Đến chạng vạng tối, tiểu Đông và tiểu Tây đã chuẩn bị xong cơm nước, mọi
người tụ tập ăn tối, chỉ thiếu mình Cao lão Nhị.
Cao lão Nhị đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, cho đến bây giờ vẫn chưa trở về, và
cũng không biết đến lúc nào mới trở về, cho nên không chờ đợi ông ta nữa, mọi
người ăn trước.
Tiểu Hắc cầm một chén cơm Linh Mễ trên tay, vẻ mặt vô tội, nhai nhai một
cách vô vị, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về tán cây tiên đào phía ngoài tường.
Nơi mọi người ăn cơm nằm trong khu tiểu viện mà hai người Một Mắt cư trú,
bây giờ coi như là nơi ở của Bách Lý Tâm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi tại trong đình viện, hoặc đi
lại hoặc ngồi nghỉ hoặc uống trà. Tiểu Hắc ngồi trên một chỗ bậc cấp, hai tay
chống cằm, ngây người nhìn chằm chằm vào cây đào ở đối diện.
Hai người Một Mắt đang đi thắp sáng những chiếc đèn lồng treo dưới các mái
hiên, kể cả ở ngoài cổng.
Dữu Khánh đứng chắp tay trên chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy xuyên
qua vườn, chắp tay sau lưng nhìn bầu trời sắp tối phía trên miệng giếng trời, lại
nhìn cảnh tượng những thông báo huỳnh quang bay lượn tạo nên cảnh tượng
huyền ảo trong thế giới lòng đất, rồi lại nhìn xem đình đài lầu các nơi này.
Mỗi khi nhìn thấy phần sản nghiệp này, hắn đều có cảm giác thành tựu, lăn lộn
trong Tu Hành giới, không có nhiều người có thể mua được loại sản nghiệp như
vậy tại U Giác Phụ.
Tất nhiên, rất nhiều người có năng lực cũng không nhất thiết sẽ mở một cửa
hàng tại U Giác Phụ.
Phía trước nhà đột nhiên truyền đến âm thanh mở chốt cửa, Cao lão Nhị đã trở
về, xách theo một thứ gì đó được che phủ vải bố, không biết có phải là một cái
rương hay không.
Cũng không biết y mang đồ chơi gì về, chỉ thấy vẻ mặt có phần hưng phấn. Y
xách đồ đi thằng vào trong, vừa đi vừa ngoắc tay ra hiệu với mọi người.
Mọi người không hiểu ra sao, lẻo đẽo đi theo, đi vào trong tiểu viện nơi y ở.
Tiểu Hắc không ngó ngàng gì tới việc xảy ra bên cạnh, trong mắt cậu ta chỉ có
cây tiên đào kia, vẫn ngồi đó bất động.
Trong phòng có phần mờ tối, đèn được thắp sáng lên, Cao lão Nhị đặt đồ vật
được tấm vải che phủ lên trên bàn, trước tiên đảo mắt nhìn những người tụ tập
quanh bàn, sau đó đưa tay kéo tấm vải che rớt xuống, để lộ ra một chiếc lồng
bằng thép tinh luyện, mọi người nhìn thấy có một con chim nằm nghiêng người
ở bên trong, cái đầu rũ xuống.
Vì sao con chim này nằm như vậy? Mọi người đều sửng sốt, sau đó lập tức chú
ý thấy điều lạ thường, con chim này có ba cái chân.
Nếu không có điểm đặc thù này, mọi người chắc hẳn sẽ cho rằng đây là một con
gia cầm, kỳ thực nhìn kích thước và hình dạng thoạt nhìn rất giống gà nuôi
trong nhà, còn có vẻ nhỏ gầy hơn gà bình thường một chút.
Phát hiện thấy điểm khác thường, mọi người tự nhiên liền muốn nhìn kỹ. Lông
chim đen tuyền hơi ánh lên màu xanh dưới ánh đèn, chiếc miệng nhọn sáng
bóng giống như ngọc đen, trên đỉnh đầu có ba chiếc lông vũ nghiêng chếch về
phía sau, viền mắt nhắm lại có màu vàng kim óng ánh, và ba bộ móng vuốt sắc
bén co quắp lập lòe ánh vàng rực rỡ dưới ánh đèn.
Nam Trúc thử hỏi một câu, “Lão Nhị, đây là… Tam Túc ô sao?”
Cao lão Nhị hỏi ngược lại: “Không phải sao?”
Dữu Khánh tức thì hết hồn hết vía hỏi, “Ngươi sẽ không chi một triệu để mua
thứ này về chứ?”
Cao lão Nhị dựng lên một ngón tay, như thể đã chiếm được lợi lớn, “Chỉ một
vạn lượng, bao gồm cả cái lồng.”
“Tại sao lại rẻ nhiều như vậy chứ…” Nam Trúc ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại
trên người Tam Túc ô rồi chợt lóe lên, nhận ra được gì đó, “Ngươi không phải
là mua một con chim chết về đi?”
Cao lão Nhị vuốt râu, nói: “Cũng không khác lắm, chưa chết hẳn, có lẽ cũng sắp
tắt thở rồi.”
Nam Trúc trừng mắt hỏi lại: “Một vạn lượng mua một con chim chết? Lão Nhị,
ngươi đúng là ở lâu tại U Giác Phụ, tiêu tiền rộng rãi đã quen rồi, mua con chim
chết này về có tác dụng gì chứ? Sắp tắt thở với chết thì có gì khác nhau sao?
Ngươi không phải là mua về để nấu ăn nha?”
Cao lão Nhị lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú gã, biểu hiện rất rõ rằng mình đã
bị xúc phạm.
Nam Trúc tức thì yếu yếu mà ngậm miệng lại, phản ứng rụt rè sợ hãi, Nhị sư
huynh lâu dài ở vai vế cao, uy vọng rõ ràng.
Lúc này, Cao lão Nhị mới chậm rãi giải thích một câu, “Các ngươi không phải
đang suy nghĩ sao? Ta cảm thấy, có nói một nghìn một vạn cũng không bằng để
cho các ngươi nhìn thấy vật thật, cho nên mua rẻ đem về.”
Dữu Khánh đưa tay mở lồng ra, cầm lấy con chim cảm thấy đã chết kia, gạt gạt
cái đầu đang rũ xuống, nhưng hoàn toàn không thấy có bất kỳ phản ứng nào, chỉ
có thi pháp điều tra mới có thể phát hiện được nó vẫn còn một chút khí tức, thân
thể cũng đã lạnh rồi, quả thực không thể sống được nữa. Hắn thuận tay ném lên
trên mặt lồng.
Bỏ ra một vạn lượng mua về đồ vật như thế này, hắn quả thực có phần không
hài lòng, đang cân nhắc xem việc đặt mười triệu lượng trong tay đối phương có
thích hợp hay không.
Chen người tại bên cạnh Dữu Khánh, Trùng Nhi vươn một tay ta, chọc chọc
mấy lái lên người Tam Túc ô, thấy nó không có phản ứng gì liền co tay lại.
Ngô Hắc cũng cầm lên trên tay nhìn nhìn, Dữu Khánh hỏi ông ta, “Ngươi cảm
thấy đây là Tam Túc ô, hay là Thanh điểu?”
Ngô Hắc: “Ta làm sao biết được, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
Cao lão Nhị nhận thấy mọi người dường như không có hứng thú gì đối với việc
đánh giá và thưởng thức vật mình mua về, ông ta quay sang hỏi Nam Trúc:
“Lão Thất, giống với hình trên thẻ bài của ngươi đúng không?”
“Hẳn là vậy.” Nam Trúc đưa tay vào trong lòng lấy tấm thẻ bài ra, vật không
lớn, dễ dàng tùy thân mang theo, ổn thỏa hơn là giấu tại trong phòng.
Ông ta cầm lấy thẻ bài, đối chiếu hình ảnh điêu khắc với con Tam Túc ô mà
Ngô Hắc cầm trên tay, vừa nhìn vừa so sánh rồi nói ra: “Có ba cái chân, trên
đỉnh đầu có ba chiếc lông vũ, chỉ là màu sắc chân không giống, chỉ là tổng thể
tấm thẻ bài này chỉ có một màu, hình khắc và vật thật hẳn là tương ứng với
nhau a?”
Cao lão Nhị: “Nếu như là tương ứng, vậy tấm eo bài vị Yêu vương kia tùy thân
mang theo vì sao lại điêu khắc Tam Túc ô?”
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, con Tam Túc ô dường như đã chết rồi kia bỗng
nhiên run rẩy một cái, cái đầu rũ xuống muốn động đậy nhưng không nhấc lên
nổi, nó chậm rãi mở mắt ra.
Mọi người kinh ngạc, đều sững sờ nhìn chằm chằm vào nó.
Ánh mắt Tam Túc ô dường như nhìn vào tấm thẻ bài trên tay Nam Trúc.
Nam Trúc thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền đưa thẻ bài đến gần cho nó nhìn.
“Di…”
Tam Túc ô hơi há miệng ra, phát ra một âm thanh kỳ quái yếu ớt và ngắn ngủi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không phải nói rằng rất khó để cho nó phát ra
tiếng sao? Nhưng mà âm thanh này giống như không chút nào liên quan đến
tiếng trời.
Điều khiến cho bọn hắn giật mình chính là màng nhĩ dường như bị một lực
lượng khó giải thích nào đó gây chấn động, có cảm giác như trong tai vang lên
một tiếng “Ông”.
Ánh mắt mấy người đồng loạt nhìn chăm chú vào tấm thẻ bài trên tay Nam
Trúc, nhìn thấy trên thẻ bài phóng ra hai luồng sóng hư không màu trắng bạc
nhàn nhạt, cảm thấy tựa như là hai cái cánh giang ra vỗ vỗ, Nam Trúc còn cảm
thấy tấm thẻ bài trong tay phát ra một lực lượng khó giải thích, tấm thẻ bài
giống như muốn bay thoát khỏi tay, gã vội vàng dùng sức nắm chặt.
Hình dạng hai cái cánh không duy trì quá lâu, bất chợt xuất hiện, biến mất cũng
đột nhiên, đột ngột co rụt vào trong thẻ bài, biến mất vô tung vô ảnh.
Lực lượng khiến người bất an trong lòng bàn tay Nam Trúc cũng bỗng nhiên
biến mất.
Tất cả dường như khôi phục lại như thường.
Mọi người kinh ngạc vô cùng, ánh mắt cuối cùng rời khỏi tấm thẻ bài, rồi đồng
loạt lại nhìn chằm chằm vào con Tam Túc ô, nhìn thấy nó đã nhắm mắt lại rồi,
trong khóe mắt còn có dấu nước mắt, không biết vì sao đã khóc rồi, giọt nước
mắt lấp lóe long lanh dưới ánh đèn.
Ngô Hắc cầm nó chậm rãi ngẩng đầu, nói với mọi người: “Thực sự đã quá suy
yếu, không chịu nổi, lần này thực sự đã chết, đã tắt thở rồi.”
Mấy người lập tức luống cuống tay chân, lúc này mọi người mới nghĩ đến việc
cấp cứu cho con Tam Túc ô này.
Lí do rất đơn giản, giữa con Tam Túc ô này và tấm thẻ bài chắc chắn có mối
liên hệ gì đó, diễn biến đột nhiên vừa rồi đã chứng tỏ tất cả.
Cũng đã chứng tỏ hình điêu khắc trên thẻ bài quả thực chính là Tam Túc ô.
Muốn mở ra bí mật của tấm thẻ bài này, cần phải có Tam Túc ô còn sống.
Tuy nhiên chết chính là chết, mấy vị tu sĩ này cũng không có năng lực khởi tử
hồi sinh, có người giậm chân tiếc nuối, có người thì bóp tay thở dài.
Nam Trúc không cấm hướng Cao lão Nhị oán giận, “Đi dò xét cái tin tức, thế
nào muốn lâu như vậy, ngươi nếu như sớm một chút đem nó cấp mua tới, nói
không chừng là có thể cứu sống nó, nó nhìn thấy cái này thẻ bài rõ ràng có liễu
cầu sinh muốn, tựu tính cứu không hoạt cũng có thể nhiều tha một điểm thời
gian, nói không chừng là có thể biết rõ cái này khối thẻ bài đến tột cùng là
chuyện gì xảy ra.”
Cao lão Nhị cau mày, hỏi: “Ngươi trách ta sao? Vừa rồi không phải chê một vạn
quá đắt sao? Trước đó, nó còn có thể ngồi ở trong lồng, ngươi cảm thấy người
ta có thể bán cho ngươi một vạn lượng sao?”
Nam Trúc bĩu môi, không dám đốp chát lại ông ta, gã quay đầu trực tiếp phun
lên người lão Cửu, “Lão Cửu, lúc trước ngươi ngày nào cũng nằm ở bên ngoài,
con mắt dùng làm gì vậy? Con Tam Túc ô này có thể bị suy yếu đến mức độ
như vậy, chứng tỏ đã rao bán không chỉ một ngày, nằm đó trợn mắt mù sao
chứ?”
Mục Ngạo Thiết cũng cảm thấy tiếc nuối với sự việc xảy ra trước mắt, nhưng y
không cho rằng mình làm chuyện gì sai, y hỏi ngược lại: “Nhìn thấy sớm thì
như thế nào, ngươi có chắc các ngươi có thể bỏ ra một triệu lượng để mua nó về
không?”
“…” Nam Trúc tức thì không nói nên lời.
Mọi người cũng quay mặt nhìn nhau, quả thực, cho dù lúc trước có một con
Tam Túc ô khỏe mạnh, bọn họ cũng không nỡ bỏ ra một triệu lượng để mua về.
Về sau, tấm thẻ bài lại được chuyền hết từ tay người này đến tay người khác,
mọi người lật xem lần nữa, từng người thi pháp nghiên cứu rất lâu vẫn vô ích,
không có chút manh mối nào.
Nam Trúc chợt toát ra một câu: “Ong chúa hẳn là biết rõ về tấm thẻ bài này,
đúng không nào…”
Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào gã, đại khái đều đã hiểu được ý mà
gã muốn nói, bọn hắn biết được cách ra vào Kính Hoa tiên uyển, hơn nữa chìa
khóa còn ở trên tay bọn hắn.
Dữu Khánh cười lạnh nói: “Ngươi trộm đồ của người ta, còn muốn đi hỏi đồ vật
dùng như thế nào hay sao? Muốn chết cũng đừng có liên lụy tới chúng ta.”
Nam Trúc gãi gãi mặt cười gượng, nhận thấy mình quả thực không suy nghĩ cẩn
thận khiến cho sự việc quá tuyệt tình, bây giờ cho dù có thể đi vào động phủ của
Bách Hoa tiên tử, bọn hắn cũng không dám tiến vào, nếu không nhất định sẽ
chết rất thảm.
Ngày hôm sau, Cao lão Nhị lại đi một chuyến U Nhai, đăng kí thông báo đom
đóm, thu mua Tam Túc ô với giá cao.
Lúc trước luyến tiếc tiêu phí một triệu lượng, lần này thì thành thành thật thật
chủ động sẵn lòng bỏ ra, có lẽ cho dù có người báo giá hai triệu một con, bọn họ
cũng phải mua.
Nhưng có một số việc quả thực phải nhìn duyên phận, trong thời gian sau đó,
tốn không ít tiền cho việc đăng thông báo thu mua, nhưng không hề nhìn bóng
dáng của Tam Túc ô ở nơi nào.
Sau khi kéo dài một tháng chờ đợi, không có chút thu hoạch nào, bọn hắn nghĩ
tới việc đến một nơi giao dịch khác để tìm cách, hoặc là tìm người nào đó nhờ
hỗ trợ.
Dữu Khánh viết một bức thư, gửi tới Thanh Nha - địa đầu xà của Ảo Vọng, nhờ
Thanh Nha hỗ trợ chú ý giùm.
Không biết có phải niệm chút tình cũ hay không, Thanh Nha bảo người thuận
tiện gửi lại một lời nhắn, chỉ một câu nói, biết rồi!
Cứ như vậy, lại trôi qua một tháng, phía bên Thanh Nha vẫn không có chút thu
hoạch nào, y nhận được thư dò hỏi thì phản hồi lại một bức thư, báo cho hắn
biết, ngươi có thúc giục ta cũng vô dụng, thứ Tam Túc ô này nói hiếm cũng rất
hiếm, không có quy luật nào để biết được khi nào nó xuất hiện, có khi cách mấy
tháng liền có thể xuất hiện lại một con, có khi mấy năm mới sẽ xuất hiện một
lần, ta cũng không có cách nào.
Đương nhiên, trong thư y cũng nhịn không được gửi lời dò hỏi, các ngươi muốn
thứ đó rốt cuộc để làm gì?
Dữu Khánh hồi âm báo cho y biết, làm một loại dược liệu, chuẩn bị sản xuất
một loại thuốc chữa thương để bán tại U Giác Phụ.
Vì thế, còn cố ý tìm Nam Trúc lấy chút mật ong đem ra từ Tiên phủ, chứa vào
một bình nhỏ đồng thời gửi đến cho Thanh Nha, hỏi Thanh Nha thử xem hiệu
quả như thế nào.
Hành động này hoàn toàn chỉ là lừa gạt để che giấu, dù sao hắn cũng không phải
mới lừa gạt Thanh Nha một lần hai lần.
Bởi vì Thanh Nha có nhiều con đường tin tức, trong thư cũng nhờ cậy Thanh
Nha hỗ trợ hỏi thăm xem Tam Túc ô thường xuất hiện tại nơi nào.
Nếu đã là nhờ vào vận may mới có thể gặp được, vậy thì không thể ngồi đợi
nữa, cần phải cân nhắc xem có nên chính mình ra ngoài đi tìm kiếm hay không,
như vậy có lẽ còn có thể tiết kiệm được chút tiền.