Dưới vực sâu ẩm ướt, nhìn những dây leo xanh tươi vẫn có thể tiếp tục bốc
cháy, mọi người đã nhận ra được ngọn lửa này không đơn giản.
Những đống than củi lửa to to nhỏ nhỏ rơi xuống dưới cũng giống như vậy, vẫn
đang bốc lửa.
Dữu Khánh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Đằng yêu này chắc hẳn
không thể sống sót được nữa? Mạo hiểm cưỡng ép xuất thủ, cuối cùng đã diệt
khẩu được.
Hướng Lan Huyên chợt lên tiếng: “Triệu Chưởng môn, phía bên quý phái phải
nhanh chóng hết sức giải quyết tốt hậu quả, nơi đây để ta xử lý.”
Triệu Đăng Tử hơi gật đầu, sau đó phất tay áo kêu gọi đồng môn cùng nhau rời
đi.
Sư huynh đệ mấy người Dữu Khánh càng thêm kinh nghi, hiển nhiên nhận thấy
được mối quan hệ giữa Hướng Lan Huyên và đám người Côn Linh sơn này
không bình thường, nhưng đó không phải là điều mà bọn họ có tư cách hỏi đến.
Trong lúc phi thân rời đi, đám người Tần Phó Quân và Nhan Dược cũng thỉnh
thoảng quay đầu lại nhìn mấy người còn đứng tại chỗ kia, bọn họ cũng nhận
thấy được sự không bình thường.
Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Tần Phó Quân rời đi, rất lâu mới
thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút phức tạp, Tần Phó Quân có thể sống sót đi ra
ngoài là nhờ hắn dốc sức bảo vệ, không ngờ tới, sau khi đi ra ngoài, đối phương
vẫn muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Hướng Lan Huyên chú ý đến phản ứng của hắn, thả bộ bước đến bên cạnh, nhàn
nhạt nói một câu, “Nữ nhân này biết được quá nhiều, có muốn giải quyết cô ta
hay không? Ta tìm cái cớ đưa cô ta đến đây, tự ngươi xử lý.”
Dữu Khánh thoáng sửng sốt, sau đó lập tức cự tuyệt: “Quên đi, vô dụng, đám
người Nhan Dược cũng đã đi ra rồi, giết một mình cô ta thì có tác dụng gì.”
“Không nghĩ tới còn là một kẻ đa tình.” Hướng Lan Huyên xì một tiếng, lời nói
đầy sự châm chọc, sau đó lại lắc đầu, “Thấy ngươi bỏ văn theo võ, ta còn tưởng
rằng ngươi có hoài bão rất lớn, nhưng rốt cuộc là do ta suy nghĩ nhiều. Ngươi
đây không thành được kiêu hùng, cũng không quá tệ, dù sao thì nhìn không
giống một người có thể bao được bao nhiêu tiền đồ, cũng không giống như là
người đọc rất nhiều sách.”
“Cái gì?” Dữu Khánh sửng sốt, vô thức mà hỏi lại một câu, “Vậy ta giống loại
người nào?”
Bộ dạng Hướng Lan Huyên như đã duyệt qua vô số người, đưa ra một lời đánh
giá: “Người nhà quê.”
“…” Dữu Khánh không nói nên lời, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, rất muốn
hỏi thử đối phương, người như ta có thể giống người nhà quê được sao? Ta đã
đi qua ba nơi Tiên phủ, cũng tạo ra một phần sản nghiệp tại U Giác Phụ, lão tử
đường đường là nhất phái chí tôn, làm sao có thể giống người nhà quê chứ?
Nhưng lời nói đã đến bên môi lại cảm thấy tranh luận với loại người này không
có gì hay, rất dễ chịu thiệt thòi, hắn liền im lặng chịu đựng.
Nam Trúc đứng một bên thì phì phì nghẹn cười, cảm nhận được cái gì gọi là tự
rước lấy nhục.
Hướng Lan Huyên vẫn mặc bộ đồ nhẹ nhàng đi đến gần một tảng than củi to
bốc cháy, nhìn chằm chằm đống lửa đỏ bừng, giống như nhắc nhở, cũng giống
như thì thầm với chính mình, “Về sau yên tĩnh một chút đi, an phận qua ngày,
đừng có khắp nơi mù mù lòa lòa tham dự mấy việc lung tung, không thích hợp
với tính tình của ngươi.”
Dữu Khánh vẫn ngụy biện, “Chúng ta không muốn tham gia vụ này nha, thật sự
đã bị Đằng yêu này lừa gạt tới.”
Hướng Lan Huyên a một tiếng, cong tay búng ra, một luồng kình khí khiến tảng
than củi vỡ ra, tức thì đốm lửa văng tung tóe, “Ngươi nôn nóng giết chết Đằng
yêu này như vậy sao, là muốn sát nhân diệt khẩu hả?”
“Diệt khẩu? Diệt khẩu gì chứ?” Dữu Khánh giả bộ hồ đồ, trong lòng lo lắng bất
an.
Hướng Lan Huyên nghiêng đầu nhìn hắn, như cười như không hỏi ngược lại:
“Ngươi nghĩ sao?”
Dữu Khánh lập tức nghiêm nghị phủ nhận, “Không có, tuyệt đối không có việc
này. Sở dĩ giết bà ta, là vì bọn ta hận Đằng yêu này rắp tâm ác độc, dám lừa gạt
bọn ta, không giết chết Đằng yêu này, chúng ta khó tiêu mối hận trong lòng.”
Nam Trúc cũng liên tục gật đầu phụ họa theo, “Đúng, đúng vậy, Đằng yêu này
thực sự đáng ghét, thiếu một chút đã hại chết bọn ta, phải báo thù rửa hận.”
Hướng Lan Huyên quay đầu nhìn gã, “Thật lắm lời, các ngươi nhìn cái gì vậy?”
Nam Trúc vội vàng quay sang trái sang phải hỏi: “Đồ ở đâu rồi? Đồ của chúng
ta đâu rồi chứ? Đi, đi xem.”
Gã nhanh chóng dẫn Mục Ngạo Thiết và Bách Lý Tâm rời đi.
Đợi cho mấy người đã rời đi, Hướng Lan Huyên hất hất cằm về phía bọn họ,
“Ngươi rất tin tưởng bọn họ sao?”
Dữu Khánh không biết nàng hỏi lời này là có ý gì, ừ một tiếng lấy lệ, nói:
“Người của mình đương nhiên phải tin tưởng.”
Hướng Lan Huyên: “Nữ đệ tử của Long Quang tông kia là do phía bên Ứng
Tiểu Đường phái tới sao?”
“Ứng Tiểu Đường?” Dữu Khánh kinh ngạc, không rõ vì sao nàng lại nói ra lời
này.
Hướng Lan Huyên: “Đừng có giả bộ hồ đồ với ta, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra
được, nếu không phải phía bên Ứng Tiểu Đường phái tới, bên cạnh ngươi có thể
đột nhiên xuất hiện một Đại tiễn sư sao? Long Quang tông có thể phối hợp diễn
kịch với ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng chút hư danh
của ngươi là có thể hiệu lệnh Tu Hành giới hay sao?”
Dữu Khánh không nói nên lời, được rồi, nếu đối phương cứ muốn nghĩ như vậy,
hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận, chỉ là hoang mang
không biết cô nàng này nói ra những lời đó là có ý gì.
Hướng Lan Huyên lại hỏi: “Ngươi có thể đảm bảo cô ta sẽ không báo cho Ứng
Tiểu Đường biết về tiên phủ này hay không?”
Dữu Khánh cảm thấy cô nàng này hôm nay nói lời nào cũng có vẻ không bình
thường, không giống với phong cách của nàng ta, thử hỏi: “Ý của Đại hành tẩu
là?”
Hướng Lan Huyên: “Hiện tại ta đúng lúc ở tại nơi này, xử lý ba người bọn họ là
chuyện rất đơn giản, có thể giảm đi cho ngươi rất nhiều chuyện, ngươi có thể đi
lên trước đi.”
Dữu Khánh kinh hãi, vội chắp tay nói: “Còn xin Đại hành tẩu hạ thủ lưu tình,
chuyện của chúng ta, tự chúng ta có thể xử lý.”
“Ta không biết ngươi đến cùng có tính toán gì hay không.” Hướng Lan Huyên
quét mắt nhìn ánh lửa bùng cháy ở khắp nơi, “Có thể diệt khẩu Đằng yêu này, ta
tin tưởng chính ngươi có thể xử lý được. Về việc có liên quan đến tiên phủ này,
hãy xem như chưa bao giờ xảy ra, không nên để lộ ra bên ngoài nửa chữ. Ta tin
tưởng ngươi cũng không có ngốc như vậy.”
Dữu Khánh đã nghe ra được ý bỏ qua chuyện lần này, không thể tin được lại có
thể nhẹ nhàng bỏ qua như thế, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chúng ta đã có
thể rời đi hả?”
Hướng Lan Huyên: “Trước tiên chờ ở đây đi. Chút nữa sẽ có người của Côn
Linh sơn đưa các ngươi rời đi.”
Dữu Khánh đột nhiên khó giải thích mà cảm giác được nữ nhân này đang giúp
hắn, ma xui quỷ khiến mà chợt toát ra một câu, “Tối hôm qua, không, đêm
trước, chúng ta đều trúng phải nọc ong, giữa chúng ta có phải hay không…?”
“Cái gì?” Hướng Lan Huyên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn, trong đôi
mắt sáng phản chiếu ánh lửa, có vẻ hùng hổ dọa người, nhưng trong nháy mắt
lại biến thành mỉm cười, “Có phải ngươi cho rằng ta đã nhìn thấy thứ gì không
nên nhìn thấy hay không hả? Ta cũng không muốn nhìn thấy a. Lúc đó, ngươi là
biết rõ tình trạng của ta, đã trúng nọc ong, trước đó còn có trọng thương, ta đã
hôn mê từ lâu, chẳng làm gì được, chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện thấy ngươi
đang trần truồng nằm đó, cũng không biết ngươi đã làm chuyện gì. Ta cũng
không phải là người mù, chỉ nhìn thoáng qua một chút, sau đó liền đi ra ngoài.
Một người đàn ông như ngươi sẽ không chú ý tới chuyện này chứ?”
Nghe nàng nói như thế, Dữu Khánh suy nghĩ thấy cũng đúng, tình trạng trọng
thương hôn mê của nữ nhân này lúc đó quả thực có thể loại trừ, cảm thấy mình
đã có phần tự đa tình, lập tức cười gượng nói: “Không chú ý, không chú ý. Chỉ
cần không làm dơ mắt Đại hành tẩu là được.”
Hướng Lan Huyên tươi cười xinh đẹp xì một tiếng, “Lần này giúp ngươi, là bởi
vì ở trong đó ngươi đã cứu ta, coi như là thực hiện lời hứa thả ngươi một lần vì
ngươi mở ra được lối vào. Về sau, không ai thiếu nợ nhau nữa.”
Dữu Khánh vội chắp tay nói: “Cảm tạ đại ân của Đại hành tẩu, tại hạ suốt đời
khó quên.”
Hướng Lan Huyên ngước nhìn lên trên, sương mù trên không đã tan đi, có thể
nhìn thấy ánh trăng, chậm rãi nói: “Đừng có suốt đời khó quên, tất cả những gì
có liên quan đến tiên phủ hãy quên đi. Trong khoảng thời gian này, giữa ngươi
và ta, cho đến bây giờ vẫn chưa từng có xảy ra chuyện gì.”
Dữu Khánh nịnh nọt nói: “Phải phải phải, tại hạ biết rõ, rời khỏi nơi đây lập tức
quên hết mọi chuyện.”
Hướng Lan Huyên ngắm nhìn trăng sáng, “Có phải ngươi yêu thích Tần Phó
Quân kia rồi hay không?”
Dữu Khánh trong lòng bối rối, miệng thì phủ nhận: “Làm gì có.”
“Bất kể có hay không có, bản thân ngươi phải hiểu rõ một chuyện, việc hôn sự
giữa ngươi và đồ đệ của Địa mẫu mặc dù đã trôi qua, nhưng trong thiên hạ hiện
nay đó vẫn là một rào cản không thể vượt qua. Có rất ít phụ nữ trên thiên hạ này
có thể chịu đựng được áp lực như vậy. Nếu như ngươi thật sự thích cô ta, thì
hãy cách xa cô ta ra một chút, nếu không chính là hại nàng. Chính ngươi cũng
sẽ không dễ sống, hà tất hại người hại mình.” Hướng Lan Huyên ẩn ý sâu xa mà
quay đầu nhìn hắn, căn dặn.
Dữu Khánh nghĩ thầm, ngươi suy nghĩ quá nhiều.
Ánh mắt Hướng Lan Huyên lóe lên, nhìn chăm chú về phía đầu kia hẻm núi,
nhìn thấy được ba người Nam Trúc đã quay trở lại, mỗi người vác một cái thùng
trống lớn trên người, bọn họ không có tới gần quấy rầy, đứng chờ ở chỗ không
xa không gần.
Nào ngờ Hướng Lan Huyên lại tiến tới, nàng ta lắc mình lướt đến, hai tay áo
vung lên, kình khí cường đại bùng ra, tức thì khiến cho ba người phải nỗ lực hết
sức mới ổn định được thân thể mình, thùng lớn vác trên người bay ra, vỡ vụn, tổ
mật ong rách nát bay tung tóe, mật ong rơi vẩy tan tác trên mặt đất gồ ghề nhấp
nhô, dính lên trên xích sắt, và cả trên vách đá nữa.
Trong tích tắc khắc, hương mật ong tỏa ra khắp nơi.
Hướng Lan Huyên nhẹ nhàng lướt đi, hạ xuống trên một sợi xích sắt, từ trên cao
nhìn xuống mấy người phía dưới.
Mấy sợi xích sắt lắc lư một lúc rồi ngừng lại, ba người đứng vững lại nhìn mật
ong tung tóe khắp nơi, đều nhìn sững sờ, tất cả đều ngẩng đầu nhìn nàng ta, giận
mà không dám nói gì.
Dữu Khánh cũng lắc mình lướt tới, ngẩng đầu hỏi: “Đại hành tẩu tại sao làm
như thế?”
Hướng Lan Huyên: “Đem ra một chút để chính mình dùng là được rồi, vậy mà
còn định đem một đống ra ngoài buôn bán, các ngươi nghĩ gì vậy chứ? Thật sự
cho rằng người khác là người mù hay sao? Là tiền quan trọng hay mạng sống
quan trọng hơn? Kiếm được tiền từ thứ này, các ngươi còn có mạng để tiêu hay
sao chứ?”
Dứt lời nàng ta vung hai tay áo, bóng người lướt lên cao, thoáng cái biến mất tại
trong bầu trời đêm phía trên.
Mấy người thẫn thờ nhìn mật ong chảy lênh láng khắp nơi, tổn thất này ít nhất
cũng mấy trăm triệu, cực cực khổ khổ đưa ra tới đây, cứ như vậy không còn nữa
rồi?
Nam Trúc nhịn không được hai tay ôm đầu, nhỏ giọng mắng chửi, “Mụ đàn bà
này có bệnh rồi đi?”
Mắng xong, gã lại vội vàng lặng lẽ nhìn nhìn xung quanh, có vẻ lo lắng sợ hãi.
Đối với phương thức xử lý đơn giản thô bạo của Hướng Lan Huyên, Dữu
Khánh nhịn không được thở dài, cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không sai, là
không tiện trực tiếp bày bán công khai, nhưng có thể nghĩ cách khác a, đồ vật từ
Tiểu Vân gian, hắn không phải cũng lấy ra bày bán sao.
Nam Trúc chợt cất tiếng hỏi: “Có thể thu gom bao nhiêu thì gom bấy nhiêu,
được không?”
Dữu Khánh hỏi gã, “Đựng bằng cái gì?”
Mấy người nhìn xung quanh, quả thực tìm không được thứ gì phù hợp để chứa
đựng. Nam Trúc tháo bình nước lấy từ trong tiên phủ ra, đổ hết nước lúc trước
không nỡ dùng, thu gom mật ong vào đó…
Dưới Thần thụ, hai con Ong ngũ sắc một lớn một nhỏ bay một vòng kiểm tra,
sau đó bay thẳng lên trên, khi lên đến quảng trường chạc cây thì hạ xuống, yêu
khí tuôn ra, hiện ra hình dáng của Ong chúa và A Xích.
Hai người nhìn lướt qua hiện trường, lập tức cùng nhìn chằm chằm về phía
chiếc lều dây leo ở giữa sân.
Muốn không chú ý đến cũng khó, một sợi dây leo buông rũ giữa không trung, rõ
ràng đã bị ngoại lực kéo xuống.
Hai người bước nhanh đến, ngước đầu nhìn lên, thấy được màu đen đọng lại tại
vị trí dây leo bị đứt, sắc mặt đều trở nên âm trầm.
Bên trong một dãy lầu các trên đỉnh Côn Linh sơn, Hướng Lan Huyên và đám
người Triệu Đăng Tử nhìn theo mấy bóng đen vẫy cánh rời khỏi Linh cốc, là
mấy con chim to chở đám người Dữu Khánh rời đi.
Sau khi bóng đen bay xa, Triệu Đăng Tử quay đầu lại hỏi Hướng Lan Huyên,
“Để cho mấy người này rời đi, thật sự ổn thỏa sao?”
Hướng Lan Huyên lạnh nhạt nói: “Ta có dự định của mình, các ngươi cứ giải
quyết tốt hậu quả nơi đây là được.”
Triệu Đăng Tử gật đầu, “Về phía Côn Linh sơn, Đại hành tẩu cứ yên tâm.”
Hướng Lan Huyên không nhiều lời nữa, lắc mình lướt lên trên cao, nhanh chóng
bay đi, phương hướng rời đi chính là phía kinh thành Ân quốc.
Đám nhân sự cấp cao của Côn Linh sơn tại đây nhìn theo, một lúc sau, một vị
trưởng lão kinh nghi hỏi: “Giấu giếm việc này giúp chúng ta, với nàng ta mà
nói, chỉ có hại, không có chút lợi nào, vì sao nàng ta phải làm như vậy?
Không sai, Hướng Lan Huyên không có dự định báo chuyện tiên phủ cho Đại
Nghiệp ty biết, cho nên đã tìm đến bàn bạc với Côn Linh sơn, cùng nhau giấu
giếm việc này.
Nhìn thấy Hướng Lan Huyên ra được tiên phủ, Côn Linh sơn vốn cảm thấy trời
long đất lở, như cha mẹ chết, nào ngờ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hướng
Lan Huyên lại làm ra chuyện như vậy, bọn họ không có lí do gì không đồng ý,
đương nhiên là toàn lực phối hợp.
Triệu Đăng Tử hờ hững nói: “Làm sao có thể làm chuyện không có lợi gì cho
mình, chắc chắn tại trong tiên phủ nàng ta đã lấy được lợi ích cực lớn không thể
nói ra. Chờ coi đi, có lẽ một số năm sau sẽ xuất hiện một vị chí tôn địa vị ngang
hàng với mấy vị kia.” Mấy người ở xung quanh tức thì bừng tỉnh hiểu ra.
Vạn Lý Thu bỗng nhiên lo lắng nói: “Ta chỉ lo lắng nàng ta không giấu giếm
được với Đại Nghiệp ty.”
Triệu Đăng Tử: “Phía bên Đại Nghiệp ty, nàng ra rất quen thuộc. Nếu nàng ta
đã dám giấu giếm, tự nhiên là có nắm chắc. Chúng ta cứ phối hợp cho tốt là
được. Huống hồ chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?” Ông ta quay đầu lại
nhìn về phía mọi người, “Được rồi, người nào không nên lưu lại, tất cả đều xử
lý đi.”
Đây là lời quyết định làm cho một số đệ tử bản môn phải ngậm miệng vĩnh
viễn, mấy người khác thở dài, đều có phần không đành lòng.
Sau khi thương nghị với nhau, mấy người tản đi, thực hiện công việc của mình.
Tần Phó Quân đã thay đổi y phục, lại khoác lên người bộ y phục của môn phái,
cô ta đứng chờ đợi ở gần đó, nhìn thấy sư phụ xuất hiện, vội vàng tiến tới
nghênh đón, “Sư tôn, ta thật sự không có nói gì lung tung.”
Vạn Lý Thu lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng, sắc mặt lạnh lẽo, “Nha đầu, ngươi
nhớ kĩ cho ta, tiên phủ đó từ trước đến giờ chưa bao giờ xuất hiện, bất kỳ việc gì
liên quan đến nó đều chưa từng xảy ra, đã hiểu chưa?”
Theo lý thuyết, mạng sống của người đồ đệ này cũng không thể giữ lại, lão ta
rất không dễ dàng mới giữ lại được.
Tần Phó Quân ngơ ngẩn không nói nên lời, cô ta cũng không ngốc, đại khái đã
nhận ra được chút gì đó…