BẠN TRAI 88 ỨC CỦA TÔI - MẠN VŨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Tôi chỉ chỉ giao lộ: “Phía trước có cửa hàng thời trang cao cấp, anh có thể tới đó mua một cái hộp đóng gói, cũng chỉ ba năm đồng thôi.”

 

Nói xong lời này tôi lại chuyển giọng:

 

“Mặt khác, đồng hồ đeo tay, giày đá bóng, còn cả máy chơi game… tôi đã từng tặng anh, anh k hỏi cần trả lại cho tôi, trên đó có mùi của anh rồi, tôi ghê tởm!”

 

So với sợi dây chuyền hắn ta đã tặng tôi kia, những thứ tôi tặng hắn ta còn đắt đỏ hơn nhiều.

 

Vậy mà hắn ta còn không biết xấu hổ tính toán so đo với tôi.

 

Chu Việt nghe thấy hai chữ ghê tởm, nhíu mày lại: “Không chiếm được tôi liền chửi bới? Có bản lĩnh thì đừng tới khóc lóc van xin tôi quay lại!”

 

Tôi tức giận nói: “Quay lại cái thằng cha mày, cút!”

 

Chu Việt xoay người, đi thẳng về phía quán cà phê.

 

Có thể nhìn ra được, Lộc Lộ đã chờ tới sốt ruột rồi.

 

Tôi nhìn theo bóng lưng Chu Việt, bỗng mắt phải đột ngột nhìn thấy hai chuỗi chữ số.

 

Chu Việt, 178/11.8, ¥ 1208.00.



 

Tôi xoa xoa mắt phải, nhưng hai chuỗi chữ số kia vẫn di động theo bóng dáng của Chu Việt.

 

Chu Việt cao 1m78 thật, nhưng 11.8 với 1208 lại là cái gì?

 

Chẳng lẽ… 11.8 là độ dài?

 

Kể ra chữ số này vẫn khá may mắn nha.

 

“Phụt…” Đột nhiên tôi ôm bụng phì cười.

 

Chu Việt nghe thấy tiếng cười của tôi, quay đầu lại.

 

Thấy tôi đang cười nhạo hắn ta, hắn ta không cam lòng, chạy ngược trở về, vẻ mặt không nhịn được hỏi:

 

“Nhan khê, có phải cô bị thần kinh không? Thất tình cũng đừng nổi điên ngay bên đường thế chứ?”

 

Tôi ngừng cười: “Tôi không nổi điên, tôi chỉ cảm thấy vui sướng vì đã vứt được một đống rác rưởi thôi.”

 

Chu Việt nổi giận: “Cô nói ai là rác rưởi?”

 

“Ai chia tay muốn đòi lại quà người đó là rác rưởi.” Tôi hắng giọng: “Khụ khụ, mà tôi nói này, có phải số dư tài khoản ngân hàng của anh chỉ có 1208 tệ không?”

 

truyện Đam Mỹtruyện Đam Mỹ



Chu Việt nhìn tôi với ánh mắt đề phòng: “Cô trộm xem di động của tôi lúc nào?”

 

Tôi cố nén độ cung bên khóe môi: “Tôi không nhìn lén, tôi đoán.”

 

Chu Việt lấy di động ra, xác định số dư tài khoản, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

 

Hiển nhiên, con số 1208 này quá chuẩn xác.

 

Hắn ta thuận tay thay đổi mật mã di động.

 

Tôi hỏi nhỏ: “Đúng rồi, có phải anh chỉ có 11.8 không?”

 

Chu Việt xù lông lên: “Cái gì 11.8?”

 

Đột nhiên hắn ta kịp phản ứng, cả người trở nên nóng nảy khó chịu: “Lúc trước cô nhân lúc tôi ngủ mà cầm thước đo? ĐM! Sao cô có thể biến thái tới vậy?”

 

Tôi mới không đo mấy cái thứ này.

 

Trong một năm chúng tôi hẹn hò, ngoại trừ nắm tay ra, chúng tôi còn chẳng hôn lấy một lần.

 

Tôi nói với giọng đầy ẩn ý: “Ánh mắt tôi chính là thước.”

 



Chu Việt muốn cứu vớt tôn nghiêm của bản thân: “11.8 thì sao? Đây là kích cỡ tiêu chuẩn, sau này cô còn không tìm được người như tôi đâu.”

 

Tôi cố nhịn cười, nói thản nhiên: “Anh vui là được rồi. Chia tay vui vẻ, chúc anh với bạn gái tương lai của anh hạnh phúc.”

 

Nói xong tôi xoay người đi thẳng, để lại một mình Chu Việt đứng tại chỗ tức tới phát điên.

 

Đi tới góc đường, đột nhiên tôi thấy ven đường có một chiếc Maybach đậu lại.

 

Một người đàn ông cao 1m88, mặc tây trang định chế màu đen bước xuống từ chiếc Maybach.

 

Tôi còn tưởng là đoàn làm phim nào đó đang quay kịch bản tổng giám đốc bá đạo.

 

Tôi nhìn xung quanh một chút, không thấy đoàn làm phim nào đang quay chụp.

 

Người đàn ông đi về phía tôi, đột nhiên tôi cảm thấy hắn trông khá quen mắt.

 

Tôi nhớ ra rồi, hắn là con trai của bạn mẹ tôi, tên là Phó Cảnh Uyên.

 

Vừa học đại học xong hắn đã ra nước ngoài, số lần về nước cũng không nhiều, lần cuối cùng tôi gặp hắn là vào hai năm trước.

 

Mấy ngày trước mẹ tôi còn nói với tôi, con trai dì Tô muốn về nước phát triển, kêu chúng tôi hôm nào gặp mặt.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi