BẠN TÌNH VẪN CHƯA QUÊN ĐƯỢC BẠCH NGUYỆT QUANG



Edit: Agehakun
Beta: …
Bối cảnh được chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu quay phim, chỉ có Thang Nhị Viên và Lê Xán vẫn ngồi một chỗ, hoàn toàn tách biệt với các nhân viên đang bận rộn làm việc xung quanh.

Thang Nhị Viên liếc mắt nhìn sắc trời đang dần dần tối hẳn, quay đầu hỏi Lê Xán, “Chúng ta nên đi rồi chứ nhỉ?”
Lê Xán gật đầu, kéo anh đứng lên, “Đi thôi, đừng ngồi đây gây vướng víu cho bọn họ.


Bọn họ không qua quấy rầy Lý Tâm Nhiên và Thang Tam Viên mà chỉ nhờ trợ lý của Thang Tam Viên chuyển lời lại, lặng lẽ rời khỏi đó.

Hai người sóng vai cùng tới bãi đậu xe, Lê Xán hờ hững mở cửa, nói: “Tôi đưa cậu về nhà.


“Không cần, tôi có lái xe tới.


Lê Xán mở cửa ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn anh, nhếch môi nở nụ cười, giọng nói có phần dịu dàng: “Cậu bị thương rồi, không tiện lái xe, tôi chở cậu.


“…” Thang Nhị Viên cúi đầu liếc mắt nhìn “vết thương to ơi là to” trên tay mình, lặng lẽ trèo lên xe của Lê Xán.

Lê Xán ngồi ở ghế lái, nghiêng người sang thắt dây an toàn cho anh, khoảng cách giữa cả hai quá gần, Lê Xán có thể thấy rõ từng sợi lông mi của anh, bốn mắt nhìn nhau, động tác của Lê Xán dừng một chút, mới thu tay lại, như không có chuyện gì khởi động xe.

Trái tim của Thang Nhị Viên đập lia lịa, không tự nhiên kéo kéo dây an toàn, nhìn cảnh sắc biến hóa không ngừng ngoài cửa sổ nói: “Vương Nãi Thanh đang theo đuổi Lý Tâm Nhiên đấy, anh cẩn thận chút, đừng để Vương Nãi Thanh chiếm được tiên cơ, ngày nào bọn họ cũng ở cạnh nhau từ sớm tới chiều, trông Vương Nãi Thanh lại còn ưa nhìn như vậy, lại còn hôm nào cũng chăm lo cho Lý Tâm Nhiên từng chút một…”
Lê Xán cắt ngang lời anh, “Cậu cảm thấy Vương Nãi Thanh đẹp trai?”

Thang Nhị Viên suy nghĩ một chút, tuy rằng khuôn mặt của Vương Nãi Thanh cũng không quá xuất chúng, nhưng lại được cái dáng người cao ráo, đứng giữa một đám người thì cực kỳ dễ thấy, vì vậy gật đầu, “Trông cậu ta cũng được.


Lê Xán nhớ tới bản chất mê trai đẹp của Thang Nhị Viên, sắc mặt lạnh hơn một chút, “Sau này cậu bớt chạy tới đoàn phim đi.


Thang Nhị Viên đang định phản bác, điện thoại lại “ting” lên một tiếng, anh cúi đầu xem thử, là tin nhắn từ Chu Trạch.

“Nhị Viên, đêm nay anh với đám bạn họp mặt tại Chỉ Tuý Kim Mê*, bọn họ muốn gặp em một lần, anh cũng mấy ngày rồi không được gặp em, em tới đây cùng thư giãn một lúc có được không?”
(*) Nguyên văn: 纸醉金迷Ý chỉ một nơi cực kỳ xa hoa giàu có, trong này tác giả không nói rõ nơi nào mà chỉ có cụm này nên có lẽ đây là một tên địa điểm giả tưởng.

Từ sau cái hôm cụt hứng bỏ về giữa bữa, Thang Nhị Viên vẫn không gặp mặt Chu Trạch, anh không biết ngày đó Chu Trạch giải thích với ba Chu mẹ Chu thế nào, nhưng sau Chu Trạch chỉ gửi cho anh một cái tin xin lỗi, không nhiều lời hơn.

Tin nhắn kia, anh chưa hề trả lời lại, ngày hôm nay Chu Trạch hẹn anh ra ngoài chơi, có lẽ là vì muốn làm dịu quan hệ với anh.

Anh biết ngày đó mình không chào mà đi cũng không ổn, nhưng thời khắc đó anh chỉ muốn rời đi cùng với Lê Xán thôi.

Anh quay đầu nhìn Lê Xán, lại nghĩ ngay tới nụ hôn mang theo chút hung ác và bá đạo của Lê Xán ngày đó, môi của Thang Nhị Viên tựa như vẫn có thể cảm nhận được sự tê dại ngay khi ấy, anh vô thức vuốt ve đôi môi của mình.

Lê Xán hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh, cong môi lên hỏi: “Cậu cứ nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì?”
Thang Nhị Viên thu tầm mắt lại, thính tai hơi ửng hồng, vội vã đặt tay xuống như thể sợ bị Lê Xán phát hiện anh đang cảm nhận lại cái hôn kia vậy.

Điện thoại lại “ting” lên một tiếng nữa, Thang Nhị Viên cúi đầu liếc mắt nhìn, vẫn là tin nhắn từ Chu Trạch.

“Nhị Viên, anh nhớ em, ra ngoài gặp một lần đi.


Thang Nhị Viên mím khóe môi, ngón tay vô thức miết nhẹ vào mấy dòng tin nhắn đó, anh do dự một lát mới nói với Lê Xán: “Tôi không về nhà, anh đưa tôi tới Chỉ Tuý Kim Mê đi.


Lê Xán khẽ nhíu mày, dù hắn biết Chỉ Tuý Kim Mê là do Lục Thành* mở, Thang Nhị Viên sẽ không gặp phải nguy hiểm gì khi ở đó nhưng hắn vẫn không nhịn được cau mày, “Có hẹn với ai?”
(*) Cho những ai chưa đọc full truyện thì Lục Thành là chồng của Thang Nhất Viên aka anh trai của Thang Nhị Viên nhé.

“… Chu Trạch.

” Thang Nhị Viên theo bản năng dời tầm mắt, chả hiểu sao lại thấy chột dạ sương sương.

Lê Xán đột nhiên nắm chặt vô lăng, lòng hắn bừng bừng lửa giận, không thể nhịn được nữa cắn răng chất vấn: “Thang Nhị Viên, cậu thích gã ta tới vậy sao?”
Hắn không biết cơn giận này của mình bắt nguồn từ việc Chu Trạch đối xử với Thang Nhị Viên chưa đủ tốt hay là bắt nguồn từ việc Thang Nhị Viên thích Chu Trạch nữa, hắn chỉ biết là lửa giận trong lồng ngực hắn cứ cuồn cuộn cả lên, hắn muốn ép xuống cũng không ép xuống nổi, đây là lần đầu tiên hắn phát giận với Thang Nhị Viên, nhưng hắn không khống chế được.

Thang Nhị Viên cúi đầu nhìn ngón tay, không nói gì, bởi vì chính anh cũng không biết đáp án.

Mấy năm qua, anh vẫn cho rằng mình thích Chu Trạch, tình cảm cũng không phai nhoà dần theo năm tháng, trái lại Chu Trạch ở trong ký ức lại càng ngày càng tươi thắm tựa như đoá hồng đỏ vậy.

Nhưng hiện giờ anh lại do dự, ngoại trừ gương mặt kia của Chu Trạch, anh còn thích gì ở Chu Trạch nhỉ? Anh có hiểu rõ Chu Trạch thật không?
Lần đầu tiên anh bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề này, cũng là lần đầu tiên bắt đầu đặt nghi ngờ về tình cảm của mình đối với Chu Trạch.

Lần này anh tới gặp Chu Trạch, chính là muốn nói rõ với Chu Trạch, tuy rằng anh vẫn chưa biết được câu trả lời đối với lời cầu hôn của Chu Trạch là gì, thế nhưng anh cảm thấy mình không nên kéo dài như vậy nữa, giờ là lúc nên cho Chu Trạch một đáp án.

Lê Xán không nói gì thêm, hai người một đường im lặng, bầu không khí trong xe cũng ngưng đọng lại.

Lê Xán lái xe đi thẳng đến cửa Chỉ Tuý Kim Mê, sau đó không nói một lời dừng xe lại.


Thang Nhị Viên trầm mặc một lát, đi xuống xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh đưa tôi tới đây.


Lê Xán quay đầu đi, buồn bực rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, ngậm bên miệng châm lửa.

Sắc trời đã tối hẳn, Lê Xán còn tắt cả đèn xe nên nhìn xung quanh tối không khác gì cái tiền đồ của chị Dậu, chỉ có đốm lửa từ đầu thuốc lá vẫn le lói, hắt lên sườn mặt góc cạnh của hắn.

Thang Nhị Viên nhìn hắn một lát, đóng cửa xe lại, quay người chậm chạp đi vào Chỉ Tuý Kim Mê.

Anh sắp được gặp hoa hồng đỏ trong lòng rồi, nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, bước chân của anh rất nặng nề, chỉ cần vừa nghĩ tới biểu cảm trên nửa mặt của Lê Xán, trong lòng anh lại xuất hiện cảm xúc khó chịu không thể nói rõ thành lời.

Lê Xán nhả ra một ngụm khói, nhìn bóng lưng của Thang Nhị Viên, không nhịn được đập vào vô lăng một cái.

Bên trong Chỉ Tuý Kim Mê vẫn xa hoa truỵ lạc như trước, cách cửa phòng có thể nghe thấy tiếng cười cười nói nói bên trong, hành lang vàng xanh rực rỡ khiến Thang Nhị Viên không tự chủ nhớ tới chồng của ông anh nhà mình, khoảng thời gian trước có nghe nói anh ta mất trí nhớ, không biết giờ đã khôi phục chưa nữa.

Sau khi Thang Nhị Viên bước vào, Chu Trạch và các bạn của gã đều đã đến từ sớm, trong phòng khách rộng rãi xa hoa chật ních người, bọn họ đang cụng ly đổi chén rồi.

Thang Nhị Viên quét quanh một vòng, trong đây đều là mấy gã thiếu gia vô học con nhà giàu, trước đây Chu Trạch rất xem thường đám người này, mỗi lần nhìn thấy bọn họ thì đều tỏ vẻ khinh khỉnh.

Ngày trước Thang Nhị Viên cũng từng đi chơi với đám người này mấy lần, còn vì vậy mà bị Chu Trạch khinh thường lây, không ngờ là bây giờ Chu Trạch lại chơi chung một đám với bọn họ.

Thang Nhị Viên không khỏi có chút thổn thức, nhưng mà cũng có thể hiểu được, mặc dù bản thân đám người này không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng tài lực trong nhà lại không thể khinh thường, trái lại Chu thị đang từ từ sa sút, ngay cả bọn họ cũng không bằng, nếu Chu Trạch muốn đưa Chu thị vào quỹ đạo một lần nữa thì không thể thiếu sự trợ giúp từ những người này.

Thang Nhị Viên chào hỏi bọn họ một tiếng, sau khi trưởng thành anh không liên lạc với đám người này cũng khá lâu rồi, cũng chỉ nhớ được tên của một số người thôi, trong đó có một người tên là Lý Ích có quan hệ khá tốt với Thang Nhị Viên, mấy năm qua cũng thường ra ngoài đi chơi với nhau.

Chu Trạch nhìn thấy Thang Nhị Viên đến thì rất vui vẻ, cười đứng lên, dịu dàng nói: “Nhị Viên, em đã đến rồi?”
Thang Nhị Viên gật đầu với gã, vẻ mặt có chút xa cách, động tác của Chu Trạch dừng một chút, sau đó lại nở nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Lại đây ngồi đi.


Thang Nhị Viên không nói thêm gì, dẫm lên đống đồ ăn thừa trên mặt đất, ngồi xuống vị trí cách Chu Trạch một sải tay.

Chu Trạch nâng một ly rượu lên đưa cho anh, anh chỉ cầm thôi chứ không uống, bởi vì là Omega nên lúc ở bên ngoài anh thường rất cẩn thận, anh không hay uống rượu mà người khác đưa tới, dù có là Chu Trạch thì cũng không được, anh  không có cách nào tin tưởng Chu Trạch 100%.

Chu Trạch cười với anh, đột nhiên đưa cho anh một nhánh hồng đỏ, ánh mắt nóng rực mà dịu dàng nhìn chằm chằm hai mắt anh, “Nhị Viên, anh rất vui vì em đã tới, tặng em.


Thang Nhị Viên nhìn hoa hồng đỏ trong tay gã thì ngẩn người, anh từng tặng cho Chu Trạch nhiều hoa hồng đỏ như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên Chu Trạch tặng lại hoa cho anh, anh lúng ta lúng túng nhận lấy, gượng gạo nói: “Cảm ơn…”
Đám thiếu gia nhà giàu kia đã ngà ngà say rồi, thấy Thang Nhị Viên ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch thì lập tức nâng ly lên chúc rượu.

“Hiếm khi được gặp Thang Nhị thiếu gia nhà chúng ta, hôm nay nhất định phải uống một ly.


“Đúng vậy đúng vậy, đầu tiên phải uống hết ba ly mới được!”
“Vui hết hôm nay, không say không về!”
Tiếng cười nói xung quanh vang lên không ngừng, Thang Nhị Viên lại có chút lạnh nhạt ngồi ở chỗ đó, không hứng thú lắm.

Chu Trạch thấy anh không hứng thú, liền hiểu ý đứng lên chặn rượu, “Đến đến đến, chúng ta qua bên này uống, hôm nay thân thể của Nhị Viên không thoải mái, tôi sẽ uống thay cho em ấy.


Dù sao lần trước đã chẳng vui vẻ gì ở nhà hàng rồi, lần này gã muốn biểu hiện tốt một chút, không thể lại để Thang Nhị Viên rời đi trước được.


Đám thiếu gia kia nghe thấy lời nói của Chu Trạch thì bắt đầu ồn ào, “Thân thể không thoải mái? Có phải mang thai rồi hay không?”
Mọi người đều nở nụ cười, ánh mắt mờ ám nhẹ nhàng đảo qua cái bụng bằng phẳng của Thang Nhị Viên, đối diện với tầm mắt mờ ám đó, Thang Nhị Viên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chu Trạch không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười lớn tiếng nói: “Uống rượu uống rượu…”
Gã nói xong thì uống một ly trước, kéo mọi người qua bên cạnh cụng ly.

Xung quanh có thể coi là yên tĩnh hơn một chút, Thang Nhị Viên nới lỏng cổ áo, hôm nay kể từ khi bước xuống xe của Lê Xán, tâm trạng của anh không hiểu sao vẫn luôn buồn bực như vậy.

Lý Ích ngồi xuống bên cạnh anh, trong miệng ngậm một điếu thuốc, cầm ly rượu trong tay: “Nhị Viên, bạn bè kiểu gì mà ông sắp kết hôn tới nơi rồi cũng không nói một tiếng cho tôi, phải đợi Chu Trạch nói thì tôi mới biết.


“Kết hôn?” Thang Nhị Viên liếc mắt nhìn Chu Trạch đang cụng ly ở cách đó không xa, Chu Trạch cũng không chú ý tới bên này.

Lý Ích gật đầu, phẩy điếu thuốc lá trong tay, rít hai ngụm, giống như lơ đãng nói: “Đúng vậy, Chu Trạch nói hai người sắp kết hôn rồi, vừa nãy Vương Đạt còn ký một hợp đồng với gã, nếu như không phải là vì nể mặt bác Thang, với tình trạng hiện tại của Chu gia, ai dám ký kết với nhà gã chứ.


Thang Nhị Viên hơi nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta, anh ta cũng bình tĩnh nhìn lại Thang Nhị Viên.

Thang Nhị Viên biết Lý Ích chỉ đang nhắc nhở anh, nếu như chuyện kết hôn giữa anh và Chu Trạch còn chưa xác định, vậy sớm ngày làm sáng tỏ đi, nếu như đã xác định rồi, chú ý đừng để bản thân bị Chu Trạch lợi dụng, đừng để cho gã lấy danh nghĩa của Thang tướng quân làm mình làm mẩy ở bên ngoài, tới khi tạo thành phiền phức cho Thang tướng quân rồi thì lại không còn kịp nữa.

Thang Nhị Viên không nói rõ được trong lòng mình hiện giờ là đang thất vọng hay là quá quen đối với hành động này của Chu Trạch rồi, chỉ ngẩng đầu nở một nụ cười cảm kích với Lý Ích, tất cả hàm ý không cần nói cũng hiểu.

Lý Ích thấy anh tỉnh ngộ, không nói thêm gì nữa, tiện tay dụi tắt điếu thuốc lá trong tay.

Thang Nhị Viên nhìn chằm chằm đốm lửa tắt dần trong gạt tàn một lát, trong đầu đều là gương mặt của Lê Xán.

Anh đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cầm hoa hồng đỏ đứng lên, nói: “Tôi vào WC một lát.


Lý Ích gật đầu, chạy đi hát karaoke như chưa từng xảy ra chuyện gì, Chu Trạch uống đến mơ mơ màng màng, cũng không chú ý tới Thang Nhị Viên đã đi ra ngoài.

Thang Nhị Viên rời khỏi gian phòng tối tăm rối loạn kia, không nhịn được thở nhẹ một hơi, anh cũng không vào WC mà là bước chậm trên ban công ở bên ngoài, gió đêm man mát, anh nhìn vào bóng đêm mịt mờ, khẽ nhắm mắt lại, bị gió lạnh đập vào mặt, suy nghĩ có chút rối loạn cũng vào nề nếp không ít.

Khi anh lại mở mắt ra, giống như đã đưa ra một quyết định nào đó, ánh mắt nặng trĩu nhìn về ánh đèn phương xa.

Đối với anh mà nói, Chu Trạch tựa như dòng suối trong vắt nơi xa, anh cho rằng dòng suối này chắc chắn sẽ rất ngọt rất trong, nhưng khi uống vào mới phát hiện đây thật ra chỉ là loại nước trắng bình thường chẳng có gì đặc biệt.

Anh không thể lại tiếp tục lừa mình dối người nữa, Chu Trạch cũng chẳng phải là hoa hồng đỏ gì cả, chỉ là một người vô tình đi ngang qua vườn hoa hồng mà thôi.

Anh nhìn đoá hồng đỏ mà Chu Trạch tặng trong tay, cuối cùng khẽ thả tay ra, nhìn hoa hồng đỏ chầm chậm biến mất ở trong màn đêm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi