BÁN TIÊN

Nguyên nhân không tán thành rất rõ ràng, đó không phải là chuyện mà tiểu

bang phái chỉ có mười mấy người như bọn hắn có thể ăn được, những bang phái

tham gia đều là bang phái đỉnh cấp tại Thiên Tích sơn, Đồng Tại Thiên cũng đã

nói rồi, là sẽ chết người. Cho dù có muốn tìm sâm Kỳ Lân đến đâu cũng không

quan trọng bằng mất mạng, không ai muốn đi tìm chết.

Tuy nhiên, tâm lý của hai sư huynh đệ Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì khác,

đỉnh cấp bang phái ư? Tại trước mặt môn phái như Côn Linh sơn, loại này tính

là cái rắm!

Với những bang phái được gọi là đỉnh cấp đó, bọn hắn sẽ tôn trọng thực lực của

người ta, nhưng sẽ không sợ hãi, một chính là một, hai chính là hai, chuyện nào

ra chuyện nấy, về mặt tinh thần, bọn hắn có thể ung dung đối diện.

Đương nhiên, Mục Ngạo Thiết cũng cảm thấy không cần phải cưỡng ép xông

vào, y nhận ra được Dữu Khánh xuống nước với đám bang chúng chỉ là kế hoãn

binh, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này rõ ràng vẫn chưa bỏ qua Đồng Tước hồ. Khi

đuổi kịp Dữu Khánh, y đi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Việc không thể làm

thì thôi đi, không cần cưỡng ép, cá và gấu, không thể có cả hai. Mục đích chính

của chúng ta vẫn là Tam Túc ô. Tấm thẻ bài trên tay lão Thất có giá trị hơn cả

sâm Kỳ Lân, mở ra được huyền bí trong đó là quan trọng nhất.”

Căn cứ vào phản ứng của tấm thẻ bài khi được kích hoạt, bọn hắn đánh giá đây

là một kiện pháp bảo của tiên gia trong truyền thuyết.

Thử hỏi, nắm giữ được một kiện pháp bảo tiên gia là khái niệm gì?

Nếu có pháp bảo tiên gia để phòng thân, sẽ không phải sợ người nào, đến lúc đó

là có thể công khai ngang nhiên đi tìm Thiên tuyền và Nhân tuyền, không cần

phải lo lắng lén lén lút lút nữa.

Mỗi lần ra khỏi nhà một chuyến liền phải đổi một cái tên khác, bọn hắn thực sự

chịu quá đủ kiểu sống đó rồi.

Cảm giác thú vị, mới mẻ khi trốn ở trong lòng đất U Giác Phụ cũng đã trôi qua,

hiện tại bọn hắn dần dần cảm thấy có chút mờ mịt tăm tối, chốn phồn hoa bên

ngoài thật tốt.

Đương nhiên, với thực lực khi có được pháp bảo tiên gia, tiền bạc chắc cũng

không phải là vấn đề.

Có lẽ còn có thật nhiều mỹ nhân để ôm để ấp a?

Bọn hắn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ có thể nắm giữ pháp bảo tiên gia,

đây mới là mục đích trọng yếu trong chuyến đi này của bọn hắn.

Dữu Khánh tạm dừng bước chân, không có đi đến nơi có nhiều người, sợ bị

người khác nghe được nội dung nói chuyện này, “Ngươi nghĩ rằng hiện tại ta

muốn xông đến Đồng Tước hồ, chỉ là vì sâm Kỳ Lân chó má kia sao?”

Mục Ngạo Thiết không hiểu: “Chẳng lẽ, trong số các manh mối ở thần miếu,

Tam Túc ô thật sự có mối liên hệ với Đồng Tước hồ hay sao?”

Dữu Khánh quan sát xung quanh một vòng rồi xoay người lại đối diện với y,

hỏi: “Từ các loại dấu hiệu co đến hiện nay, ngươi cảm thấy Tam Túc ô có dễ tìm

không?”

Mục Ngạo Thiết không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc

suy tư một lúc, rồi chậm rãi đáp: “Không dễ tìm, cho đến bây giờ, dường như

chưa có một người nào nhìn thấy hang ổ của Tam Túc ô. Dựa vào thông tin có

được từ Thanh Nha, không biết vị trí chính xác của Tam Túc ô. Tổng hợp các

thông tin, cũng chỉ có thể đoán chừng Tam Túc ô có nhiều khả năng đến từ

Thiên Tích sơn.”

Dữu Khánh hỏi tiếp: “Dựa vào chừng này người của chúng ta, nhất định có thể

tìm được Tam Túc ô ở Thiên Tích sơn này sao? Lão Cửu, ngươi có nghĩ tới hay

không, lỡ như mấy người chúng ta giày vò lui giày vò tới đều tìm không được

thì sao chứ?”

Mục Ngạo Thiết hoài nghi, “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”

Dữu Khánh: “Tình hình tại Thiên Tích sơn này quá phức tạp, và quá hỗn loạn,

tại nơi này, khả năng tìm hiểu thông tin của chúng ta rất có hạn.”

Mục Ngạo Thiết nghi hoặc, “Có liên quan gì tới Đồng Tước hồ?”

Dữu Khánh: “Là Đồng Tước hồ và Khối Lũy thành có liên quan, là Đồng Tước

hồ có mối quan hệ với Nhiếp Nhật Phục.”

Mục Ngạo Thiết vẫn là đầu óc mơ hồ, bất mãn nói: “Có rắm thì trực tiếp thả ra

đi.”

Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, lần nữa hỏi tiếp: “Tại Thiên Tích sơn này, ai có

thể tin tức linh thông hơn Khối Lũy thành, ai có thể tin tức nhanh nhạy hơn

Nhiếp Nhật Phục?”

Mục Ngạo Thiết lập tức bừng tỉnh hiểu ra, “Ngươi muốn thông qua Đồng Tước

hồ để xây dựng mối quan hệ với Khối Lũy thành, sau đó mượn dùng năng lực

nắm bắt thông tin của Khối Lũy thành?”

Dữu Khánh giơ tay nhéo nhéo một sợi râu mép bị xoăn trên khóe môi, giựt ra,

“Nếu như Nhiếp Nhật Phục giống như lời Đồng Tại Thiên đã nói, vô cùng cẩn

thận, tọa trấn Thiên Tích sơn này nhưng lại không phát triển thế lực cho mình,

có thể là thật sự sợ rước lấy phiền phức, hơn nữa, thành phần ra vào Thiên Tích

sơn này cũng quá phức tạp, căn cứ vào phong cách hành sự của Khối Lũy thành

mà chúng ta đã biết, nếu chúng ta chủ động tìm tới mà không giải thích rõ ràng

lai lịch và bối cảnh, Khối Lũy thành chắc hắn sẽ không có mối liên hệ gì với

chúng ta.

Vấn đề là, nếu như chúng ta nói rõ ràng danh tính và lai lịch của chúng ta, e

rằng Nhiếp Nhật Phục chưa chắc đồng ý có qua lại với chúng ta, về sau không

chừng còn sẽ bị không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú tới.

Nếu là thay Khối Lũy thành trông nom Đồng Tước hồ thì sẽ khác, hai bên ít ít

nhiều nhiều dù sao cũng phải có qua có lại a? Khi đã qua lại thường xuyên sẽ

dần dần quen thuộc, tự nhiên liền có thể tìm được cơ hội nhờ người hỗ trợ. Đã

có được Khối Lũy thành làm bối cảnh, tại Thiên Tích sơn này chúng ta cũng sẽ

làm việc thuận lợi hơn. Đương nhiên, nếu như có thể tiện thể tìm được sâm Kỳ

Lân, đó là chuyện quá tốt, tại sao lại không làm?”

Mục Ngạo Thiết hơi chút suy tư rồi khẽ gật đầu, cuối cùng đã hiểu được ý đồ

của hắn, nhưng y không thể không đối diện với thực tế, “Ý nghĩ không sai, mấu

chốt là có làm được không? Còn không biết Nhiếp Nhật Phục sẽ ra đề mục như

thế nào. Xét về thực lực bang phái, chúng ta không là gì cả, xét về thực lực cá

nhân, ta nghe nói một ít bang phái đỉnh cấp, bang chủ thậm chí là cao thủ

Thượng Huyền, ngươi mặc dù là đệ nhất Triêu Dương đại hội, đơn đấu với

người ta cũng chịu không nổi.”

Dữu Khánh: “Trước tiên tìm hiểu xem rốt cuộc là như thế nào đã, nếu như có

thể, vậy thì thử xem, cùng lắm thì bỏ cuộc giữa chừng.”

Mục Ngạo Thiết giội một gáo nước lạnh: “Ta cảm thấy không cần thử, cơ bản

không có khả năng chiến thắng.”

Dữu Khánh: “Nếu ngươi nghĩ như vậy, thì chúng ta không cần làm gì nữa cả.

Hơn nữa, không thắng được cũng không sao, người khác có thể thắng thì để

người ta thắng, cùng lắm thì giải tán Hạt Tử bang, tìm tới nơi nương tựa vào

người thắng, rồi nghĩ cách vòng vèo tạo dựng mối quan hệ với Khối Lũy thành

cũng được. Ít nhất sẽ dễ dàng hơn so với trực tiếp liên hệ với Khối Lũy thành?

Đương nhiên, nếu mình thắng được, chính mình có thể làm chủ Đồng Tước hồ

là tốt nhất, thuận lợi nhất.”

Mục Ngạo Thiết im miệng không nói nữa, nhận thấy trẻ tuổi thật là tốt, thật sự

dám nghĩ dám làm.

Dữu Khánh phất tay ra hiệu tiếp tục đi dạo.

Hai người đi dạo loanh quanh một hồi, rồi nhìn thấy một đám người tụ tập xem

náo nhiệt bên ngoài một cửa hàng, bên trong ồn ào vô cùng, trong đó có một

người rõ ràng là mặc trang phục Hạt Tử bang. Dữu Khánh tiến tới vỗ vỗ vai

người này, người này quay lại nhìn, thấy là bang chủ, vội xoay người lại chào

hỏi, chính là Phạm Cửu.

Hắn hỏi đang xem chuyện gì, Phạm Cửu nói có người bị yêu thú kịch độc tấn

công, đang tại trước cửa y quán cầu chữa trị, nhưng mà không đủ tiền, vì vậy y

quán từ chối cứu chữa cho người bị thương.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết lập tức chen vào trong đám người, xem xét,

phát hiện thấy một người đàn ông đang nằm trên bậc thang cầu xin y quán chữa

trị, nước da đã trở nên xanh đen, vết thương trên đùi cũng chảy ra máu đen, và

còn bốc mùi tanh tưởi, thực sự là chỉ còn dựa vào một hơi chân khí để giữ

mạng.

Y quán nhìn như không thấy, làm như lực bất tòng tâm, y quán nơi này tự nhiên

là thuộc về bản thân Khối Lũy thành.

Vì vậy người bị thương lại quay sang cầu xin mọi người hỗ trợ tiền bạc, nói

rằng sau này nhất định sẽ trả lại gấp đôi, vân vân.

Một đám người vây xem dồn dập lùi lại một chút, rồi lần lượt tản đi, Dữu

Khánh cũng không có phát huy tinh thần cứu tai dân như hồi đó, cũng coi như

sự việc không liên quan tới mình, xoay người rời đi.

Tính chất lúc này không giống trước, người đi tới nơi đây không phải là không

có đường sống, đa số đều là không thỏa mãn với hiện tại, muốn tìm kiếm được

nhiều của cải và tài nguyên hơn, đều là người bí quá hóa liều, không đáng được

đồng cảm. Sư huynh đệ bọn hắn tự biết mình cũng vậy, nếu thật sự gục ngã tại

nơi đây, cũng không đáng được đồng cảm.

Nếu đã gặp được nhau, Phạm Cửu cũng đuổi theo đồng hành cùng sư huynh đệ

hai người.

Trên đường đi đột nhiên gió to nổi lên vù vù, những cửa hang to to nhỏ nhỏ đều

ù ù hú vang, các đèn lồng nhiều màu treo bên ngoài cửa hàng đung đưa lắc lư

như cầu vồng, quần áo của người đi đường cũng bị gió thổi tung bay, có thể biết

bên ngoài nhất định là cuồng phong đang gào thét.

Đây coi như là một điểm đặc biệt của Khối Lũy thành, bên trong lòng núi cũng

có thể hóng gió giống như bên ngoài.

Sau cơn cuồng phong là một trận mưa to đột ngột đổ xuống, lúc đầu ngươi bên

trong thành không cảm nhận được bên ngoài đang đổ mưa, bởi vì phía trên có

tầng tầng che chắn, về sau bên trong thành bắt đầu xuất hiện những dòng nước

lớn nhỏ khác nhau, lúc này, người trong thành mới biết ngoài trời đổ mưa.

Trên một con đường, ba người Dữu Khánh dừng chân nhìn phía trước, nhìn thấy

một thác nước ào ào đổ xuống tại phía trước, mà dưới chân bọn hắn vẫn khô

rang, thác nước đổ xuống tách ra chạy theo hai bên đường, hoặc rót vào giữa

khe hở của những tảng đá khác.

Ba người đi không bao xa, lại nhìn thấy nước tràn ra từ trong một tửu lầu, đứng

ở cửa vào là có thể nhìn thấy bên trong có một cái mương nước cạn, một bàn

khách khứa nâng chén cụng nhau bên cạnh dòng nước chạy róc rách, vừa nghe

nước chảy vừa ăn uống, không chút phật lòng.

Ba người đoán rằng chi phí ăn uống ở trong này rất đắt, nhưng những người ăn

uống, vui chơi giải trí được ở đây đều là người có tiền, bọn hắn liền xoay người

rời đi.

Dọc theo đường đi, bọn hắn nhìn thấy không ít kỳ quan nước chảy ra từ bên

trong cửa hàng, có một số thì nước trực tiếp phủ tại mặt ngoài tường cửa hàng,

nhưng hiếm thấy có nước chảy tràn trên đường, bọn hắn xem như đều được mở

rộng ánh mắt.

Một trận mưa tạo ra cho Khối Lũy thành có một phong thái khác.

Tại phía sau một nơi màng nước đổ xuống róc rách, Đồng Tại Thiên và Đoạn

Vân Du đứng một chỗ thì thầm to nhỏ, hai người đều đã thay đổi đồng phục

bang phái trên người, thực sự là dấu hiệu nhận biết quá mức rõ ràng.

“Đồng Tước hồ, Tam Túc ô…”

Nghe xong báo cáo, Đoạn Vân Du lúc đầu phấn chấn, cuối cùng đã lấy trộm

được manh mối về sâm Kỳ Lân, nhưng rồi rất nhanh lại rơi vào suy tư, cất tiếng

lẩm bẩm.

Một lúc lâu sau, y mới khẽ lắc đầu nói: “Diện tích Đồng Tước hồ quá lớn, lại là

thủy vực, hơn nữa có bối cảnh tại đó, không dễ tìm. Hơn nữa, Tam Túc ô đến

cùng có quan hệ gì với sâm Kỳ Lân chứ? Hắn cũng không nói rõ ràng, cho dù

chúng ta tìm được Tam Túc ô thì phải làm thế nào?”

Đồng Tại Thiên: “Thái độ của hắn rất rõ ràng, chắc chắn là còn có manh mối

quan trọng khác mà hắn chưa để lộ ra.”

Đoạn Vân Du lẩm bẩm, nhắm vào “Dự kiện Đồng Tước võ’…”

Đồng Tại Thiên: “Tên này rất bốc đồng, rất hời hợt đối với lời khuyên nhủ của

mọi người, làm cho mọi người đều không có nắm chắc, cảm thấy hắn vẫn

không có bỏ qua.”

Đoạn Vân Du ngẩng đầu nhìn màng nước, trầm ngâm nói: “Ta đã giao thủ với

hắn, mười mấy người gồm cả Tả Hữu hộ pháp đều không thể đối địch với hắn,

ngay cả ta chỉ vừa đối mặt cũng bị hắn ép lui, thực lực không phải chuyện đùa.

Tại trong Sơ Huyền cảnh giới, hắn chắc chắn thuộc loại đỉnh cấp nhất. Trong Tu

Hành giới, loại này tuyệt đối không phải hạng người vô danh… Hắn nếu như cứ

giữ ý đồ với Đồng Tước hồ, chưa chắc đã là không biết tự lượng sức mình. Nếu

hắn đã dám làm, cứ để hắn ở phía trước mở đường cho chúng ta, có gì không

được chứ?”

Đồng Tại Thiên gật gật đầu, “Vậy khi phản đối, ta sẽ không cần quá quyết liệt.”

Đoạn Vân Du gật đầu, rồi móc ra từ trong tay áo một xấp ngân phiếu, mặc kệ

Đồng Tại Thiên khách sáo đùn đẩy từ chối, y vẫn cưỡng ép kín đáo đưa cho gã

để dự phòng…

Trên sân thượng tầng cao nhất của Thạch Tâm cư, Liên Ngư đi chân trần, co

một chân ra sau, bờ mông tựa vào lan can, nhìn phong cảnh đẹp đẽ bên trong

Bách Trượng đình, những dòng nước chảy phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ các

loại đèn lồng, vị trí này của nàng ta cũng là điểm ngắm cảnh tốt nhất trong Bách

Trượng đình.

Hổ Nữ từ bên trong phòng đi ra.

Liên Ngư không quay đầu lại, nói: “Đừng có quấy nhiễu tâm tình của ta. Về

chuyện khách sạn, ta đã nói rồi, chỉ cần không phải đại sự, tự các ngươi quyết

định.”

Hổ Nữ ở bên cạnh cười nói: “Tên Trương Chi Thần kia đã quay lại rồi. Có chút

chuyện thú vị, lão bản nương có muốn nghe không?”

Liên Ngư nghiêng nghiêng đầu, “Nếu là không có gì hay ho, coi chừng ta trừng

trị ngươi.”

Nếu không đề cập tới, thiếu một chút nàng ta đã quên mình còn có quan tâm tới

tên “Trương Chi Thần” kia.

Hổ Nữ vừa cười vừa nói: “Lúc trước ở bên ngoài, một số tình huống không dễ

tìm hiểu, trở về trong thành thì dễ dàng hơn rồi. Theo tìm hiểu, Hạt Tử bang đã

bị hủy diệt. Đám người mới kia đã cải tổ lại Hạt Tử bang. Bọn họ nói bang chủ

của mình là một người trong số đó, tên là Phạm Cửu. Nhưng theo người của

chúng ta quan sát, Trương Chi Thần càng giống như là đầu lĩnh của bọn họ,

Phạm Cửu trái lại tựa như là người hầu.”

“A!” Đang cảm thấy buồn chán, Liên Ngư cuối cùng nảy sinh chút hứng thú,

quay đầu lại, ánh mắt lấp lóe hỏi: “Không để cho người khác biết được mình là

thủ lĩnh, muốn làm gì chứ?”

Hổ Nữ: “Trương Chi Thần đến ‘Cống sơn đường’, đang ở đó tìm hiểu thông tin

về ‘Sự kiện Đồng Tước võ’, hình như hắn đang quan tâm tới ‘Sự kiện Đồng

Tước Võ’, nhưng thực lực Hạt Tử bang của hắn thực sự chẳng ra gì, nhân số

trong bang cũng không đạt được yêu cầu để đăng kí. Mặt khác, bên trong Hạt

Tử bang xuất hiện một nội gian, vừa rồi còn âm thầm chạm mặt cấu kết với

Bang chủ Phi Ưng bang, không biết đang mưu đồ bí mật gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi