BẠN TÌNH VẪN CHƯA QUÊN ĐƯỢC BẠCH NGUYỆT QUANG



Edit: Agehakun
Beta: Andrea
Lê Xán không để ý lúc hắn nói những lời này trong lòng tràn ngập nỗi niềm sảng khoái khó mà diễn tả bằng lời, cảm giác anh ách quanh quẩn trong lồng ngực khi trước đều bay sạch.

Thang Nhị Viên khẽ cau mày đẩy tay hắn ra, trợn tròn mắt, “Tôi nói rồi, không được gọi tôi là Viên Viên.


Lê Xán khẽ cười một tiếng, giọng nói vang lên trong gian phòng trống trải có vẻ hơi dịu dàng: “Nhị Viên không phải là hai Viên sao? Tôi rất thích biệt danh này, Viên Viên…”
Thang Nhị Viên hừ nhẹ một tiếng: “Nếu thế thì chẳng lẽ Tiểu Thất phải gọi là Viên Viên Viên Viên Viên Viên Viên à.


Lê Xán không nhịn được cười ra tiếng, giơ tay xoa mặt của Thang Nhị Viên: “Viên Viên, cậu thật đáng yêu.


Thang Nhị Viên lười sửa lại lời của hắn, chỉ là mỗi lần Lê Xán gọi anh như vậy, anh đều đỏ bừng hai tai, mặt phát sốt, cả người đều có cảm giác quái quái.

Anh không tự nhiên sờ sờ hai má bị nóng lên của mình, “Anh thì sao? Lý Tâm Nhiên đang ở ngay bên ngoài đấy, anh không mau chạy ra ngoài với cậu ta đi còn lãng phí thời gian ở đây với tôi làm gì?”
Lúc Thang Nhị Viên nói cũng không nhịn được lộ ra mấy phần oán hận, vừa nói xong anh lập tức hối hận, không nhịn được xì một tiếng ở trong lòng, cứ như anh quan tâm lắm vậy.

Anh không chờ Lê Xán trả lời, vội vàng thúc giục: “Đi ra ngoài đi.


Anh nói xong đẩy Lê Xán ra, bước thẳng ra ngoài không thèm ngoái đầu lại, Lê Xán mỉm cười, không nhanh không chậm đi theo sau anh.

Hai người một trước một sau, nét mặt rõ ràng sung sướng hơn hẳn, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Khi bọn họ vừa đi qua ngã rẽ thì chợt thấy Lý Tâm Nhiên đang ôm lấy lưng Chu Trạch ở trong hành lang phía trước, quấn quýt lấy nhau dây dưa không rời.

Thang Nhị Viên vội vàng lui về, Lê Xán đưa đầu liếc mắt nhìn, cũng phối hợp Thang Nhị Viên dừng bước.


“Anh buông xuống nhanh đến vậy sao?” Tiếng của Lý Tâm Nhiên có phần nghẹn ngào, ẩn chứa đớn đau và tình cảm sâu đậm.

Chu Trạch thở dài một tiếng, “Tâm Nhiên, trước khi trở về chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi mà, sau khi về nước chúng ta phải quên nhau đi, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, cuộc sống của chúng ta ở nước ngoài như thế nào, em quên mất rồi sao?”
Lý Tâm Nhiên không nói gì, khẽ cắn môi dưới, ôm cánh tay Chu Trạch thật chặt.

Giọng nói Chu Trạch có vẻ hơi bình tĩnh, cũng có chút bất đắc dĩ, “Trong cuộc sống chỉ có tình yêu thì không đủ, lúc chúng ta ở nước ngoài, một người bất kì cũng có thể xem thường chúng ta, chúng ta nỗ lực đi kiếm tiền, nhưng cuộc sống lại không đơn giản giống như chúng ta tưởng tượng, tay trắng lập nghiệp cũng không dễ dàng gì, chúng ta vốn là thiên chi kiêu tử mà, những người có tiền kia dựa vào cái gì mà có thể ngồi trên cao nhìn xuống chúng ta? Tâm Nhiên, chúng ta còn phải tiếp tục sống một cuộc sống không có tôn nghiêm như vậy nữa sao?”
Lý Tâm Nhiên chầm chậm buông lỏng Chu Trạch ra, nhìn có vẻ như đã bình tĩnh lại, cậu ta xoa xoa nước mắt vương nơi khóe mắt, giọng nói trở nên kiên định hơn, “Anh nói đúng.


Trong giọng nói của Chu Trạch lộ ra một chút thống khổ: “Tâm Nhiên, anh yêu em, nhưng chỉ có tình yêu là không đủ, anh không muốn lại phải sống một cuộc sống như thế, thôi thì chúng ta hãy trở lại quỹ đạo vốn có đi, ở đây chúng ta có thể có gia thế, có tiền tài, có địa vị, chỉ là không có hai ta mà thôi, trước kia là anh sai rồi, không nên nhất thời kích động mang em xuất ngoại.


“Không.

” Lý Tâm Nhiên lắc đầu, “Lúc trước rời đi là quyết định chung, về nước cũng là chúng ta cùng quyết định, em cũng không trách anh, hôm nay em nhất thời không kìm chế được nỗi lòng, còn chưa khống chế được, sau này em sẽ không như vậy nữa, anh có thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới, em cũng sẽ cố gắng bắt đầu cuộc sống mới.


“Tâm Nhiên, anh rất xin lỗi…”

Lê Xán thấy Chu Trạch và Lý Tâm Nhiên tạm thời vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn không khỏi bĩu môi, không có hứng thú nghe tiếp nữa, chẳng qua chỉ là hai kẻ chạy trốn, bị hiện thực đánh bại mà thôi, chuyện cũ đúng là quá tẻ nhạt.

Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn về phía Thang Nhị Viên đưa ra đề nghị: “Nếu không… quay lại phòng kia hôn thêm một lát?”
Thang Nhị Viên liếc nhìn Chu Trạch và Lý Tâm Nhiên vẫn còn đang quấn quýt lấy nhau, cũng không có nhu cầu quan sát tiếp, vì vậy kéo cà vạt của Lê Xán lại, dắt hắn vào ban công sau cửa sổ cách đó không xa.

Lê Xán mỉm cười đẩy anh lên tường, bàn tay không quên lót ở sau gáy của anh, sau đó trực tiếp đặt môi mình lên môi của anh.


Hai người trốn ở trong góc tối dây dưa một nụ hôn bí ẩn mà kịch liệt.

Chờ tới khi hai người trở lại, Chu Trạch và Lý Tâm Nhiên đã về chỗ ngồi riêng, sắc mặt bọn họ bình tĩnh không hề nhìn ra được tâm trạng bọn họ có chút biến hoá nào, nếu như không phải Lê Xán và Thang Nhị Viên mới vừa nghe thấy đối thoại kịch liệt giữa bọn họ, còn tưởng rằng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thang Nhị Viên không nhắc tới cảnh tượng mà mình nhìn thấy, chỉ nở nụ cười rồi ngồi xuống.

Chu Trạch ngửi thấy được mùi hương Alpha trên người Thang Nhị Viên, cũng khẽ mỉm cười, thông minh không hỏi nhiều.

Thang Nhị Viên phản ứng lại, thầm mắng Lê Xán một tiếng, có chút lúng túng giải thích: “Ban nãy có gặp Lê Xán ở phòng rửa tay.


“Ừ…” Chu Trạch mỉm cười gật đầu, cũng không có ý muốn hỏi tới cùng.

Thấy Chu Trạch dửng dưng như không, Thang Nhị Viên cảm thấy có chút chán nản, anh còn hi vọng Chu Trạch có thể gặng hỏi thêm vài câu.

Chu Trạch trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Nhị Viên, cậu vẫn còn thích tôi chứ?”
Gã hỏi trực tiếp như vậy, trái lại khiến Thang Nhị Viên hơi ngẩn người, anh chần chờ một giây, sau đó gật đầu.

Vẫn còn thích Chu Trạch sao? Đương nhiên là thích rồi, hoa hồng đỏ là chấp niệm nhiều năm của anh, tựa như Chu Trạch, dù cho trên người Chu Trạch đã rút đi ánh sáng chói loá trước đây, nhưng anh vẫn cứ thích Chu Trạch, bằng không anh cũng sẽ không chạy đi đón Chu Trạch ngay sau khi sau khi gã vừa mới về nước như vậy.

Chỉ là không biết tại sao, lúc anh gật đầu không tự chủ liếc mắt nhìn về phía Lê Xán.

Lê Xán và Lý Tâm Nhiên hình như đã ăn cơm xong, có lẽ là Lý Tâm Nhiên không muốn ăn nữa, bọn họ nói mấy câu xong lập tức đứng dậy định rời đi, Lê Xán còn ga-lăng kéo ghế ra cho Lý Tâm Nhiên.

Nếu như bọn họ muốn rời khỏi thì nhất định sẽ phải đi ngang qua bàn của Thang Nhị Viên và Chu Trạch, Thang Nhị Viên không tự chủ thẳng tắp sống lưng, sửa lại mấy sợi tóc hơi lộn xộn một chút.

Lê Xán và Lý Tâm Nhiên quả nhiên đi về phía cửa.

Lúc bọn họ đi qua bàn của Thang Nhị Viên, Chu Trạch đúng lúc mở miệng: “Vậy em có bằng lòng kết hôn với tôi không?”
Thân thể Lê Xán đột nhiên dừng một chút, sắc mặt Lý Tâm Nhiên trắng bệch, nhưng bọn họ đều không quay đầu lại, một lát sau hai người mới nhấc chân tiếp tục đi lên phía trước.

Lực chú ý của Thang Nhị Viên đều rơi vào Lê Xán và Lý Tâm Nhiên, đợi bọn họ đi xa mới phản ứng được là Chu Trạch vừa nói cái gì, không khỏi trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn về phía Chu Trạch: “Cậu nói muốn kết hôn với tôi?”
Anh không nghe lộn đâu đúng không? Chu Trạch không uyển chuyển từ chối anh, cũng không đề nghị qua lại với anh, mà là muốn kết hôn với anh ư?
Chu Trạch vẫn là bộ dạng vui vẻ dịu dàng, không có vẻ thiếu kiên nhẫn một chút nào, chỉ kiên trì lặp lại, “Nhị Viên, anh muốn kết hôn với em.



“Có phải… quá đột ngột rồi hay không?”
Ngày mà Thang Nhị Viên mong đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới, nhưng mà anh lại không hồi hộp như trong tưởng tượng, cũng không kích động gào thét mà chỉ bình tĩnh hỏi lại.

Chu Trạch cười, “Trước kia là anh hồ đồ, đến giờ anh mới hiểu được em chính là người thích hợp với anh nhất.


Là thích hợp, mà không phải là thích, nói rõ ra gã đơn giản chỉ muốn một nửa kia có thân phận tương xứng với mình.

Có thể kết hôn với Chu Trạch, rõ ràng là chuyện mà Thang Nhị Viên vẫn luôn hy vọng, nhưng đến khi chuyện này xảy ra thật anh lại không biết nên làm sao cho phải.

Anh cuộn ngón tay, lông mày nhíu lại, “Tôi…”
Anh muốn nói đồng ý, nhưng hai từ “đồng ý” lại không thể phun ra được.

Chu Trạch nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của anh, hiểu ý dịu giọng nói: “Anh biết anh nói như vậy rất bất ngờ, em không cần phải đáp lại anh luôn đâu, chờ tới khi em nghĩ thông rồi trả lời anh là được.


Thang Nhị Viên cắn môi khẽ gật đầu một cái, lòng anh nhất thời rối như tơ vò, không tìm được cách tháo gỡ.

Anh vốn định đợi ăn cơm xong sẽ rủ Chu Trạch tới quán bar uống rượu, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm một chút, nhưng mà từ sau khi được Chu Trạch cầu hôn anh lại không nhịn được tâm sự nặng nề, một bữa cơm ăn như ăn cát gặm như gặm sỏi, sau khi ăn xong, anh không mở miệng mời mọc nữa, chỉ chia nhau ra về.


Thang Nhị Viên về nhà tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, không nhịn được ảo não nắm tóc.

Sao lại không nhận lời cầu hôn của Chu Trạch luôn chứ? Đây chính là hoa hồng đỏ trong lòng mày đó, đang do dự cái gì hả? Bỏ qua cơ hội lần này xong không còn nữa thì phải làm sao bây giờ!
Ngay khi Thang Nhị Viên đang hối hận vô cùng, điện thoại “ting” lên một tiếng, Thang Nhị Viên ôm quả đầu xù giống như tổ chim của mình bò qua mở điện thoại.

[Chúc mừng cậu đạt thành mong ước.

]
Cuối câu còn kèm theo một cái sticker cười xấu xa, người gửi là Bạn tình Lê.

Thang Nhị Viên bĩu môi, động ngón tay mau chóng đáp lại.

[Cảm ơn nạ.

]
Lê Xán lập tức gọi điện thoại tới, Thang Nhị Viên chậm rì rì ấn nghe.

Giọng nói của Lê Xán nghe có chút vội vàng, ẩn chứa căng thẳng khó phát hiện: “Cậu đồng ý rồi? Không có nhẫn, không có lời hứa, ngay cả hoa hồng cũng là cậu tự mua, Thang Viên Viên cậu làm ơn có giá hơn một chút đi có được hay không?”
Thang Nhị Viên buồn bực bặm miệng, rầu rĩ nói: “… Tôi còn chưa đồng ý mà.


Lê Xán vừa nghe, tiếng nói rõ ràng sung sướng hơn mấy phần, giọng điệu cũng bình tĩnh lại, “Biểu hiện không tệ.


Thang Nhị Viên ảo não cầm điện thoại, “Tôi đang hối hận đây này, anh nói xem có phải lúc đó não tôi bị chập mạch rồi phải không? Chu Trạch đổi ý thì biết làm sao đây, hay là… giờ tôi gọi điện lại cho cậu ta, nói là tôi đồng ý nhé?”
“Không phải hối hận, nếu cậu đồng ý luôn thì khéo còn khiến cậu ta không biết quý trọng cậu, càng không chiếm được thì càng quý giá.

” Lê Xán lơ đễnh nói.

“… Thế á?” Thang Nhị Viên có chút nghi ngờ, không ngừng giãy giụa trong lòng.

Lê Xán không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, cậu phải nghe tôi, trong chuyện tình cảm bảo đảm không có ai có thể thấu hiểu bằng tôi.


Thang Nhị Viên nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Suýt quên, trước đây Lê đại thiếu gia anh chính là một kẻ vượt qua vạn bụi hoa, đến một mảnh lá cũng không dính người*.


(*) Vô cùng đào hoa, phong lưu lãng tử.


Trước kia Lê Xán là một thiếu gia playboy danh xứng với thực, trong nhà có tiền, lại còn đẹp mã, đương nhiên là cực kỳ trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng đáng tiếc nhà hắn quản giáo nghiêm ngặt nên chỉ có thể bình thản vượt qua tuổi mười tám, ngay khi hắn đang muốn bắt đầu lăn giường thật vui vẻ thì hắn gặp phải Lý Tâm Nhiên, hắn theo đuổi Lý Tâm Nhiên, theo đuổi với khí thế ngất trời, không có thời gian phản ứng lại đám hoa hoa cỏ cỏ khác, sau đó Lý Tâm Nhiên và Chu Trạch xuất ngoại, hắn và Thang Nhị Viên lại dây dưa không rõ với nhau ba năm, trong ba năm đó hắn không hề đi tìm những người khác.

Thế mà hắn lại thủ thân như ngọc vì một người bạn tình, đôi khi Lê Xán tự ngẫm lại thì đều cảm thấy đây chính là một kỳ tích.

Hắn quy toàn bộ nguyên nhân là do Thang Nhị Viên và hắn quá ăn ý, cho nên hắn mới có thể mất khẩu vị với những người khác, chỉ có khi ở bên cạnh Thang Nhị Viên, hắn mới có nhiều tinh lực như vậy.

Uổng cho cái danh công tử playboy mà hắn phải đội, cuối cùng lại chỉ ngủ với một mình Thang Nhị Viên, nói ra khéo chẳng ai tin nổi.

Hắn nói cứ như thể mình đã có rất nhiều kinh nghiệm: “Đương nhiên, về mặt tình cảm cậu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi.


Thang Nhị Viên hừ cười một tiếng, không nhịn được đả kích hắn: “Nếu anh có bản lĩnh như vậy, thế sao tới bây giờ vẫn chưa theo đuổi Lý Tâm Nhiên thành công?”
Lê Xán nghẹn một chút, “… Sắp rồi.


“Ồ…”
Thang Nhị thầm nghĩ, vẫn là tốc độ của mình nhanh, Chu Trạch mới về nước đã cầu hôn với mình rồi, nếu như cứ tiếp tục với tốc độ hiện tại, Lê Xán mà không theo đuổi Lý Tâm Nhiên được, chỉ sợ sẽ phải độc thân tới tham gia lễ cưới của anh và Chu Trạch.

Anh nghĩ như thế, tâm trạng bất chợt có phần sung sướng, háo hức muốn nhìn thấy bộ dạng hâm mộ của Lê Xán.

Lê Xán hạ giọng khụ một tiếng, đổi đề tài, “Đúng rồi, Tâm Nhiên muốn mời Tam Viên tới diễn bộ phim mà cậu ấy làm đạo diễn, cậu cảm thấy thế nào?”
“Xưng hô cũng thân mật ghê cơ…” Thang Nhị Viên nhỏ giọng thầm thì một tiếng, mới thờ ơ nói: “Anh muốn tìm Tam Viên đi đóng phim, hỏi tôi làm gì? Anh mới là sếp của nó.


“Cậu đồng ý thì ngày mai tôi sẽ nói chuyện với Tam Viên.


Thang Nhị Viên đang định mở miệng căn dặn Lê Xán không được bức bách Thang Tam Viên làm chuyện mà cậu không muốn làm vì Lý Tâm Nhiên, Lê Xán đã nói tiếp: “Tôi hiểu tính cách của Tam Viên, nếu như cậu ấy không muốn, tôi sẽ không ép cậu ấy.


Thang Nhị Viên khẽ ừ một tiếng, giọng hơi mềm, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Nếu như Tam Viên không đồng ý, anh không sợ tường vi hồng của anh giận sao?”
Lê Xán cười xuề: “Không sao, nếu như Tâm Nhiên giận, tôi sẽ nghĩ cách dỗ cậu ý.


Thang Nhị Viên gật đầu, “Dỗ cậu ta cũng được, nhưng nhất định đừng có tặng tường vi hồng, quá tục, hơn nữa anh tặng tường vi hồng cho cậu ta lâu như vậy, khéo có khi cậu ta đã sớm nhìn đến chán rồi.


Lê Xán hiếm khi không phản bác lời của anh, mà chỉ nghiêm túc thảo luận, “Cậu nói xem tôi nên tặng gì cho cậu ấy?”
Thang Nhị Viên suy nghĩ một chút, không tự chủ nói mấy thứ mà bản thân muốn ra, “Đồng hồ mới ra của của hãng A, khuy măng séc flagship* năm nay của hãng B, chocolate thơm nồng của tinh cầu C, còn có kem anh đào bên cạnh khách sạn của anh…”
(*) Thực ra, thuật ngữ flagship bắt nguồn từ lĩnh vực hải quân, có nghĩa là người chỉ huy một hạm đội, hoặc con tàu mạnh nhất, hiện đại nhất và mang trên mình lá cờ tiên phong (“flag” là  lá cờ, “ship” là con tàu).

Ở đây thì khuy măng séc flagship chính là những chiếc khuy tay áo hiện đại nhất, tinh xảo nhất, là sản phẩm chủ chốt của thương hiệu đó.

Thang Nhị Viên nói xong, hai người đều cảm thấy quái quái, với tư cách là bạn tình, không đúng, phải nói là với tư cách đã từng là bạn tình, tại sao bọn họ lại phải quan tâm đến đời sống tình cảm của nhau như vậy?

Sau nửa phút trầm mặc, hai người không nói một lời đồng loạt phẫn nộ cúp điện thoại.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi