thực hiện, đã tổ chức mấy lần
rồi.
Nghe nói Côn Linh sơn tụ tập lực lượng các đời tổ tiên, tại trong môn phái khai
khẩn ra một tòa Linh cốc, bố trí đại trận tụ tập thiên địa linh khí, trong vòng một
đêm có thể làm cây khô như gặp mùa xuân. Theo người đã chứng kiến nói, tận
mắt nhìn thấy cảnh tượng vô số U Lan trong khoảnh khắc từ từ nở ra, rất thần
kỳ và đồ sộ, không hổ là môn phái Linh thực đệ nhất thiên hạ.
Linh cốc là nơi các túc lão của Côn Linh sơn tiềm tu, trong tình hình bình
thường ngoại nhân rất khó có cơ hội đi vào nhìn xem, trong những lần ‘Triêu
Dương đại hội’ trước, Côn Linh sơn có lúc mở ra, cũng có lúc không mở ra,
không biết lần này có mở ra chiêu đãi khách quý nhìn xem hay không.”
Đang nằm trên ghế, Dữu Khánh nhếch đầu lên nhìn vào trong đình.
Đang đứng chổng ngược, Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu nhìn tới.
Nam Trúc đang cùng uống rượu trong đình vô ý thức quay đầu lại nhìn nhìn hai
người, sau đó lại thử hỏi Lâm chưởng quỹ, “Côn Linh sơn có thể làm cho vô số
phong lan từ từ nở ra ngay tại trước mắt sao?