BÁN TIÊN

“A…”

Dây leo hình dạng con người đứng dưới cổng vào ngọc thạch phát ra tiếng thét

chói tai, vừa cất tiếng kêu được một nửa, thanh âm đột ngột ngừng bặt, thân thể

quay đầu nhìn lại đột nhiên giống như hóa đá, đã bị trọng lượng nửa phần sau

kéo đổ ngược ra sau.

Nhìn thấy nó sắp rớt khỏi cầu thang ngọc thạch và rơi xuống mặt đất, Mục

Ngạo Thiết vừa tới gần liền khẩn cấp xuất thủ, ôm lại dây leo hình người, phất

tay đem nó cùng với một mảng lớn dây leo treo tại phía dưới cầu thang đồng

thời xốc lên, ầm ầm hất đổ lên trên bậc thang.

Nam Trúc và Bách Lý Tâm đều ngây ngẩn cả người, không biết lão Cửu và lão

Thập Ngũ đang làm cái quỷ gì.

Mục Ngạo Thiết quay đầu lại, lắc mình quay trở vào, đồng thời hét to, “Còn

không đem theo đồ vật của ngươi đi mau? Nhanh đi giúp lão Thập Ngũ!”

Lúc này hai người mới phản ứng lại, họ nhanh chóng đi vác lên những chiếc

thùng chứa đầy mật ong kia.

Mục Ngạo Thiết thì chạy đến nơi đám người Ong chúa ẩn nấp, Dữu Khánh đã

giao Tần Phó Quân cho y, bảo y đưa cô ta ra ngoài, lí do của hắn là nói không

chừng còn có thể dùng làm con tin, có thể giúp cho bọn hắn trong việc rời khỏi

Côn Linh sơn.

Một đám lớn dây leo bị chém xuống đã không còn động đậy, nhưng bản thể ở

phía dưới vẫn sống sờ sờ.

Đang còn tại trong không trung, Dữu Khánh đổ người lao xuống, trong tay lấp

lóe kiếm quang, nghênh chiến với những nhánh dây leo vung vẩy giống như

trăm nghìn xúc tu, một đường lao xuống liên tục vang lên những âm thanh bùng

nổ lách cách, cành nhánh dây leo bị chém đứt bay tứ tung, điều này đã kinh

động đến những thủ vệ của Côn Linh sơn tu tập về phía này.

Phát hiện thấy thực lực của Đằng yêu chỉ có như thế, Dữu Khánh càng thêm bất

chấp tất cả, hắn lao thẳng tới đám dây leo đang nhanh chóng rụt lui, đuổi theo

không bỏ, rất nhanh cả hai liền song song rơi vào trong sương mù dưới vực sâu.

Lộc U Minh mở to mắt nhìn cảnh tượng này, y bỗng nhiên quay đầu lại, hét lớn

với đám đệ tử Côn Linh sơn đang chạy tới phía sau: “Tất cả lui trở lại, trở về

canh chừng tại vị trí của mỗi người, chưa được gọi, không được bất kỳ kẻ nào

tự hành động.”

Có một số việc không thể để cho quá nhiều người nhìn thấy, cho dù phía dưới

vực sâu vẫn còn có tiếng đánh nhau leng keng rầm rầm không ngừng vang lên.

Hướng Chân lắc mình lướt ra vẫn chưa vội vã rời đi, gã hạ xuống tại dưới cánh

cổng ngọc thạch, quay đầu nhìn lại, gã mơ hồ nhìn thấy Ong chúa ở dưới ánh

trăng phất phất tay ra hiệu cho gã đi mau.

Gã chắp tay cúi người hành lễ chào, tại nơi xa bày tỏ cảm tạ, rồi mới tung người

lên trời, kiếm quang bay ra khỏi vỏ, chân đạp phi kiếm trốn vào trong bóng đêm

mịt mờ, dần dần đi xa.

Biết rõ nơi đây đã trở thành nơi thị phi, không chừng sẽ xảy ra đại biến cố, gã ta

cũng không dám dừng lại nữa, việc tìm Dữu Khánh để tỷ thí cũng tạm thời bỏ

qua. Gã ta cũng không biết tương lai mình sẽ như thế nào, trước tiên chạy trở về

đã, gã muốn trước tiên chạy đi gặp cô nương trên mặt có sẹo mà Hướng Lan

Huyên đã nói.

Gã ta vừa rời đi, Hướng Lan Huyên ở bên cạnh Ong chúa cũng không dám chần

chừ, sợ bị vây tại bên trong này ra không được, nàng thuận tay xách Tần Phó

Quân lên, lắc mình lao đi.

Nam Trúc và Bách Lý Tâm khiêng theo thùng lớn trực tiếp tung người nhảy

xuống, mang theo đồ vật nhảy vào trong vực sâu, chuẩn bị đi đến nơi có động

tĩnh tranh đấu để hỗ trợ.

Vừa bay ra ngoài, Hướng Lan Huyên cũng nghe được động tĩnh đánh nhau ở

phía dưới, nhưng mà không để ý tới, nàng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần

phải làm, nàng xách theo người nhanh chóng lướt qua vực sâu.

Ngửa đầu nhìn lên, Lộc U Minh nhìn thấy Hướng Lan Huyên bay lướt qua dưới

ánh trăng sáng tỏ, y kinh ngạc!

Y biết rõ mục đích tiến vào tiên phủ của Đại trưởng lão, bây giờ vị Đại hành tẩu

này của Đại Nghiệp ty lại đi ra ngoài, Côn Linh còn có ai có thể ngăn chặn được

chứ? Đại trưởng lão đâu? Chẳng lẽ một trận tai họa thực sự sắp tới rồi sao? Tâm

trạng y rối bời và vô cùng sợ hãi!

Lao tới nơi, không thấy bóng người nào, Mục Ngạo Thiết sững sờ một lúc,

người đã bị Hướng Lan Huyên mang đi, y cũng không còn cách nào, đành phải

nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng bất chợt nhìn thấy từ góc nghiêng toát ra ba

bóng người lao ra ngoài trước y.

Không phải ai khác, chính là ba người Nhan Dược vốn vẫn luôn ẩn nấp tại phụ

cận.

Bọn họ nhìn thấy mấy người đó đã đi ra ngoài, ngay cả Hướng Lan Huyên cũng

đã đi ra ngoài, nhìn thấy cổng vào không còn có người nào ngăn cản, Nhan

Dược quyết định thật nhanh dẫn theo người của mình xông ra, liều mạng tranh

thủ bỏ chạy ra ngoài trước Mục Ngạo Thiết.

Ba người này cuối cùng cũng tranh thủ chạy thoát ra ngoài trước Mục Ngạo

Thiết, từng người lắc mình nhảy ra ngoài.

Cho dù tu vi thực lực bọn họ như thế nào, Mục Ngạo Thiết cũng rất khó ngăn

cản được. Thứ đáng giá vẫn rất quan trọng, y không quên vác lên chiếc thùng

lớn của mình, lúc này mới nhảy lên, lướt ra ngoài cổng vào.

Khi rơi xuống trên bậc thang, y quay đầu lại thoáng nhìn, nhìn thấy được Ong

chúa mỗi một lần tung lên chỉ có thể lướt đi hai trượng, đang bay về phía bên

này.

Y tung chân đá bay dây leo hình người rơi khỏi khỏi bậc thang, sau đó cũng

khiêng thùng lớn nhảy xuống, rơi hướng vực sâu.

Bay tới cổng ra vào, Ong chúa nhìn xung quanh ra bên ngoài, mấy lần muốn

vươn chân ra, nhưng cuối cùng vẫn không dám bước quá chiếc cổng này, chỉ có

thể đứng ở bên trong cổng chào dõi mắt ra xa nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nào

ngờ còn chưa nhìn thấy rõ được hình dáng thế giới bên ngoài dưới màn đêm

như thế nào, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, y giật mình nhảy lùi ra sau

một bước.

Mặt kính hư không phong ấn đột ngột hiện lên, trong nháy mắt liền ngăn cách

cảnh tượng bên ngoài, y đưa tay đụng thử vào một cái, hình ảnh của y phản

chiếu trong gương dao động theo, vẫn không thể phá vỡ, lối vào đã bị phong ấn

lại rồi.

Chính vào lúc này, một con Ong ngũ sắc kích thước to lớn bay tới, yêu khí bùng

ra, hóa thành hình dạng của A Xích, rơi xuống tại bên cạnh Ong chúa.

Ong chúa quay nhìn, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

A Xích chắp tay đáp: “Đại vương chỉ có một mình, chúng ta thực sự không yên

tâm, chuyện đó có A Chanh là được rồi, ta vẫn một mực từ xa xa đi theo đại

vương.”

Ngụ ý là, nhìn thấy không còn ai, mới dám hiện thân tới gần.

Tới cũng đã tới rồi, Ong chúa ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhìn

chằm chằm và hình chiếu của mình trong mặt kính hư không.

A Xích cất lời thử hỏi, “Đại vương, Nhân gian như thế nào?”

Ong chúa thở dài: “Ta cũng chưa thấy rõ, có lẽ vẫn giống như trước đây.”

A Xích: “Bọn họ làm sao lại có được cách mở ra phong ấn do Thượng tiên lưu

lại?”

Ong chúa: “Độ Nương. Hướng Chân nói là do Đằng yêu mở ra, không biết cô ta

làm sao làm được. Nếu như cô ta biết rõ cách mở phong ấn, thật sự có thể chờ

tới bây giờ sao? Ta cảm thấy trong chuyện này có không ít điểm nghi vấn.”

A Xích: “Đại vương, bên ngoài đã có cách ra vào, nếu như bọn họ lần nữa mở

ra phong ấn tiến vào thì làm sao bây giờ?”

Trong ánh mắt Ong chúa lóe lên vẻ mong đợi, “Không sợ bọn họ tiến vào, chỉ

sợ bọn họ không vào mà thôi. Như vậy thú vị hơn nhiều so với mỗi ngày chỉ có

ca hát khiêu vũ, phải không nào?”

A Xích thoáng sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra, sau đó cũng có phần mong đợi,

nhưng trong lúc vô ý ánh mắt đảo qua người Ong chúa thì chợt dừng lại, chỉ vào

đai lưng của y, hỏi: “Đại vương, tấm eo bài mà bạn tốt của ngài đưa cho ngài đã

rơi mất rồi sao?”

Ong chúa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện thấy tấm thẻ bài mình đao trên eo

đã không còn nữa, sắc mặt y hơi biến đổi, đưa tay từ trên đai lưng kéo ra một

đoạn dây đã bị cắt đứt, nhìn nhìn vết cắt trên sợi dây, cắn răng nói: “Lúc trước

khi vừa tới đây thì bản vương vẫn còn nhìn thấy hình ảnh mình trong gương còn

đeo tấm thẻ bài đó trên eo. Sợi dây này không dễ dàng bị đứt như vậy, làm sao

rớt được, rõ ràng đã người đánh cắp.”

A Xích kinh ngạc, từ biểu hiện trên vẻ mặt Ong chúa, gã nhận ra được chút gì,

lập tức hỏi: “Đại vương không biết bị ai trộm sao?”

Trong đầu Ong chúa hiện lên hình ảnh người nào đó nhét phấn hoa Tiêu Hồn

vào miệng mình, y quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cánh cổng bị phong ấn,

không ngừng cười nhạt, “Tên mập chết tiệt này lá gan không nhỏ, nếu như

phong ấn lại mở ra, cho phép ngươi đi Nhân gian một chuyến, bắt tên mập đó

về cho bản vương. Bản vương muốn nuôi hắn như nuôi heo!”

A Xích đại khái đã biết rõ là ai, trong đám người đó, chỉ có một tên là mập mạp,

nghe được có khả năng sẽ đi Nhân gian, mặc dù không biết có cơ hội hay

không, gã vẫn rất hưng phấn liên tục gật đầu đồng ý, đảm bảo sẽ bắt tên mập đó

về.

Nán lại tại nơi này cũng không có gì thú vị, Ong chúa phất tay nói: “Đi thôi, trở

về.”

Trên người bùng lên yêu khí, trong nháy mắt liền hóa thành một con Ong ngũ

sắc to lớn, nhanh chóng vẫy cánh bay đi xa.

A Xích cũng hiện ra nguyên hình bay theo, chỉ là kích thước nhỏ hơn một

nửa…

Trong vực sâu, tiếng đánh ầm ầm từ đầu bên kia truyền đến, Mục Ngạo Thiết hạ

xuống tới nơi không vội vã đi đến hỗ trợ, y trước tiên bỏ thùng mật xuống, lấy

Huỳnh thạch ra chiếu sáng, cũng nhìn thấy được thùng to do Nam Trúc và Bách

Lý Tâm tạm thời bỏ xuống.

Những thứ này tạm thời không quan trọng, y dạo qua một vòng, tìm đến một

đám lớn dây leo bị chặt đứt rơi xuống kia, rút kiếm liên tục chặt chém, tách ra

để tìm kiếm.

Chỉ chốc lát sau, có tiếng leng keng vang lên, một vật hình cầu vàng kim rơi ra

trên mặt đất, y nhanh chóng nhặt lên kiểm tra, phát hiện không sai, chính là quả

Kim lan của lão Thất.

Tìm lấy thứ này cũng là công việc mà lão Thập Ngũ giao cho y, bảo bối này có

thể mở ra tiên phủ, chỉ cần nghĩ cũng biết được giá trị của nó như thế nào, làm

sao có thể để nó dễ dàng rơi vào trong tay người khác.

Lúc trước nhìn thấy cổng tiên phủ sắp mở ra, lão Thập Ngũ liền lập tức có ý

định đoạt lại bảo bối này, thay vì cầu người không đáng tin trả lại, không bằng

tự mình cướp về.

Đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến biện pháp mở ra tiên phủ, lão Thập

Ngũ đoán rằng quả kim châu này nằm tại phía trước nhất của cầu dây leo, hắn

lập tức trao đổi với y cách thức phối hợp.

Kết quả chứng minh dự đoán không sai, kim châu quả nhiên ở tại phần dây leo

đan bện phía trước nhất, bây giờ đã đoạt lại được.

Đây cũng là lí do tại sao bây giờ y sẵn sàng nghe theo ý kiến của Dữu Khánh, y

cảm thấy tại thời khắc mấu chốt, năng lực ứng biến của lão Thập Ngũ quả thực

tốt hơn nhiều so với bất kỳ ai trong bọn họ, kết quả hiện tại một lần nữa đã

chứng minh điều đó.

Cất kỹ Kim châu xong, y xách kiếm nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh

đánh nhau vù vù để hỗ trợ.

Đám xích sắt trong sơn cốc lách cách lắc lư kịch liệt không ngừng, trong hoàn

cảnh như thế này, Đằng yêu không thể thoải mái vung vẩy những đám roi dây

leo của mình, phát lực bắn vọt ra đâm tới thì bị từng sợi xích sắt kéo giật lại,

vung quất thì bị đám xích sắt chằng chịt cản trở, uy lực tấn công bị giảm đi rất

nhiều.

Bà ta chỉ có thể điều khiển đám dây leo luồn lách xuyên qua hoặc cuốn lấy để

tấn công, vì vậy sức tấn công rất có hạn, người né tránh ở trong đó nhân cơ hội

vung lên từng luồng kiếm quang không ngừng chặt đứt những cành dây leo.

Bách Lý Tâm đã bắn ra hơn một nửa số mũi tên trong ống tên, mọi mũi tên đều

găm lên trên thân cây chủ thể của Đằng yêu, nhưng không cho thấy có bất kỳ

sức sát thương nào, mũi tên căn bản không có ảnh hưởng đối với Đằng yêu,

nàng ta không thể không rút kiếm cùng theo Nam Trúc phóng đến chém giết.

Mục Ngạo Thiết cũng đã xông tới đây hỗ trợ.

Tốc độ Dữu Khánh xuất kiếm thực sự rất nhanh, chống lại đám dây leo tấn công

đến từ bốn phương tám hướng, không ngừng chặt đứt, một đường đánh tới

trước thân cây chủ thể của Đằng yêu, bộc lộ rõ ràng ý định muốn chém nó.

Đằng yêu nỗ lực ngăn cản, nhưng lúc trước bị đám người Côn Linh sơn chặt

chém nhẵn nhụi thì nguyên khí đã là trọng thương, đối diện với tình cảnh không

ngừng bị chặt chém hiện tại, bà ta vốn đã bị thương càng thêm bị thương nặng

hơn.

Nhưng bà ta không thể để cho Dữu Khánh đánh tổn thương đến căn nguyên của

mình, bị ép vào đường cùng, khuôn mặt nổi lên trên thân cây trở nên dữ tợn, cất

tiếng gào to: “Tiểu tặc, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”

Dữu Khánh phủ nhận: “Ta đang hàng yêu trừ ma!”

Đằng yêu: “Ta thấy ngươi nghĩ thực đẹp!”

Từng sợi màu đen như sợi chỉ lan tràn đến trên khuôn mặt bà ta, khuôn mặt hiền

lành lúc trước đâu còn nữa, lúc này chỉ thấy cực kỳ dữ tợn và kinh khủng mà

thôi.

Những cành nhánh dây leo mọc ra từ trên chủ thể cũng nương theo tà khí tràn

đầy mà phóng ra, trong nháy mắt liền nhấn chìm mấy người đang tấn công.

Mấy người kinh hãi, vừa thi pháp chống đỡ tà khí, vừa khẩn cấp vung kiếm

ngăn chặn.

Tuy rằng mỗi người nếu không phải đã uống nước tắm của Đầu To, chính là đã

ăn mật ong bên trong tiên phủ, đều không sợ hãi tà khí, nhưng cũng không thể

để cho tà khí trực tiếp xâm nhập giày vò trong cơ thể mình, như vậy thì cho dù

có ăn thứ gì cũng chưa chắc đã chịu nổi.

Đằng yêu đột nhiên bùng phát ra thế tấn công mạnh mẽ khó thể tưởng tượng,

cục diện chém giết lập tức thay đổi, không phải người này bị dây leo cuốn lấy

cánh tay lôi đi, chính là người kia bị trói chân kéo đi.

Lúc ban đầu còn có thể hỗ trợ cho nhau, vội vàng chém ra một kiếm, trợ giúp

đồng bạn thoát khốn, khi Đằng yêu bộc phát toàn lực, mấy người tức thì đều

chịu không nổi, mỗi người chỉ có thể lo cho chính mình, thậm chí thân mình

còn lo không xong, rất nhanh lần lượt đều bị thương.

“Mẹ nó, người bên trên làm cái gì vậy, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ

Côn Linh sơn tại sao chẳng có ma nào xuống nhìn xem chứ?”

Trong lúc hỗn loạn, Nam Trúc gào lên quái dị, rõ ràng đã kinh hoảng rồi.

“Tích tích…” Tại thời điểm hỗn loạn này, tiếng Đầu To chợt vang lên.

“Bách Lý!”

Nam Trúc cất tiếng hét kinh hãi, nhìn thấy Bách Lý Tâm bị dây leo kéo đi, gã

liều mạng nhào đến, một kiếm chặt đứt những gai dây leo muốn đâm vào cơ thể

Bách Lý Tâm.

Bách Lý Tâm một tay chụp lấy xích sắt không để cho mình bị kéo đi, một tay

vung kiếm chém lung tung, rất nhanh sau đó cánh tay cầm kiếm cũng bị cuốn

lấy.

Nam Trúc nhìn thấy sắp bắt được tay của Bách Lý Tâm, đột nhiên cảm thấy nơi

bắp chân đau nhức, đã bị đâm thủng, thế xông tới cũng bị kéo kìm lại, gã không

cần quay đầu nhìn cũng biết mình đã bị đám dây leo ào ạt kéo đến quấn lấy, sau

đó là cả tay và chân đều bị cuốn lấy, lúc này càng thêm khó phát lực.

Tầm mắt phía trước cũng bị vô số dây leo uốn lượn ùa đến che mất, không còn

nhìn thấy Bách Lý Tâm nữa.

Trong lúc gã âm thầm gào thét, cho rằng tiêu rồi, cho rằng sẽ phải gục đổ tại nơi

này thì đột nhiên phát hiện thấy uy lực trói buộc và sức tấn công của dây leo

yếu đi, lại còn có dấu hiệu héo rũ rất rõ ràng.

Dựa vào tu vi của mình giãy giụa thân thể, rất nhanh liền thoát khốn, gã lần nữa

vung kiếm chém khắp xung quanh, tiến về phía Bách Lý Tâm vừa rồi.

Gã nhanh chóng phá vỡ rào cản của đám dây leo, chạm mặt với Bách Lý Tâm

lúc này cũng đã thoát khốn.

Hai người lưng tựa lưng chém xung quanh mấy kiếm, sau đó phát hiện thấy dây

leo không còn quan tâm dây dưa với bọn họ, đều nhanh chóng rút lui, trước tầm

mắt rất nhanh liền xuất hiện bóng dáng Mục Ngạo Thiết đang vung kiếm chém.

Ba người nhìn nhau, rồi không quan tâm nổi cho nhau, đều quay nhìn xung

quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy tà khí ở xung quanh quay

cuồng như vũ bão.

Rất nhanh sau đó, bọn họ nhìn thấy được bóng dáng của Dữu Khánh, nhìn thấy

Dữu Khánh đứng trong vùng ánh sáng của viên Huỳnh thạch rơi trên mặt đất,

một tay vung kiếm chém đứt một số dây leo lác đác tấn công tới, một tay cầm

thứ gì đó, chỉ thấy tà khí quay cuồng giống như luồng gió xoáy bị hút vào trong

lòng bàn tay hắn.

“A…”

Khuôn mặt Độ Nương trên thân cây dây leo đau đớn lắc lư đầu, cất tiếng kêu

thê lương thảm thiết.

Mặt đất vào lúc này rung động nứt nẻ ra, dường như có thứ gì đó khổng lồ

muốn chui ra từ dưới thân Độ Nương, mặt đất chấn động dữ dội khiến mấy

người không thể đứng yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi