BÁN TIÊN

Ngồi ở trên bậc thềm, Ngô Hắc thấy vậy thì hơi sửng sốt, cũng ý thức được gì

đó, lập tức đứng dậy đi đến, Tiểu Hắc khiêng cây gậy sôi nổi chạy tới, ông ta

thuận tay cầm một sấp giấy trong tay nhét cho nó, “Tiếp tục chép một lần.”

Tai họa bất ngờ! Tiểu Hắc nhìn thứ đột nhiên bị cưỡng ép nhét vào trong tay

mình, không biết mình đã gây gỗ người nào trêu chọc đến ai rồi, rõ ràng rất sốc,

cuối cùng rũ vai xuống, móc ngược đại bổng ra phía sau, lực bất tòng tâm, ủ rũ

mà đi vào thư phòng.

Đám người lớn thì lục tục tập trung tại bên trong phòng nhỏ nơi khu phòng của

Dữu Khánh, Trùng Nhi được bảo đi ra ngoài phòng hóng gió trông chừng cửa

vào, rõ ràng tại nơi đây hắn ta thuộc loại không có quyền nói chuyện.

Người nên đến hay không nên đền đều đã tụ tập tới nơi đây, không có người nào

tiện mở miệng bảo người khác tránh đi.

Trong phòng yên tĩnh, một lúc sau, cuối cùng Nam Trúc nhịn không được nhỏ

giọng dò hỏi, “Lão Thập Ngũ, đầu óc ngươi nhạy bén nhất, ngươi nói thử xem,

có phải là nơi đó hay không?”

Dữu Khánh liếc nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy ánh mắt mọi người đang nhìn

mình, hắn sờ sờ râu mép, “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai bây giờ, ta làm sao biết

được?”

Ở bên cạnh lắng nghe, Cao Vân Tiết có phần không nhịn được nữa rồi, “Các

ngươi chơi trò bí hiểm gì vậy? Rốt cuộc là đang giấu ta chuyện gì?”

Dữu Khánh liếc mắt khinh thường nhìn ông ta, nghĩ thầm, còn rất nhiều chuyện

giấu ngươi nha, tại sao chuyện gì cũng phải nói cho ngươi biết chứ?

Hắn rất không thích việc Cao lão Nhị ở tại trước mặt mình cứ làm ra vẻ lão đại,

cũng không thích giọng điệu trưởng bối của ông ta, mình mới là Chưởng môn

lão đại danh chính ngôn thuận, nếu không phải nhờ có mình, Linh Lung quan

làm sao có thể có được sản nghiệp to lớn như vậy tại U Giác Phụ?

“Lão Thất!” Cao Vân Tiết tập trung nhìn chằm chằm Nam Trúc.

Nam Trúc nhìn trái nhìn phải, muốn làm bộ như không có nghe thấy, nhưng

nhìn thấy đôi mắt Cao lão Nhị như sắp bốc lửa, gã lại kinh sợ, than thở: “Thực

ra cũng không có gì, chỉ là Lệ Nương kia cung cấp một chút manh mối về động

phủ của Bách Hoa tiên tử…”

Lúc này gã liền blab blab nói ra nội dung manh mối mà lúc đó nghe được.

Kỳ thực, cái được gọi là manh mối cũng chỉ là mấy chữ mà thôi, sau khi trở về

sư huynh đệ ba người cố ý che giấu đoạn nội dung này, cũng không phải muốn

giấu riêng cho mình, mà là bọn hắn cũng chưa có cân nhắc được có nên tiếp tục

đi tìm kiếm hay không, quan trọng hơn là sợ đồng môn đệ tử khác chạy đi tìm

kiếm.

Bọn hắn đã đi qua Tiểu Vân gian, cũng đã từng đến Kim Khư, còn trải qua

phong ba bão táp trên hành trình Minh Hải, biết rõ sự hung hiểm khi đụng đến

mấy chuyện này. Nếu có một ngày nào đó ẩn tật trên người bọn hắn thật sự bức

bọn hắn đến tuyệt cảnh, bọn hắn không hi vọng những người còn lại của Linh

Lung quan tiếp tục đi mạo hiểm vì bọn hắn.

Nhất là Dữu Khánh, hắn biết rõ Linh Lung quan chỉ còn lại hai gã chân truyền

đệ tử, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì đó, không thể kéo cả tiểu sư thúc đi vào. Có

một số việc là hắn tự tìm, lúc trước tiểu sư thúc đã nhiều lần khuyên bảo không

nên quá lòng tham, là hắn không nghe khuyên bảo cứ muốn giày vò, kết quả

biến thành như vậy, sao có thể tiếp tục khiến tiểu sư thúc bị liên lụy.

Là hắn căn dặn hai người Nam, Mục không nên nói, hai người cũng chấp nhận

điều này.

Sau khi nghe nói xong cái gọi là manh mối, Ngô Hắc cau mày trầm mặc, ông ta

còn đỡ, nhưng Cao Vân Tiết rõ ràng không vui, “Chuyện lớn như vậy, các

ngươi vậy mà lại giấu ta?”

Nam Trúc tự có lí do, than thở: “Lão Nhị, không phải chúng ta muốn giấu giếm

gì ngươi, ngươi cũng đã nghe được rồi, nội dung mà Lệ Nương kia gọi là manh

mối cũng chỉ có mấy chữ, không khỏi quá không đáng tin, ngươi cảm thấy

chúng ta làm theo những lời vô căn cứ đó thì có ý nghĩa gì sao? Nếu truyền ra

ngoài còn không biết sẽ gặp phải đại họa gì nữa.

Chuyện đó chúng ta đã vứt lại đằng sau, nào ngờ hôm nay Lâm chưởng quỹ này

lại thuận miệng đề cập đến Linh cốc của Côn Linh sơn, tại sao có cảm giác

giống như đụng vào manh mối mà Lệ Nương đã cung cấp chứ?”

Dữu Khánh đột nhiên nói: “Lệ Nương mới nói cho chúng ta biết một cái manh

mối mơ hồ không bao lâu, sau đó Lâm chưởng quỹ này tới đây bổ sung thông

tin cho manh mối, tương đương với việc chỉ rõ phương hướng cho chúng ta. Tại

sao lại trùng hợp như thế chứ?”

Hai người Nam, Mục nhìn nhau, đều đoán được sự lo lắng của lão Thập Ngũ,

đây chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hình bóng Kiều Thư

Nhi rõ ràng còn chưa hoàn toàn biến mất trong lòng Thập Ngũ.

Trong lòng những người khác cũng hơi rùng mình, Cao Vân Tiết vừa mới xù

lông lên trong nháy mắt lại rũ xuống rồi, ông ta chần chừ hỏi: “Ngươi hoài nghi

Lâm chưởng quỹ có vấn đề sao?”

Dữu Khánh: “Ai biết được?”

Nam Trúc chợt chép miệng nói: “Suy nghĩ lại có một điểm nói không thông,

mục đích Lệ Nương làm như vậy là gì? Nếu như bà ta thực sự biết được chính

xác địa điểm mục tiêu, lại muốn người khác đi tìm, cho dù trên người bà ta có

cấm chế giống như ngươi nói và không thể rời khỏi Minh Hải, vậy thì cũng

không đáng sắp xếp để chúng ta đi tìm, lẽ nào nhóm người Cổ Thanh Chiếu và

Thanh Nha không đáng tin cậy hơn chúng ta sao?

Tự nhiên càng không đáng để lộ tin tức cho chúng ta, chính bản thân mình lén

lút lặng lẽ đi làm không tốt hơn sao? Ngươi đã nhìn thấy được bà ta tại Minh

Hải kiểm soát nhóm người Thanh Nha, như vậy lực lượng bà ta có thể điều

động sử dụng khẳng định mạnh hơn nhiều ba con mèo hai cái trảo như chúng ta,

hơn nữa chúng ta còn không bị bà ta kiểm soát.”

Mọi người nhíu mày, không thể không thừa nhận lời lão Thất nói có lý, điều này

thực sự là một nghi vấn không thể bỏ qua, Lệ Nương quả thực không cần phải

làm như vậy.

Dữu Khánh lẩm bẩm, “Thực sự là trùng hợp hay sao?”

Ngô Hắc đột nhiên lên tiếng, “Muốn biết Linh cốc của Côn Linh sơn và tiên

phủ của Bách Hoa tiên tử có mối quan hệ nào hay không, kỳ thực chỉ cần làm rõ

một điểm, đại trận tụ tập thiên đại linh khí tại Linh cốc rốt cuộc là có thể giúp

khô mộc xuân về hay không.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi