BẠN TRAI CŨ BỊ MẤT CHIM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

13

"Xin lỗi, là anh nóng vội!"

Tạ Sùng dẫn tôi lên xe rồi gọi điện cho Tiểu Trương mà anh vừa nhắc đến.

"Xin chào Tạ tổng!"

Tạ Sùng nghiêm giọng:

"Cậu còn nhớ năm trước tôi bảo cậu đến nhà tôi lấy tài liệu không? Chuyện đó xảy ra vấn đề! Cậu chắc chắn là cậu cầm tài liệu đi?"

"Tài liệu?"

Giọng nói trong điện thoại trở nên lo lắng: "Có phải cái lần mà anh bảo em đến nhà anh không?"

"Ừ, cậu có từng đưa ai đó đến nhà tôi, hoặc đưa mật khẩu của tôi cho bất kỳ ai chưa?"

Tiểu Trương suy nghĩ một chút: "Hình như em mang theo một thực tập sinh, nhưng lại không cho cô ấy mật khẩu."

Tạ Sùng sốt ruột.

"Cậu suy nghĩ kỹ một chút, cậu có rời đi giữa chừng không, thực tập sinh đó tên gì?"

“Cái này, cái này làm sao em nhớ được?” Tiểu Trương ngẩn người “Tạ tổng, hay là anh đợi một lát, em đi kiểm tra lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động, chắc là có thể tìm được gì đó.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi và Tạ Sùng yên lặng ngồi trong xe.

Hai chúng tôi không ai nói gì, những hạt mưa rơi lộp độp trên nóc xe, từng hạt như lạnh lùng dội thẳng vào tim tôi.

Tôi ngồi đây như chờ đợi một bản án cho chính mình.

Là phản bội hay là do tôi hiểu lầm?

Hai năm bỏ lỡ, là lỗi của Tạ Sùng hay thực ra là lỗi của chính tôi?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, như chỉ thoáng qua trong chốc lát, lại tưởng như đã qua mất cả 2 năm.

Điện thoại di động của Tạ Sùng lại vang lên.

"Xin chào, Tạ tổng!" Tiểu Trương lo lắng nói "Em phát hiện ra rồi, em đã đến nhà anh vào ngày 18 tháng 3 năm 2019."

"Em có dẫn theo theo Thạch Tuyết, em cũng kiểm tra thời gian rồi. Lúc đó em ra ngoài nghe điện thoại để bàn công chuyện cũng khá lâu, Thạch Tuyết đợi em trong phòng. Có chuyện gì vậy, Tạ tổng? Này, Tạ tổng ơi?”

Tạ Sùng không nói gì, chỉ yên lặng cúp điện thoại.

"Bây giờ em tin anh chưa?"

"Nhưng mà." Tôi nhíu mày "Lần trước tôi thấy cô ấy gửi tin nhắn mời anh ăn cơm, giữa hai người thật sự không có chuyện gì sao?"

Tạ Sùng vội vàng ném điện thoại cho tôi: "Mật khẩu là ngày sinh nhật của em, em cứ xem thoải mái. Nếu em phát hiện ra bất cứ cái gì, bây giờ anh xuống xe ngay lập tức, cả đời này cũng không xuất hiện trước mặt em nữa."

Tôi cầm lấy điện thoại, và mật khẩu quả thực là ngày sinh nhật của tôi.

Tiramisu yêu thích: "Đàn anh, tối mai anh có rảnh không? Lần trước anh giúp em nên em muốn mời anh ăn cơm, hihihi ◕◕."

Tạ Sùng trả lời chỉ có hai chữ: "Không rảnh."

Tiramisu yêu thích: "Được rồi đàn anh, đừng làm việc quá mệt mỏi, giữ gìn sức khỏe nha ~"

Tạ Sùng không trả lời thêm gì nữa.

Hình như là không có gì thật.

Thực ra trong lòng tôi đã tin bảy tám phần rồi, nhưng ám ảnh suốt 2 năm trời, nhất thời tôi chưa thể hoàn toàn chấp nhận được.

Tạ Sùng sốt ruột "Như vậy đi! Em không tin thì ngày mai chúng ta đối chất 3 mặt một lời. Vừa hay anh cũng muốn hỏi, cô ta giở trò thần kinh ấy để làm cái gì."

Anh nghiến răng nghiến lợi: "Trở về anh sẽ chặn cô ta!"

"Đề phòng anh thông đồng với cô ta, hay là em cầm điện thoại. Tối nay anh ở nhà em, chúng ta ngủ chung giường, em trông chừng anh…"

Tôi vỗ đến bép vào lưng anh "Anh nằm mơ à."

Vài năm qua trôi qua trước mắt tôi như một cuốn phim.

Lần đầu tiên tôi gặp Tạ Sùng là trong lớp học bơi ở trường đại học.

Thuở nhỏ tôi lớn lên gần biển, nên mấy kỹ năng như bơi ếch, bơi bướm,... gần như là bẩm sinh. Tôi đi học bơi như đi chơi bình thường, thầy cô nào cũng khen tôi rồi đưa tôi vào đội tuyển.

Sau đó, tôi nhìn thấy Tạ Sùng.

Làn da của anh rất trắng, thân hình thì vai rộng eo hẹp, cơ bụng 6 múi với những đường rãnh rõ ràng.

Trong lòng tôi thầm nghĩ đây nhất định là đội trưởng của tuyển bơi, tập thể dục kiểu gì mà có dáng người ngon nghẻ như vậy.

Không ngờ Tạ Sùng lại là con vịt mắc cạn, ngay cả xuống nước cũng không dám, chỉ có thể ngồi trên ghế thèm thuồng nhìn người ta bơi.

Mỗi khi tôi bơi ở trong lớp, tôi luôn cảm thấy có ai đó trên bờ đang chăm chú nhìn mình. Nhưng khi tôi tháo kính bơi ra thì lại không thấy ai đang nhìn tôi cả.

Hôm đó sau khi tan học, tôi còn tiếc hận mãi vì chưa kịp xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai kia. Nhưng ngay buổi học kế tiếp, Tạ Sùng đã đến bắt chuyện với tôi.

Anh ấy nói "Bạn học! Có thể dạy tôi bơi được không?"

Với kỹ năng hiện giờ của tôi, nếu tôi ra ngoài làm việc bán thời gian thì cũng có thể nhận được ít nhất 12,000 tệ.

Nhưng nhìn thấy thân hình cực phẩm của Tạ Sùng, tôi nghĩ đổi bằng sắc thì cũng không sao.

Hai chúng tôi cứ ngâm mình trong bể bơi, tôi dạy giỏi như thế, Tạ Sùng có thể bơi được là chuyện dễ như trở bàn tay.

Kết quả, Tạ Sùng với thân hình cực phẩm mà học mãi không xong, nếu so óc anh với óc heo thì con heo cũng phải giãy đành đạch lên vì nhục quá.

Tôi dạy anh nửa năm, đến tảng đá cũng có thể nổi được rồi mà anh còn chưa bơi được, lần nào cũng phải kéo tay tôi mới dám xuống nước!

Tôi đã nghĩ chắc quá trình giảng dạy của mình có vấn đề, hoặc do não của Tạ Sùng chưa phát triển đầy đủ.

Cho đến một ngày, tôi bất ngờ đến bể bơi mà không báo cho anh ấy biết.

Tôi tròn mắt nhìn anh nhảy vào trong nước như ngư lôi, lại còn bơi qua bơi lại vài vòng.

Tư thế kia còn chuẩn hơn cả tôi nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi