BẢN TÔN KHÔNG GIỮ KHÍ TIẾT TUỔI GIÀ


Khương Uyển vừa mới trở lại động phủ liền thấy được Hạc Như Vân, trên môi nàng nở một nụ cười nhạt nhẽo: "Sư tỷ."
Ánh mắt Hạc Như Vân vẫn luôn nhìn xuống một ngọn đèn sừng tê giác đặt ở đầu giường nàng, thật lâu sau, nàng thở dài: "A Uyển, ngươi còn chưa buông xuống sao?"
Khương Uyển trong lòng căng thẳng.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, ngọn đèn sừng tê giác đặt ở chỗ này, mặc dù thoạt nhìn tùy ý, nhưng Khương Uyển lại biết bên cạnh đèn sừng tê giác nho nhỏ này có bao nhiêu cấm chế, ngoại trừ bản thân nàng chỉ sợ trên đời này không ai có thể đụng tới.
Quả nhiên, đây là một thứ rất trọng yếu đối với Nguyên chủ sao?
Khương Uyển không nói gì, chỉ rũ mi mắt khẽ thở dài một tiếng.
"A Uyển, " Hạc Như Vân ôn nhu nói, "Ngươi nghe sư tỷ khuyên một câu, sự tình đã qua nhiều năm như vậy, chính ngươi cũng sớm biết hết thảy đã vô lực khắc phục, cần gì phải nhớ mãi không quên chứ?"
Hạc Như Vân cầm tay nàng: "Ngươi là người có tâm chí thiên phú cao nhất trong nhóm đệ tử chúng ta, hiện giờ còn trẻ, chúng ta đều cho rằng ngươi là người có khả năng phi thăng nhất hiện giờ.

A Uyển, tu đạo tu tâm nhiều năm, ngươi còn không thể buông tha cho mình sao?"
"Ta biết rồi, sư tỷ." Khương Uyển thấp giọng nói.
Hạc Như Vân lo lắng nhìn nàng, lại thở dài.
"Sư tỷ hôm nay tìm ta có chuyện gì?" Tuy rằng lý trí còn muốn thăm dò càng nhiều, nhưng thứ nhất nàng sợ nói nhiều để lộ chân tướng, thứ hai...!Nàng gần như theo bản năng không muốn nói về chủ đề này.
Hạc Như Vân có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết nàng luôn luôn như thế, vì thế liền theo nàng chuyển đề tài: "Cũng không phải đại sự gì, chính là đến thăm muội, trước kia muội chưa từng thu đồ đệ, cảm giác như thế nào? "
"Rất tốt." Khương Uyển cười cười, "Tiểu Tống rất ngoan."
"Đúng rồi sư tỷ, Tuân Phi Chương kia cuối cùng xử trí như thế nào?" Khương Uyển hỏi.
Hạc Như Vân nói, " Hắn được đưa qua phía bên kia vách núi để suy nghĩ lại về chuyện mình đã làm, hình phạt này cũng xem như là rất nặng, cảnh giới của hắn bất ổn, sau khi trở về tu vi giảm xuống không ít, đứa nhỏ này vốn tâm tính không tốt, nếu từ đó có tâm ma cả đời này coi như không thể đi lên đỉnh cao.

"
"Vậy đây là tạo hóa của hắn." Khương Uyển thản nhiên nói.
"Ngươi nha, " Hạc Như Vân điểm nàng một chút, "Vẫn là bộ dáng này, bao che khuyết điểm vô cùng, mấy tiểu đệ tử tranh đấu ngược lại có thể kinh động ngươi ra tay.


Lần trước xuống núi xuất kiếm hay là ba mươi năm trước bình đông hải hải yêu đây, lần này liền biến thành tiểu hài tử đánh nhau? "
"Ta lúc này cũng không có xuất kiếm." Khương Uyển theo bản năng biện giải một câu, "Hơn nữa đây cũng không phải là cãi nhau đơn giản, nếu Tiểu Tống thật sự bị Nhiếp Hồn Linh đả thương Nguyên Thần, cho dù là ta cũng khó khôi phục cho hắn.

"
Hạc Như Vân cũng không có ý định tranh cãi với nàng: "Cũng may lần này qua đi sẽ không còn người không có mắt nữa cảm thấy ngươi không để ý đến đồ đệ này nữa, ngươi che chở như vậy cũng không có mấy người dám khi nhục hắn, ngươi có thể yên tâm.

"
Hạc Như Vân hôm nay tới đây vốn cũng không có đại sự gì, sự vụ của nàng bận rộn, sau khi nhìn Khương Uyển liền muốn rời đi, nàng vừa bước ra khỏi cửa điện bỗng nhiên quay đầu lại: "A Uyển, sư tỷ mong ngươi tiêu dao".
Khương Uyển kinh ngạc nhìn bóng lưng cô đi xa, chậm rãi xoay người đi đến bên giường, đưa tay cầm lấy ngọn đèn góc tê giác kia.
Đây là lần đầu tiên cô nhặt đèn lên.

Mấy ngày nay ký ức quá khứ của nguyên chủ càng ngày càng rõ ràng, nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác không hề có ấn tượng gì với ngọn đèn này.
Trong khoảnh khắc cầm lấy ngọn đèn, nàng bỗng nhiên cảm thấy một loại bi phẫn bén nhọn từ sâu trong thần hồn dâng lên, lại làm cho nàng nhất thời không cách nào chính mình.
"Sư tôn?" Giọng nói của Tống Thiên Thanh cắt đứt cảm xúc của cô.
Khương Uyển chỉ cảm thấy linh đài lạnh lẽo, kinh ngạc nhìn ngọn đèn trong tay.
" Sư tôn có ổn không?" Tống Thiên Thanh hỏi.
"Không có chuyện gì," Khương Uyển lắc đầu, "Sao ngươi lại tới đây?"
Tống Thiên Thanh lại không chính diện trả lời nàng, ánh mắt của hắn cũng dừng trên ngọn đèn góc tê giác kia.
"Đèn này..." Hắn do dự nói, "Sư tôn có thể cho ta mượn một chút không? "
"Làm càn!" Trong lòng Khương Uyển tự dưng dâng lên một cỗ tức giận bị mạo phạm, mặt mày cô lạnh lùng, "Tống Thiên Thanh, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? "

Tống Thiên Thanh ngây ngẩn cả người.
Từ khi Khương Uyển thu hắn làm đồ đệ tới nay, tuy nói nàng thường xuyên làm chút chuyện khiến hắn cân nhắc không thấu đáo, nhưng hắn dù sao cũng cảm thấy nàng đối xử với hắn...!Tốt lắm.
Hắn đã trải qua địa ngục, hắn càng có thể nhận ra thiện ý.
Bất tri bất giác, hắn tràn đầy phòng bị thậm chí đều dỡ bỏ một chút, nếu không, hắn sẽ không mở miệng.
Nhưng vị tiên tôn này...
Hắn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nàng, phảng phất lại nhìn thấy Huyền Ngọc tiên tôn kiếp trước kia.
"Ra ngoài cửa quỳ một canh giờ." Cơn giận của Khương Uyển còn chưa tiêu, xoay người không nhìn hắn.
Trong điện là một trận yên tĩnh.
Thật lâu sau, Tống Thiên Thanh cung kính nói: "Vâng, sư tôn.

"
Khương Uyển kinh ngạc đứng hồi lâu, trong đầu nàng vô số mảnh vỡ ký ức luân phiên luân phiên, trong lúc nhất thời là nàng ở hiện đại, trong lúc nhất thời là của Huyền Ngọc tiên tôn.
Nàng trước kia cũng thường nhớ tới một ít ký ức của Huyền Ngọc, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, chân thật như thế, đồng cảm như thế, thật giống như...!Cô đã thực sự đã trải qua tất cả những điều đó.
Ký ức hỗn loạn rốt cục bình tĩnh lại, Khương Uyển suy sụp nằm trên giường, đau đầu ấn mi tâm, cô cảm giác rất nhiều chuyện tựa hồ so với tưởng tượng trước kia của cô còn phức tạp hơn nhiều.
Bỗng nhiên cô vỗ ót, nhớ tới một chuyện.
Tống Thiên Thanh!
Khương Uyển vội vàng đi ra ngoài cửa, quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng quỳ thẳng tắp kia.
Nàng thầm mắng mình một tiếng hồ đồ, vội vàng đi tới bên cạnh hắn.
"Tiểu Tống, mau đứng lên đi." Khương Uyển nhẹ giọng nói, "Mới vừa rồi là tâm tình sư phụ không tốt, ngươi cũng không có chỗ sai, mau đứng lên đi."
Tống Thiên Thanh nhưng không lập tức đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Uyển: "Mới qua nửa canh giờ.


"
"Đây là lỗi của ta." Khương Uyển có chút áy náy, nàng ngồi xổm xuống đỡ Tống Thiên Thanh lên, "Vi sư xin lỗi ngươi.

"
Tống Thiên Thanh lần này không có kháng cự, thuận theo mặc nàng nâng lên.
Động tác của hắn thuận lợi, nhưng Khương Uyển liếc mắt một cái liền nhìn ra đầu gối của hắn bị thương không nhẹ.
Trước cửa nàng cũng không phải là gạch đá bình thường, có tác dụng rèn luyện thân thể, với tu vi tống Thiên Thanh, lại không có bất kỳ phòng hộ gì, quỳ gối nửa canh giờ như vậy không bị thương mới là lạ.
Trong lòng Khương Uyển càng thêm tự trách, cô tiện tay hái xuống một chiếc lá, lá cây đột nhiên lớn lên, giống như chiếc thuyền nhỏ nâng Tống Thiên Thanh lên để hắn không cần tự mình đi lại: "Ta biết ngươi bị thương, ta giúp ngươi chữa thương trước.

"
Lá cây chở Tống Thiên Thanh trở lại trong điện, nhẹ nhàng đặt hắn ở bên giường.

Khương Uyển chỉ như đao, linh lực ở đầu ngón tay phun ra, rạch ống quần của hắn.
Đập vào mắt là một mảnh bầm tím kinh tâm động phách.
Khương Uyển khẽ "hít" một hơi, hỏi hắn: "Có đau không?"
Tống Thiên Thanh lắc đầu: "Không đau.


Khương Uyển lấy ra một lọ thuốc mỡ, chà xát nóng trong lòng bàn tay: "Ta cho ngươi xoa thuốc, sẽ có chút đau, chịu đựng một chút.

"
Nỗi đau này đối với hắn cũng không tính là nặng.
Nhưng Tống Thiên Thanh nhìn Khương Uyển nửa ngồi xổm bên cạnh chữa thương cho mình, lại cảm thấy một tia ủy khuất.
Hắn hỏi cô mượn đèn sừng tê giác kia, chỉ là bởi vì cảm thấy có chút quen mắt, cũng không tồn tại bất kỳ ác ý nào không thể nói thành lời.

Nhưng hắn rất nhanh lại phỉ nhổ chút ủy khuất này của mình.
Hắn và nàng, kiếp trước là kẻ thù truyền kiếp, cả đời này là sư trò, nhưng kết quả bọn họ đi tới cuối cùng không ai rõ ràng hơn chính hắn.
Tống Thiên Thanh, hắn tự mắng mình, ngươi thật đúng là một cái từ trong xương đã đê tiện, chỉ cần người ta tối với ngươi một chút, lập tức liền được một tấc tiến một thước, coi đây là chuyện đương nhiên.
Thật đúng là không biết xấu hổ.
"Sư tôn", hắn vừa mắng mình vừa nhịn không được hỏi ra, "Tại sao ngài lại thu ta làm đồ đệ?"
Khương Uyển sửng sốt: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"
"Tại sao?" Tống Thiên Thanh cố chấp nói.
Khương Uyển suy nghĩ một chút, nói một phần sự thật: "Ta không thích những đứa nhỏ còn quá nhỏ, cảm thấy quá phiền phức.

Ngươi tuy rằng chậm trễ một chút thời gian, nhưng đó là nguyên nhân kinh mạch của ngươi trì trệ, dưới tình huống như vậy ngươi có thể tu luyện đến bước này đủ để thấy ngươi là người cứng cỏi khắc khổ, ta thu ngươi làm đồ đệ, giúp ngươi giải quyết vấn đề này, đối với chúng ta không phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?"
"Chỉ vì cái này?" Tống Thiên Thanh khó có thể tin được.
"Đúng vậy." Khương Uyển cho hắn đem thuốc xoa ra, nàng thu đồ đệ mặc dù có chút mục đích khác, nhưng chọn hắn đúng là nguyên nhân này, "Bằng không ngươi cho rằng thì sao? "
Hắn nghĩ rằng...
Tống Thiên Thanh bỗng nhiên cảm thấy đủ loại thứ hắn cho là vô cùng buồn cười.
"Sư tôn," Hắn nói, "Lần này là lỗi của ta, sư tôn phạt ta, ta không có ý kiến."
"Tiểu Tống." Khương Uyển bất đắc dĩ nói, "Không nên giận dỗi, nếu ngươi không vui, ta tặng ngươi pháp bảo có được không, ngày mai lại mang ngươi đi ra ngoài chơi?"
Tống Thiên Thanh muốn cười.
Người này thực sự coi hắn là một đứa trẻ.
Hắn không giải thích, chỉ lắc đầu: "Đệ tử không có không vui, chỉ là kinh mạch đã thông suốt, đệ tử vẫn phải cần mẫn tu luyện trước."
Đồ đệ muốn tu luyện nàng tự nhiên sẽ không ngăn trở: "Được, nếu có gì không hiểu nhớ đến hỏi ta.

"
"Vâng, sư tôn." Tống Thiên Thanh thi lễ, tất cung tất kính..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi