BÁN TIÊN

Bất kể là người của Hạt Tử bang hay là người của Phi Ưng bang phía đối diện,

tất cả đều sửng sốt trước cảnh tượng đột ngột này.

Ngay cả là Đoạn Vân Du, vốn đang có ý định gây xích mích Hạt Tử bang tự

giết lẫn nhau, cũng không nghĩ tới mình chỉ vừa mới nói xong liền có thể có

hiệu quả thần kỳ như vậy, không cần hỏi cho rõ ràng sao? Cứ như vậy liền trực

tiếp động thủ? Cảnh tượng này khiến cho y ngây ngẩn cả người.

Trên người Tào Định Côn đầm đìa máu tươi, trên tay cũng ướt đẫm máu, nhưng

gã vẫn nắm chặt lấy lưỡi kiếm cắm ở trên người mình, không có buông ra, gã

rất sợ đối phương một kiếm đâm chết mình, ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn

chằm chằm vào Dữu Khánh, môi run rẩy, “Ta đã cảm thấy ngươi không đáng

tin!”

Dữu Khánh vẻ mặt lạnh lùng hỏi ngược lại: “Đại đương gia làm nội ứng ở đâu

rồi?”

Sở dĩ hắn đâm ra một kiếm này, không hoàn toàn là bởi vì Phi Ưng bang gây

xích mích, cũng không phải vì phản bội, mà hắn đang cảm thấy tức giận với bản

thân mình.

Vừa rồi khi nghe Đoạn Vân Du nói tới sâm Kỳ Lân thì hắn liền muốn tự tát mặt

mình mấy cái.

Vẫn là lý lẽ cũ, nếu như Hạt Tử bang hoặc Tào Định Côn biết chính xác manh

mối về sâm Kỳ Lân, làm sao sẽ dễ dàng tuyên bố công khai chứ?

Ngay từ đầu mình đã biết rõ lý lẽ này, mục đích mình gia nhập vào Hạt Tử bang

không phải là để tìm hiểu thông tin về Tam Túc ô sao, tại sao lại biến thành gia

nhập làm kẻ cướp chứ? Vậy mà còn bị kích động xông lên trước nhất nữa, thực

sự rất tức giận!

Mà trước mắt, tất cả đều là người chỉ vừa mới gia nhập vào Hạt Tử bang, một

người cũ duy nhất là Tào Định Côn lại xém chút đã vứt bọn hắn lại đây để bỏ

chạy.

Ngoài ra, người tấn công chính diện đâu chứ? Không phải nói rằng Nhị đương

gia đã phát ra tín hiệu cùng lúc tấn công sao? Bọn hắn đã chạy tới nơi này,

người chính diện tấn công tại sao còn chưa có thấy, chò dù một cái bóng cũng

không có?

Nếu nói là bởi vì động tĩnh đánh nhau phía xa xa cuốn lấy, nhưng tiếng đánh

nhau đó chỉ xuất hiện khi bọn hắn đã chạy đến nơi đây.

Nếu như còn không nhận ra được lúc trước là đám người cũ của Hạt Tử bang

phối hợp diễn kịch lừa gạt bọn hắn, vậy thì bọn hắn đúng là kẻ ngốc rồi.

Hắn cũng biết vì sao mình lại phạm phải sai lầm như vậy, kỳ thực chính là vì

mình bị lòng tham tiền ám ảnh, cho nên hắn rất tức giận, hắn hận bản thân

mình, nhưng hắn không thể tự đâm mình một kiếm, vì vậy, với tặc tử dám lừa

gạt bọn hắn đi liều mạng, hắn đương nhiên không thể buông tha.

Càng thấy mình ngu ngốc, hắn càng khó tha thứ cho đối phương, nếu không giết

gã, hắn khó tiêu mối hận trong lòng.

Vì vậy, hắn rất dứt khoát đâm gã một kiếm, ngươi không chết, chẳng lẽ còn

muốn chúng ta chết hay sao?

Tào Định Côn cứng cổ cãi lại: “Việc đã đến nước này, Đại đương gia e rằng đã

gặp nạn, làm sao còn có thể xuất hiện?”

Tay gã cũng không nhàn rỗi, bỗng nhiên vung kiếm đánh lén ngược lại.

Keng! Một tiếng va chạm vang lên.

Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh một mực nhìn chằm chằm, nhận thấy tình huống

không đúng liền lập tức xuất thủ.

Trong tình trạng trọng thương, vốn đã mất đi rất nhiều sức lực, Tào Định Côn

căn bản không nắm vững được thanh kiếm trong tay, kiếm trực tiếp bị đánh

văng ra ngoài.

Mà Mục Ngạo Thiết cũng không có hạ thủ lưu tình, kiếm rung động vung ra, lại

chém ngược trở về, chém bay cái đầu sống sờ sờ, trực tiếp một kiếm chặt đứt

đầu Tào Định Côn.

Bộp! Dữu Khánh một cước đá bay thân thể không đầu đang co giật và phun

máu xối xả văng ra ngoài, rút kiếm cầm trên tay, máu tươi nhỏ giọt trên mũi

kiếm, mùi máu tươi bốc lên.

Thấy Tào Định Côn đã chết, Đoạn Vân Du đứng trên cao nhìn xuống, nắm tay

che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười nhạt, trừ Từ

Phượng Cập ra, tên này là em trai ruột của Tào lão đại Hạt Tử bang, mình giết

chết Đại ca của người ta, ai dám đảm bảo trong tương lai người ta sẽ không nghĩ

đủ mọi cách để trả thù mình chứ?

Với y mà nói, đã loại trừ được một mối họa trong lòng, tất nhiên là cảm thấy

thoải mái.

Hai con phi ưng trong không trung cũng dần dần hạ thấp độ cao, lần lượt trở

xuống trên mái hiên thần miếu.

Tào Định Côn cứ như vậy mà bị giết chết rồi? Một đám thành viên Hạt Tử bang

quay mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn về phía hai người Dữu Khánh có phần khác

lạ, chỉ có thể nói hai người thực can đảm!

Mục Ngạo Thiết ở tại bên cạnh Dữu Khánh, cao độ đề phòng, y lo lắng bị người

khác dùng cách tương tự để đối phó bọn hắn.

Lúc này, vẫn còn có thể nghe được tiếng đánh nhau từ xa xa truyền đến, chỉ là

cường độ đánh nhau dường như đã giảm đi không ít, âm thanh càng ngày càng

nhỏ.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn Đoạn Vân Du phái trên mái thần miếu, hỏi to:

“Dám hỏi cao tính đại danh các hạ?”

Hữu hộ pháp An Thiên Ấn ở bên cạnh Đoạn Vân Du lớn tiếng trả lời: “Đã nhìn

thấy Đoạn bang chủ của Phi Ưng bang ta mà còn không nhanh chóng bái kiến?”

Dữu Khánh lật ngược kiếm trong tay, chắp tay nói: “Thì ra là Đoạn bang chủ, là

bọn ta kiến thức hạn hẹp, bị tặc nhân che mắt, may mắn được Đoạn bang chủ

khoan hồng độ lượng…” Nói xong, hắn nhìn nhìn đám nhân thủ của Phi Ưng

bang ở xung quanh, thử hỏi: “Không dám tiếp tục quấy rầy, hiện tại bọn ta đã có

thể đi rồi chưa?”

Một đám người Phi Ưng bang đồng loạt nhìn về phía Đoạn Vân Du, cho thấy

đang chờ y quyết định.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, đám người Dữu Khánh liền biết vị bang chủ này rất

có uy tín trong bang.

“Khụ khụ.” Đoạn Vân Du lại cất tiếng ho khan, “Cứ như vậy liền muốn trực

tiếp rời đi sao? Chúng ta không có trêu chọc các ngươi, các ngươi lại chạy tới

tập kích quấy rối chúng ta. Các ngươi muốn làm như chưa có chuyện gì xảy ra

sao?”

Vừa nghe được những lời này, vẻ mặt đám người Hạt Tử bang lập tức đại biến,

sắc mặt Dữu Khánh sa sầm xuống, “Đoạn bang chủ nói lời không giữ lời sao?”

Đoạn Vân Du bình tĩnh nói: “Ta nói chuyện đương nhiên sẽ giữ lời, đã nói cho

các ngươi một con đường sống, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Ta cũng không

nhiều lời vòng vo vô dụng nữa, nghĩ đến việc các ngươi vô tri, nghĩ tới việc các

ngươi là bị lợi dụng, Phi Ưng bang ta không làm khó dễ các ngươi, chỉ cần các

ngươi bỏ xuống tất cả tài vật trên người, chúng ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, tha cho

các ngươi rời đi. Nếu đã giày vò chúng ta một chuyến mà còn muốn làm như

chuyện gì cũng không có xảy ra, bản thân các ngươi cảm thấy có khả năng đó

sao? Là để lại tài vật, hay là lưu lại tính mạng, chính các ngươi quyết định đi.”

Đám ban chúng Phi Ưng bang tức thì có không ít kẻ trên mặt nở nụ cười nhạo,

có chút người thậm chí còn bật cười ra tiếng vì lời nói đó của bang chủ.

Nhìn tình hình hiện trường liền biết tình thế bên mình mạnh hơn người ta, bọn

họ thế lớn, đã bao vây đám người này thành cá trong chậu, muốn bắt lấy thật sự

dễ như trở bàn tay. Nếu ngoan ngoãn giao ra tài vật, bọn họ có thể tiết kiệm chút

sức lực, nếu không, cũng chỉ có thể tốn chút công sức tự mình xuất thủ đi lấy.

Mà lúc này, âm thanh giao tranh phía xa xa đã không còn nữa.

Tả hộ pháp Cung Tự Đình cất tiếng thì thầm với Đoạn Vân Du, “Phía bên kia

hẳn là đã xử lý xong rồi.”

Đoạn Vân Du không có phản ứng gì với điều này, y chỉ nhìn chằm chằm động

tác của đám bang chúng Hạt Tử bang phía dưới, phía bên đối thủ có nội ứng

thông báo tin tức, bên y đã nắm giữ toàn bộ kế hoạch của đối phương, nhắm vào

rất chuẩn, đắc thủ là chuyện rất bình thường, không đắc thủ mới là lạ.

Đám bang chúng Hạt Tử bang vốn không quen biết lẫn nhau, lúc này cũng quay

sang khe khẽ thì thầm với nhau, cảm thấy tức giận, đều cảm thấy mình đã bị đùa

giỡn, lúc trước bị Hạt Tử bang lừa gạt thì thôi đi, bây giờ rõ ràng lại bị đùa

giỡn.

Tâm trạng mọi người đều cảm thấy cùng chung mối thù.

Nhưng có thể làm gì được chứ? Đối phương thế lớn, có hơn trăm người, mà

phía bên mình chỉ có hơn hai mươi người, đã vậy chính người phía bên mình

còn trực tiếp giết chết Tào Định Côn, người có thực lực tương đối mạnh của phe

mình, đại thế đã mất, tức giận cũng vô dụng, e rằng chỉ có thể chấp nhận số

phận.

Nếu nói tức giận, Dữu Khánh là người tức giận nhất, nếu nói bị đùa giỡn, hắn là

người bị đùa giỡn nhiều nhất, bởi vì Tào Định Côn chính là bị hắn giết.

Hắn vốn tưởng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, dù sao không biết mức độ

thực lực của đối phương, không thể lỗ mãng trêu chọc. Hắn định cúi thấp đầu để

cho qua việc này, nào ngờ lại bị đối phương đùa giỡn, vậy mà còn đòi cướp đoạt

toàn bộ tài sản trên người hắn?

Hắn tức giận đến nỗi thiếu một chút phun ra một ngụm máu, quay sang Mục

Ngạo Thiết lúc này mặt cũng hiện sát khí, hai người nhìn nhau, khóe mắt hắn

nhếch lên hướng về phái nóc miếu.

Mục Ngạo Thiết hiểu ý, khẽ gật đầu.

Vì vậy, tại trong khi một đám thành viên Hạt Tử bang đang tức giận nhưng

không biết phải làm sao, Dữu Khánh lại giơ thanh kiếm vấy máu trong tay lên,

lần nữa chắp tay làm lễ, nói: “Đoạn bang chủ, phải tới Thiên Tích sơn này lăn

lộn kiếm chén cơm ăn, có thể có được mấy đồng tiền? Hơn nữa, chúng ta cũng

chỉ vừa mới tới, càng không có bao nhiêu tiền, một chút bạc vụn trên người

cũng là để dùng khi khẩn cấp.

Đoạn bang chủ, chúng ta cũng là bị Hạt Tử bang che mắt, chỉ vừa mới gia nhập

vào Hạt Tử bang hôm nay. Ta đã tuân theo ý của ngài, giết chết Tào Định Côn

tạ tội. Còn xin Đoạn bang chủ thương cảm chúng ta, giơ cao đánh khẽ, buông

tha lần này.”

“Đúng vậy, xin giơ cao đánh khẽ, buông tha lần này.” Có người cùng chắp tay

cầu xin theo.

Vì vậy, đám thành viên Hạt Tử bang dồn dập chắp tay cầu xin Đoạn Vân Du

đang ở trên cao nhìn xuống, mong được bỏ qua.

“Khụ khụ.” Đoạn Vân Du lại cất tiếng ho khan, hỏi ngược lại: “Các ngươi e là

đã quên đêm nay các ngươi đến đây làm gì, nếu như để cho các ngươi đánh lén

thành công, các ngươi có thể dễ dàng tha cho chúng ta sao?”

Dữu Khánh: “Đoạn bang chủ nói có lý, sai là chúng ta sai trước, nhưng Đoạn

bang chủ sau đó đã hứa hẹn sẽ bỏ qua. Chúng ta đã thực hiện yêu cầu của Đoạn

bang chủ, Đoạn bang chủ lại lập tức tăng giá, việc này e rằng không thể nào nói

nổi a? Nếu ngay từ đầu liền nói còn phải bồi thường tài vật, chúng ta liền không

còn gì để nói. Mọi việc đều cần hợp với chữ ‘Lý’, Đoạn bang chủ, ngài thấy

sao?”

Sắc mặt Đoạn Vân Du hơi trầm xuống, “Ta đã nói hết những lời hữu ích với các

ngươi, nhưng các ngươi lại cứ không biết thức thời. Thiên Tích sơn là nơi nào

chứ? Các ngươi không biết sao? Một nơi mạnh được yếu thua là để dùng lời lẽ

lý luận sao? Có phải ta đã hòa nhã với các ngươi quá nhiều rồi hay không chứ?

Nếu còn dông dài, đừng trách ta nuốt lời!”

Thấy y không đồng ý, sắc mặt Dữu Khánh trầm xuống, mũi kiếm dính máu chỉ

thẳng về phía trên thần miếu, trực tiếp trở mặt chửi mắng, “Đồ chó, cho mặt

mũi mà không biết xấu hổ, cũng không chịu rải nước tiểu soi mình thử xem,

như một con khỉ ốm, vậy mà dám đoạt tiền của lão tử, ta thấy ngươi là chán

sống rồi!”

Hắn vừa nói ra những lời này, đám bang chúng Hạt Tử bang lập tức giật nảy

mình, bọn họ mặc dù tức giận, nhưng nếu không đồng ý cũng không còn cách

nào, chỉ có thể chấp nhận. Bọn họ không nghĩ tới việc trở mặt làm cứng a, địch

động ta ít, địch mạnh ta yếu, trở mặt chẳng phải là muốn chết?

Bọn họ sợ mình bị Dữu Khánh làm liên lụy.

Đám thành viên Phi Ưng bang lập tức vui cười, tại trên nóc miếu, hữu hộ pháp

An Thiên Ấn cười lạnh, nói: “Thật là không biết sống chết!”

Nhưng Dữu Khánh đâu chỉ khẩu xuất cuồng ngôn mà thôi, hắn đã nổi trận lôi

đình, vù, lao vút ra khỏi đám người, bay lên trời, vung kiếm lao thẳng về phía

nóc miếu.

Hắn không muốn gây sự, cũng định nhẫn nhịn vì đại cục, nhưng cướp đoạt tiền

của hắn là không được!

Tiền của hắn là loại a miêu a cẩu nào đều có thể đoạt sao?

Mặc dù không biết trình độ của đối phương, vốn không dám hành động lỗ

mãng, nhưng hắn tự nhận mình cũng không phải loại ngồi không.

Đã đối diện với rất nhiều Đại nhân vật, Phi Ưng bang của ngươi tính là thứ gì,

bang chủ ngươi là đồ buồi gì, thật sự cho rằng lão tử giành danh hiệu đệ nhất

Triêu Dương đại hội chỉ vì động tác võ thuật đẹp mắt hay sao?

Trong lúc giận dữ, sự hung ác bùng lên, hắn độc thân lao ra khỏi đám người,

lướt thằng đến tên đầu sỏ Đoạn Vân Du kia.

Lúc sinh tiền, Tào Định Côn nói không sai, khi địch đông ta ít, biện pháp tốt

nhất chính là bắt giặc trước bắt vương!

Đám bang chúng Hạt Tử bang giật nảy mình, ngươi ra tay như vậy, chẳng phải

là cùng kéo chúng ta xuống nước sao?

Đám thành viên Phi Ưng bang lập tức cười không nổi nữa, và có phần kinh sợ,

không nghĩ tới trong tình cảnh này lại có kẻ dám phản kích.

Bọn họ há có thể ngồi xem để cho kẻ này dễ dàng tiếp cận Bang chủ, đám thành

viên Phi Ưng bang ở giữa dồn dập phi thân lao lên ngăn chặn.

“Kẻ ngăn cản ta, chết!”

Đang tức giận, Dữu Khánh gầm lên chấn động, rất khí phách, cũng làm cho

đám bang chúng Hạt Tử bang hồi thần lại.

Cũng không chỉ là công phu trên miệng, kiếm trong tay hắn lấp lóe dưới ánh

trăng, rất nhanh tuôn ra rất nhiều vệt sáng, tạo ra hàng loạt âm thanh kim loại va

chạm chấn động vang lên, trong nháy mắt liền vang lên một loạt tiếng kêu thảm

thiết.

Mười mấy tên bang chúng Phi Ưng bang bay lên, nhưng không có một kẻ nào

địch nổi một chiêu “Phong Trần kiếm quyết” của Dữu Khánh.

Đồng thời lại có người phi thân bay lên gia nhập vào đám người chặn lại, còn

có một số người từ trên mái thần miếu lao xuống, từ bốn phương tám hướng

liên thủ vây công.

Trong nháy mắt tình hình liền trở nên hỗn loạn.

Trong vòng vây, kiếm thế như cầu vồng, kiếm quang khi giống như pháo hoa nổ

tung ra, những điểm sáng lượn lờn quan người Dữu Khánh, leng keng đánh

văng ra những đợt vây công, thân ảnh cầm kiếm càng ngày càng giống như một

con rồng bay lượn xuyên qua, không người nào có thể ngăn chặn. Kẻ nào cản

đường, trên người đều phải phun ra một chùm máu đỏ, âm thanh kêu thảm thiết

liên tục vang lên.

Trong khoảnh khắc đã có hơn mười người kêu thảm, nện xuống mặt đất, tay gãy

chân đứt và mưa máu trộn lẫn với nhau, bay tung tóe.

Thật mạnh! Đám bang chúng Hạt Tử bang gần như bị cảnh này làm cho choáng

váng, sợ hãi ngây người.

Mục Ngạo Thiết cũng vung kiếm lên, hô lớn: “Chư vị, theo ta, giết!”

Hô xong, y dẫn đầu xông ra ngoài tấn công đám thành viên Phi Ưng bang.

Đám người Hạt Tử bang lập tức vung vũ khí lao theo và cùng thét to, “Giết!”

Đồng thời cũng dốc sức chém giết.

Bọn họ không muốn, nhưng tên khốn kiếp đó còn tệ hơn cả Tào Định Côn, hắn

vừa ra tay, mọi người liền bị hắn kéo xuống nước. Phi Ưng bang đã triển khai

phản kích, bọn họ muốn không xuất thủ cũng không được, không thể khoanh

tay đứng chờ bị làm thịt nha? Mỗi người vừa âm thầm chửi bới kẻ nào đó, vừa

dốc sức liều mạng, không thể đếm xỉa gì được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi