Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Dữu Khánh vẫn lắc đầu từ chối, “Ta đường
đường chính chính tham gia Triêu Dương đại hội, không làm chuyện gì vi phạm
cả.”
Hắn vẫn cảm thấy sự an toàn của Mục Ngạo Thiết tương đối quan trọng, nếu
không có việc này, trước sự khuyên bảo như vậy, hắn là sẽ đồng ý với đối
phương.
Nghe giọng điệu hắn kiên quyết như thế, Triển Vân Khí và Tần Phó Quân nhìn
nhau, một người cau mày, một người căng căng khóe miệng, biết được đã gặp
phải nan đề, lời đã nói đến nước này rồi mà vẫn không đồng ý, e rằng khó thể
hoàn thành được nhiệm vụ của Tông môn rồi.
Mấu chốt là bọn họ cũng không tiện sử dụng biện pháp mạnh để ép bức.
Việc đã đến nước này, Triển Vân Khí gật gật đầu, đành dùng tới hậu chiêu dự
phòng, “Vốn là Đại Nghiệp ty cũng có ý này. Nếu Trương huynh đệ đã quyết
như thế, chúng ta cũng không tiện miễn cưỡng. Việc này Côn Linh sơn ta không
quản tới nữa, giao lại cho Hướng đại hành tẩu của Đại Nghiệp ty tới xử lý đi.”
Dứt lời y phất tay ra hiệu với nhân viên đi theo, rồi xoay người rời đi.
Hướng đại hành tẩu? Hướng Lan Huyên?
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều có cảm giác giật mình kinh hãi, quay mặt
nhìn nhau.
Dữu Khánh thì từ từ mở to hai mắt nhìn y, rồi nhanh chóng gọi với theo bóng
lưng rời đi của Triển Vân Khí: “Cũng không phải là không thể đồng ý, nhưng ta
có một yêu cầu.”
Đã ra tới cửa vào, Triển Vân Khí dừng lại, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười có
phần ngạc nhiên, không nghĩ tới hiệu quả của hậu chiêu dự phòng này lại vượt
quá tưởng tượng.
Phương án dự phòng này là do đích thân Hướng Lan Huyên dặn dò trước khi
xuất phát, nàng ta nói rằng nếu như Trương Chi Thần không đồng ý thì cứ nói
như vậy, nếu ngay cả như vậy mà hắn vẫn không chịu đồng ý thì chính nàng sẽ
xử lý.
Y không ngờ rằng hiệu quả lại tốt đến lạ thường như vậy, vượt qua tất cả những
lời tận tình khuyên bảo.
Y cũng không biết bên trong những lời này còn có chuyện gì khác hay không,
hay là bị sức uy hiếp quá lớn từ đại nhân vật.
Vì vậy, y quay người lại, hỏi: “Có yêu cầu gì trước tiên nói ra nghe thử.”
Tần Phó Quân cũng xoay người lại nhìn đến, bởi vì càng nhìn càng thấy tên để
ria mép hèn mọn này không vừa mắt, chỉ cần nhìn thấy liền không nhịn được
mà nhớ tới dấu tay lưu tại trên ngực, nói chung vừa nhìn thấy người liền có cảm
giác xấu hổ.
Dữu Khánh tiến đến, đưa tay hướng ra bên ngoài làm động tác mời, “Mượn một
bước nói chuyện.”
Hành động này khiến cho những người trong nhà không hiểu ra sao, nhất là hai
người Nam, Mục, không biết Dữu Khánh có lời gì mà cần phải tránh cả bọn họ.
Việc này cũng không có gì là không thể, Triển Vân Khí gật đầu đồng ý, cũng
đưa tay ra hiệu mời.
Vì vậy hai người đi ra cửa, cùng nhau đi tới bên mép núi. Dữu Khánh quay đầu
lại, nhìn thấy Tần Phó Quân cũng không biết xấu hổ theo sát tới đây.
Dữu Khánh thấy bực bội, ra hiệu với Triển Vân Khí về phía người cùng theo tới
kia, để cho y xử lý một chút.
Triển Vân Khí lập tức có phần bối rối, nếu xét về bối phận, y còn phải gọi người
ta một tiếng sư thúc.
Tần Phó Quân đã nhận ra được, liền cất lời nói ra trước: “Nếu như là thì thầm to
nhỏ mà ta không thể nghe được, vậy thì ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải
nói với hắn.”
Triển Vân Khí lập tức phụ họa: “Tần chấp sự là được Chấp pháp trưởng lão
phái tới giám thị việc này, nếu tránh né thành việc riêng tư sẽ không thích hợp,
ngươi vẫn nên nói ra yêu cầu của ngươi đi.”
Thấy vậy, Dữu Khánh bĩu môi, nhịn lại, nói ra: “Ta có thể lùi một bước, nhưng
ta hi vọng có thể sắp xếp cho ta và Đậu Quan thi đấu với nhau ở vòng tiếp
theo.” Hắn hất đầu ra hiệu về phía lầu nhỏ.
Triển Vân Khí hỏi: “Điều mà ngươi nói là yêu cầu chính là việc này sao?”
Dữu Khánh: “Đúng, chỉ cần đồng ý yêu cầu này, ta liền đồng ý với yêu cầu của
các ngươi.”
Nào ngờ Triển Vân Khí không chút do dự từ chối thẳng thừng: “Tuyệt đối
không thể, không thể lén lút sắp xếp thi đấu với nhau mà không qua rút thăm.
Nếu ngươi vẫn giữ yêu cầu này thì hãy để đó nói trực tiếp với người của Đại
Nghiệp ty đi.”
Dứt lời, y liền quay đầu bỏ đi.
Đã biết được hậu chiêu rất hiệu quả, y làm sao có thể đồng ý với điều kiện này,
chỉ khi đầu óc có bệnh mới làm như vậy, chỉ cho là đánh rắm, không nhượng bộ
chút nào!
Khóe miệng Dữu Khánh giật giật, lập tức trả lời: “Thôi, được rồi, ta cũng lười
nhiều lời nữa, cứ làm theo lời các ngươi nói đi.”
Triển Vân Khí dừng bước, quay đầu lại, “Nói cách khác, ngươi đã đồng ý?”
Dữu Khánh vuốt vuốt chút ria bên mép: “Ta một tay không địch lại số đông, ta
đắc tội không nổi Côn Linh sơn các ngươi, vạn nhất thật sự phóng trúng lần thứ
ba, các ngươi chẳng lẽ không chỉnh chết ta.”
“Như vậy đều tốt cho tất cả mọi người, hi vọng ngươi tạm thời không nên để lộ
chuyện này.” Triển Vân Khí nghiêm chỉnh chắp tay khom người chào hắn, rồi
kêu gọi nhân viên đi theo cùng nhau rời đi.
Sau đó đám người Nam Trúc đều tiến đến bên cạnh Dữu Khánh, hỏi thăm xem
đã xảy ra chuyện gì, ở ngay trước mặt Mục Ngạo Thiết, Dữu Khánh lắc đầu,
không chịu nói ra.
Về sau, đám người Kha Nhiên cùng Thiện Thiếu Đình cũng đi đến đây hỏi xem
chuyện gì đang xảy ra, bên này mượn cớ Côn Linh sơn không cho nói, ngăn
chặn dò hỏi…
Tại buổi bốc thăm ngày hôm sau, trên khán đài xuất hiện một số khuôn mặt lạ
lẫm.
Hướng Lan Huyên cũng nằm trong số đó. Mặc dù đây chưa phải là thi đấu,
nhưng nàng ta vẫn đích thân tới quan sát. Nàng ta có phần lo lắng có thể xảy ra
chuyện gì đó, bởi vì thay đổi phương thức rút thăm là chủ ý của nàng, nếu xảy
ra chuyện gì thì nàng ta phải chịu trách nhiệm, muốn không quan tâm đến cũng
khó.
Tuy nhiên, những người không biết về tình hình sẽ không nhận ra nàng ta. Nàng
ta khoác một chiếc áo choàng phủ đầu che mặt, trên mặt còn bịt một tấm khăn
lụa, ngồi một bên yên lặng quan sát tất cả mọi thứ, ánh mắt thỉnh thoảng cũng
nhìn về phía Dữu Khánh.
Khi thời gian đến, hai mươi ba người tham gia rút thăm cũng đã đến đông đủ
dưới sân khấu.
Hôm nay Vũ Thiên đứng trên sân khấu với vẻ mặt nghiêm trọng khác thường.
Gã lên sân khấu, quay nhìn mọi người phía dưới rồi trầm giọng nói: “Có một
chuyện cần phải trưng cầu ý kiến của hai mươi ba thí sinh dự thi, mong chư vị
nghe cẩn thận.”
Màn mở đầu này có phần đột ngột và khiến cho không ít người rỉ tai nhau thì
thầm, kể cả những người ở trên khán đài.
Vũ Thiên đè đè hai tay xuống, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, sau đó chỉ về
phía Dữu Khánh, thi pháp cất cao giọng nói: “Hai lần rút thăm trước, Trương
Chi Thần đều bắt trúng thẻ trống, không thi đấu vẫn vào được vòng trong, đã có
rất nhiều người có ý kiến, thậm chí còn hô to rằng ‘Gian lận’, sau khi nghe báo
cáo, Tông môn tệ phái cực kỳ lệ coi trọng, đã phái Chấp pháp trưởng lão của tệ
phái đến đây, kỹ càng kiểm tra và đánh giá lại toàn diện quá trình bắt thăm.”
Gã đưa tay chỉ về phía Vạn Lý Thu ngồi tại một góc sân khấu, rồi ngay trước
mặt mọi người chắp tay khom người chào, nhằm bảy tỏ sự tôn trọng
Xung quanh rất hiếm có mà trở nên yên tĩnh, mọi người đều muốn nghe xem lời
này có ý gì.
Sau khi hành lễ, Vũ Thiên tiếp tục nói: “Nhưng tệ phái cảm thấy làm như vậy
vẫn còn chưa đủ, vì để cho tất cả các bên có được lời giải thích thỏa đáng,
chúng ta quyết định thực hiện một số điều chỉnh nhỏ đối với việc rút thăm,
ngoại trừ Trương Chi Thần ra, phương thức bắt thăm của những người khác
không thay đổi, trên vách tường vẫn treo hai mươi ba tấm thẻ bài, do hai mươi
hai người khác bắt thăm trước. Nói chung, chính là xếp Trương Chi Thần tại
cuối cùng, các ngươi bắt thăm xong hết rồi, phần còn lại sẽ giao cho hắn.
Điều chỉnh như vậy, các ngươi cảm thấy thế nào? Nếu như hầu hết các ngươi
cảm thấy ổn, vậy thì sẽ điều chỉnh như thế. Còn nếu như đại đa số người cảm
thấy không cần phải điều chỉnh, vậy thì cũng sẽ làm theo quyết định của các
ngươi, và sẽ không thực hiện bất kỳ điều chỉnh nào. Nói chung, bất kể kết quả
như thế nào, quyết định đều là do chính các ngươi thống nhất, tệ phái sẽ không
tiếp tục tiếp nhận bất kỳ phản đối, chỉ trích gian lận gì nữa. Nếu tiếp tục còn có
ai đó lấy điều này để quấy rối, tệ phái sẽ không khách khí. Được rồi, bây giờ
giao cho hai mươi hai thí sinh các ngươi tự đưa ra quyết định, ai đồng ý điều
chỉnh mời nhấc tay.”
Các thí sinh dự thi ở dưới sân khấu lập tức xì xào bàn tán, trao đổi ý kiến với
nhau, trong khí đó, khán giả trên khán đài cũng rì rầm náo nhiệt.
Bất kể là nói to hay nói nhỏ, mọi người đều đã hiểu được ý nghĩa của việc điều
chỉnh phương thức bắt thăm, ban tổ chức mới có sức mạnh đáp lại ý kiến “gian
lận”.
Lý lẽ rất đơn giản, hai mươi hai thí sinh dự thi còn lại không thể tập thể giúp
cho tên Trương Chi Thần kia ăn gian, hai mươi hai người bắt thăm trước, như
vậy hắn hoàn toàn không thể kiểm soát được kết quả.
Dựa theo phương thức bắt thăm ban đầu, xác suất để mỗi người bắt trúng thẻ
trống đều là một phần hai mươi ba.
Phương thức bắt thăm sau khi điều chỉnh là có mục tiêu nhằm vào, biến thành
một người khác biệt với một đám người còn lại. Người trước vẫn là xác suất
một phần hai mươi ba, nhưng những người sau thì xác suất trở thành một phần
hai mươi hai, bên nào dễ dàng bắt trúng thẻ trống hơn, ngay cả kẻ ngốc cũng
biết được.
Ở mức độ nào đó, bởi vì sự điều chỉnh thứ tự trước sau, bởi vì nỗ lực hết sức
đẩy Trương Chi Thần xếp tại cuối cùng, cho nên xác suất của hắn thậm chí còn
không đạt được một phần hai mươi ba.
Nói đến cùng, Ban tổ chức không quan tâm ai trong số hai mươi hai người kia
bắt trúng được thẻ trống, chỉ quan tâm đến việc Trương Chi Thần không bắt
trúng là được.
Trên khán đài, vang lên những tràng tiếng cười không nhịn được, quả thực cảm
thấy buồn cười, không nghĩ tới Triêu Dương đại hội lại làm ra chuyện thay đổi
quy tắc chỉ bởi vì xuất hiện một người cá biệt có vận may tốt.
Nghe những người khác giải thích, khi đã hiểu rõ ý nghĩa vấn đề, Thiện Thiếu
Vân cũng nhịn không được cười ha hả, “Quả nhiên là người cuồng tự có người
trị, ngay cả Côn Linh sơn cũng sửa chữa quy tắc nhằm vào hắn. Để xem lần này
ngươi gặp xui xẻo ra sao, tốt nhất là đụng phải ca ca!”
Tại trong đám người dự thi, Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý cũng cảm thấy
buồn cười, bọn họ cười với ‘đãi ngộ’ mà Dữu Khánh gặp phải, cuối cùng cũng
hiểu được chuyện tối hôm qua là chuyện gì xảy ra.
Dữu Khánh ôm hai tay ở trước bụng, mặt không biểu cảm tiếp nhận những ánh
mắt xung quanh quét khắp người mình, hắn làm biếng nhìn cảnh tượng những
cánh tay ở xung quanh chậm rãi nhấc lên.
Từng cái, từng cái cánh tay được đưa lên.
Cũng có người không nhấc tay, Thiện Thiếu Đình không nhấc tay, vẻ mặt có
phần xem thường với việc này.
Vị Hướng Chân biểu hiện kinh người trong trận đấu đầu tiên kia vẻ mặt bình
tĩnh, cũng không có nhấc tay.
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý nhìn nhìn số lượng nhấc tay ở xung quanh,
kiềm chế lại cánh tay muốn có hành động của mình, cũng không giơ lên.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng không nhấc tay.
Cuối cùng, Vũ Thiên đứng trên sân khấu kiểm đếm số người nhấc tay, sau đó
cao giọng tuyên bố: “Trong số hai mươi ba thí sinh dự thi, có mười lăm người
nhấc tay đồng ý, đại đa số người đã đồng ý điều chỉnh quy tắc bắt thăm. Trương
Chi Thần, ngươi có đồng ý không?”
Nghe được lời này, ngồi trên khán đài, Hướng Lan Huyên dùng ánh mắt đầy
đùa cợt nhìn Dữu Khánh, có thể khiến cho tài tử đệ nhất thiên hạ phải chịu thua,
nàng ta cảm thấy rất thú vị.
Dữu Khánh hờ hững đáp lại một câu, “Đồng ý!”
“Tốt, mời mọi người thả tay xuống.” Vũ Thiên ra hiệu cho mọi người buông
tay, sau đó lại nói với Dữu Khánh: “Mời Trương huynh đi ra, trước tiên ở một
bên nghỉ ngơi.”
Nói nghỉ ngơi là nói lịch sự, thực ra chính là bảo hắn đi ra khỏi hàng, tránh gây
trở ngại người khác rút thăm.
Vì vậy, Dữu Khánh chậm rãi đi ra ngoài, hắn vốn còn định nhìn xem quá trình
bắt thăm, muốn nhìn xem thẻ trống nằm ở đâu, hoặc nhìn xem Mục Ngạo Thiết
bắt thăm trúng người nào, nào ngờ Vũ Thiên lại ra hiệu cho hắn xoay người đưa
lưng về phía sân khấu.
Dữu Khánh rất muốn hỏi một chút, ngay cả xem cũng không cho xem, là có ý
gì?
Nhưng mọi việc đã như vậy rồi, nghĩ lại, thấy cũng không tiện so đo chuyện này
ngay trước mặt mọi người, hắn liền làm theo ý người ta, xoay người lại, đưa
lưng về phía sân khấu, đứng đối diện với một đám người bắt thăm, bản thân
mình cũng cảm thấy sự lẻ loi của mình thật đặc biệt.
Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ không chết không sống của hắn, Hướng Lan Huyên cải
trang ngồi trên khán đài cười rất vui vẻ, mặc dù không cười ra tiếng, nhưng
cũng cười đến mức hai vai rung động trong chiếc áo choàng, rõ ràng là nhìn
xem rất vui.
Những người khác bắt thăm như bình thường, vẫn đi vòng quanh như trước, vẫn
là tiếng trống ầm ầm tùng tùng dồn dập vang không ngừng, vẫn cắm cây cột
chơi trò dựng sào thấy bóng.
Tiếng trống vang lên một hồi lâu, sau đó đột nhiên dừng lại, người đầu tiên tại
vị trí bóng cột vung tay ném ra chiếc phi tiêu đầu tiên lên vách treo thẻ bài, sau
đó đi ra khỏi vòng tròn, người thứ hai tiếp theo sau phóng mạnh phi tiêu.
Hai mươi hai người, hết người này đến người khác, rất nhanh chóng đã ném
xong một vòng, đều đứng sang một bên chờ đợi.
“Trương huynh, Trương huynh.”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng kêu gọi của Vũ Thiên.
Dữu Khánh đứng ngây ra đó giống như kẻ khờ, hắn có phần không kịp phản
ứng để nhận ra mình là “Trương huynh”, sau đó, khi giọng nói đã quá gần, hắn
mới quay lại nhìn. Hắn nhìn thấy Vũ Thiên đứng ở phía sau trên sân khấu, cúi
người kêu gọi mình, lúc này hắn mới kịp phản ứng lại: “Ta thành thành thật thật
đứng yên ở đây, cũng chẳng làm gì, lại có chuyện gì nữa rồi?”
“Ai.” Vũ Thiên có chút dở khóc dở cười, phất tay ra hiệu về phía bức vách treo
thẻ bài, “Ngươi là người cuối cùng, đến phiên ngươi bắt thăm rồi.”
Dữu Khánh chỉ vào mình, ra hiệu, dùng cử chỉ để hỏi, ta có thể xoay người rồi
chưa?
Sau khi đã được cho phép, hắn mới xoay người lại hỏi: “Ta đã là người cuối
cùng rồi, phóng hay không phóng thì thẻ bài cuối cùng cũng là của ta, còn cần
phải làm điều thừa nữa sao?”
Vũ Thiên thở dài: “Còn phải dựa theo thứ tự và tên trên phi tiêu để gọi người
lên nhận a, vẫn phải làm theo quy tắc thôi.”
“Quy tắc?” Dữu Khánh cất lời châm biếm, cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì
nói nhiều cũng không có ý nghĩa, hắn lấy phi tiêu ra, ra hiệu cho Vũ Thiên tránh
ra sau, nhìn tới bức vách treo mộc bài, phát hiện thấy các thẻ bài cắm đầy phi
tiêu, chỉ còn thừa lại tấm thẻ bài thứ hai đếm ngược lên là còn trống, hắn cũng
không suy nghĩ gì thêm, thuận tay vẫy phi tiêu bay ra, cộp, phi tiêu cắm vào
trên thẻ bài.