BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Đinh Phi Vũ đặt tên cho câu lạc bộ là Thunderous, tên tiếng Trung là Lôi Minh Siêu Bão, còn nhân vật chủ chốt của đội đua thì chính là Thịnh Kình Việt.

Sau khi anh giành được giải nhất trong Series Formula Renault AsiaCup, toàn bộ đội đua đều vô cùng mừng rỡ. Đinh Phi Vũ vỗ vai Thịnh Kình Việt nói: “Làm tốt lắm! Tối nay tôi mời khách, cậu dẫn bạn gái theo đi, chúng ta cùng nhau chúc mừng cậu một bữa!”

Mặc dù Đinh Phi Vũ biết Đổng Vi là bạn gái của Thịnh Kình Việt nhưng anh ta lại chưa bao giờ thấy Đổng Vi xuất hiện ở câu lạc bộ vậy nên rất tò mò về Đổng Vi.

Thịnh Kình Việt chần chừ một chút: “Để tôi hỏi thử xem tối nay cô ấy có việc gì không.”

Đổng Vi đang đi dạo phố cùng Đông Xuân Hạ, lúc nhận được điện thoại của Thịnh Kình Việt thì cô lập tức đồng ý: “Được chứ, em cũng chưa đến câu lạc bộ của anh lần nào hết, lần này đúng lúc đến xem một chút.”

Sau khi cúp máy, Đổng Vi liền thấy Đông Xuân Hạ nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Sao vậy? Trên mặt tớ có vết bẩn hả?”

“Không có. Cơ mà không phải cậu đã nói với tớ, cậu quay lại với Thịnh Kình Việt là vì muốn trả thù anh ta sao? Vậy sao giờ còn đối tốt với anh ta như vậy?” Đông Xuân Hạ oán hận nói: “Cậu nên phớt lờ anh ta, tên anh ta làm trâu làm ngựa cho cậu.”

Đổng Vi lắc đầu, cất giọng nhẹ nhàng: “Không, tớ muốn khiến anh ấy không thể rời khỏi tớ.”

Đông Xuân Hạ thở dài một hơi: “Tớ chỉ sợ cậu lại bị vây hãm vào trong đó.”

“Không đâu.” Đổng Vi rủ mắt.

Giải đấu Formula Renault AsiaCup là giải đấu công thức có trình độ cao nhất Châu Á, cũng khó trách bọn Đinh Phi Vũ lại kích động như vậy. Lần này, thi đấu vừa kết thúc thì đã có nhà tài trợ bánh xe đến tìm bọn họ vậy chuyện phát triển về sau còn cần nhắc đến nữa sao?

Đinh Phi Vũ đang tự hào nói với các thành viên trong đội về việc ánh mắt của mình tốt cỡ nào, nhìn một cái lập tức chọn trúng Thịnh Kình Việt nhưng lúc này ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía cửa.

Đinh Phi Vũ cũng quay đầu nhìn, lập tức thấy Thịnh Kình Việt, mà người đứng bên cạnh anh chính là Đổng Vi.

Hôm nay cô mặc một cái áo ren màu tím nhạt phối với một cái chân váy màu đen, vừa đơn giản trang nhã lại khiến cho người ta nhìn không rời mắt.

“Đây...đây là...Đổng Vi nhỉ.” Đinh Phi Vũ ngập ngừng một lúc, ngay sau đó mọi người cũng đứng lên nhiệt tình chào đón.

Đổng Vi mỉm cười chào hỏi lại. Thịnh Kình Việt kéo tay cô, để cô ngồi bên cạnh mình rồi giới thiệu những thành viên trong câu lạc bộ.

“Đây là Phi Vũ, ông chủ của anh.”

Đinh Phi Vũ có chút ngượng ngùng cười một tiếng: “Cái gì mà ông chủ với không ông chủ, đều là anh em cả. Để tôi giới thiệu cho, người này là Tiểu Phương chuyên phụ trách việc đổi bánh xe, còn kia là Viên Bằng huấn luyện viên của A Việt...”

Sau khi giới thiệu xong, mọi người đều lần lượt chào hỏi Đổng Vi.

Tiếp đó mọi người cùng kéo nhau uống rượu nhưng lại rất ít người đến thuyết phục Đổng Vi và Thịnh Kình Việt uống rượu. Cuối cùng Tiểu Phương uống nhiều rồi chạy đến trước mặt Đổng Vi nói: “Chị Vi Vi, em gọi anh Việt là anh nên chị chính là chị dâu của em. Chị dâu, sau này em sẽ giúp chị nhìn chằm chằm anh Việt ở câu lạc bộ, đảm bảo anh Việt sẽ không dám làm gì đâu.”

“Vậy anh ấy dám làm gì?” Đổng Vi cười hỏi.

“Ví như một vài fans nhỏ á...”

Đinh Phi Vũ thấy Tiểu Phương bắt đầu nói năng lung tung thì xách cổ áo cậu ta kéo đi: “Cậu uống nhiều rồi thì nằm đó đi, đừng có đi lung tung càn rỡ.”

Đổng Vi tựa vào vai Thịnh Kình Việt, kề vào tai anh nói: “Hửm? Fans nhỏ à?”

“Ngày hôm qua, sau khi kết thúc thì có người tìm anh xin chữ ký, em đừng nghe cậu ta nói bậy.”

“Ồ~ nhưng em thích cậu ấy.” Đổng Vi liếc nhìn Tiểu Phương kết quả lại bị Thịnh Kình Việt chặn tầm mắt. Dưới lòng bàn tay, anh nhìn cô rồi thấp giọng nói: “Không cho phép thích cậu ta.”

Đổng Vi cố ý nói: “Anh đã có fans nhỏ rồi còn gì. Em còn đang suy nghĩ thử xem mình có fans nhỏ hay không đây.”

So với fans của Thịnh Kình Việt, fans của Đổng Vi càng nhiều hơn. Anh thường xuyên nhìn thấy một số người viết bài bình luận phần catwalk của Đổng Vi trên mạng, bên dưới là một đám người kêu gọi xưng hô bậy bạ loạn hết cả lên, vừa nghĩ tới cái này Thịnh Kình Việt lập tức chìm trong hũ giấm, anh ngậm chặt môi cô: “Không cho phép nghĩ đến chuyện khác.”

Cách một bàn tay chính là đám bạn đang uống rượu, mà bọn họ chỉ dùng một bàn tay che chắn tất cả tầm mắt, quang minh chính đại lại mang đến một cảm giác k1ch thích cấm kỵ.

Qua một bữa cơm, những người khác trong câu lạc bộ đã say đến mức không đứng vững, còn Đổng Vi cũng say túy lúy trong cái hôn của Thịnh Kình Việt.

Bởi vì buổi tụ họp hôm đó, Đổng Vi đã dần dần quen thuộc với mọi người trong câu lạc bộ. Sau này, lúc không có việc gì cô cũng đến câu lạc bộ xem Thịnh Kình Việt huấn luyện.

“Chị Vi Vi tới hả?” Tiểu Phương vô cùng nhiệt tình chào hỏi Đổng Vi. Đổng Vi cười cười: “Đúng vậy, đến thăm hỏi mọi người.”

Cô đưa ly trà sữa lạnh trong tay cho Tiểu Phương: “Thịnh Kình Việt đâu rồi?”

Tiểu Phương nhận trà sữa, hút một hơi cảm thấy cả người cũng trở nên thoải mái, lúc này mới chỉ chỉ ra đường đua: “Anh Việt đang huấn luyện đó.”

Hiện tại bọn họ đang đứng cạnh đường đua, Tiểu Phương vừa dứt lời thì một chiếc xe đua màu trắng đã gào thét lướt qua. Đổng Vi nheo mắt lại nhìn chiếc xe kia, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Tiểu Phương ở bên cạnh giải thích: “Giải đấu ở Châu Á kết thúc rồi nhưng sau đó lại phải đến Pháp tham gia giải Formula Renault quốc gia. Vậy nên gần đây huấn luyện viên đã gia tăng cường độ huấn luyện cho anh Việt, anh Việt cũng vô cùng nghiêm túc.”

Đổng Vi thu hồi tầm mắt rồi cùng Tiểu Phương trò chuyện một lúc. Kết quả người vốn đang huấn luyện ở kia lại đi tới, trực tiếp ôm eo rồi hôn cô một cái.

Không chỉ mình Tiểu Phương ngu người, ngay cả Đổng Vi cũng ngẩn ngơ tại chỗ. Vậy mà sau khi hôn xong Thịnh Kình Việt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì nói: “Tới đây sao lại không báo với anh một tiếng?”

Thịnh Kình Việt vừa huấn luyện xong, cả người nóng hầm hập. Đổng Vi liếc nhìn anh, vừa nãy người này đang âm thầm ghen tuông sao?

Tiểu Phương tựa hồ như vừa bừng tỉnh, biết mình ở lại đây chỉ làm kỳ đà cản mũi nên hô lên một câu, “Em đi kiểm tra bánh xe.” Rồi lẩn mất.

Đổng Vi đẩy đẩy Thịnh Kình Việt ra: “Cả người anh toàn là mồ hôi.”

Cô gái chun mũi lại, vô cùng ghét bỏ, cất giọng kiêu căng.

Nhưng Thịnh Kình Việt lại cười lên: “Chê anh à?”

“Đúng đó.” Đổng Vi nói, “Khó ngửi muốn chết, làm bẩn quần áo của em luôn rồi.”

Cô cố ý nói những lời này để tổn thương Thịnh Kình Việt mà thôi. Mặc dù trên người anh rất nhiều mô hôi nhưng lại không có bất kỳ mùi lạ gì, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm của nước giặt quần áo nữa.

“Ồ! Quần áo quan trọng hơn anh sao?” Càng như vậy, Thịnh Kình Việt lại càng ôm chặt cô.

Hai người náo loạn một hồi, đến tận lúc huấn luyện viên bên kia gào tên Thịnh Kình Việt, bảo anh nhanh chóng quay lại huấn luyện thì anh mới miễn cưỡng rời đi.

Mặt Đổng Vi đỏ bừng, miệng nhỏ thở hổn hển. Mắt thấy Tiểu Phương lại tới đây, cô vội vàng chỉnh sửa lại đầu tóc một chút.

Nhưng Tiểu Phương cũng không để ý: “Chị Vi Vi, chỗ này nắng lắm, chị vào trong câu lạc bộ chờ anh Việt đi.”

“Được.” Đổng Vi gật đầu.

Lúc cô theo Tiểu Phương vào trong thì thấy Lưu Đăng đứng ở cửa câu lạc bộ.

Tiểu Phương chủ động nói: “Dạo này người đó thường xuyên tới đây, muốn gia nhập vào câu lạc bộ của tụi em. Ngặt một nỗi là ông chủ lại không có ở đây nên ngày nào cậu ta cũng tới nói muốn tìm anh Việt. Nhưng nếu người nào muốn gặp anh Việt là có thể gặp thì anh Việt cũng khỏi huấn luyện gì nữa luôn mất.”

Hiển nhiên Lưu Đăng cũng thấy cô, biểu tình trên mặt cậu ta vô cùng phức tạp. Cậu là đàn em trong trường của Đổng Vi, đương nhiên sẽ biết những tin đồn về Đổng Vi trong trường.

Nói là không biết tiền mà cô kiếm được từ đâu mà có, nói là cô theo đuổi Thịnh Kình Việt, bám riết không buông, nói là cô theo đuổi hư vinh.

Nhưng chỉ có Lưu Đăng biết, Thịnh Kình Việt đã đau đớn thế nào sau khi chia tay Đổng Vi. Hơn nữa trước khi Đổng Vi mở họp báo cậu ta cũng đã biết tiền mà Đổng Vi kiếm được có lại lịch vô cùng chính đáng, thậm chí đó còn là tiền trả nợ cho bố cô.

Vậy mà lúc đầu cậu còn mắng Đổng Vi rất nhiều lần.

Đổng Vi hiển nhiên không biết Lưu Đăng đang suy nghĩ cái gì, vẫn bảo cậu ta ngồi bên cạnh, rồi hỏi có chuyện gì không?

Lưu Đăng mang áy náy trong lòng nói: “Chị dâu, lúc trước em không hiểu tình hình, thật xin lỗi.”

“Không sao.” Đổng Vi mỉm cười, “Cậu tìm Thịnh Kình Việt có chuyện gì sao?”

Đổng Vi hòa nhã như vậy khiến Lưu Đăng như nhận được một sự khích lệ to lớn, cậu ta ngượng ngùng mở miệng: “Em...Không phải năm nay em sẽ tốt nghiệp sao? Bản thân muốn đi theo con đường đua xe chuyện nghiệp này nhưng ở Nam Tinh ngây người mấy tháng, người bên đó chỉ toàn bắt em làm mấy việc vặt. Em biết anh Việt có cổ phần trong câu lạc bộ này nên muốn tới đây nương nhờ anh ấy.”

Lúc đầu khi Thịnh Kình Việt rời khỏi Nam Tinh, Lưu Đăng cũng biết nhưng cậu ta cảm thấy việc mở một câu lạc bộ cần tốn rất nhiều tiền cũng như thời gian. Cậu ta cũng không coi trọng việc Thịnh Kình Việt mở câu lạc bộ cho nên mới ở lại Nam Tinh.

Bây giờ khỏi phải nói Lưu Đăng hối hận thế nào. Sớm biết ở câu lạc bộ lão làng kia cậu chỉ có thể làm việc vặt, còn không bằng gia nhập vào một câu lạc bộ mới, nói không chừng cậu ta vẫn là hạt giống được quan tâm đào tạo như xưa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Đăng vẫn chuẩn bị tới thử một chút.

Ánh mắt Lưu Đăng ngập tràn mong đợi nhìn Đổng Vi lại không nghĩ rằng Đổng Vi chỉ hơi gật đầu, miệng lại nói: “Mặc dù Thịnh Kình Việt có cổ phần ở đây nhưng chuyện bên này lại do một vị chủ khác quyết định chứ Thịnh Kình Việt không phụ trách những chuyện này. Nếu không thì cậu cứ chờ đến lúc vị kia đến đây thì hỏi thử xem? Chỉ là hiện tại Thịnh Kình Việt đang bận huấn luyện, cậu cũng đừng nên đến quấy nhiễu anh ấy.”

Cậu đề nghị gia nhập câu lạc bộ là quấy nhiễu anh ấy sao?

Lưu Đăng không nhịn được nói: “Chị dâu, trước kia em chính là anh em của Thịnh Kình Việt.”

Đổng Vi nở một nụ cười nhạt: “Ồ.”

Lưu Đăng thấy vẻ mặt không mặn không nhạt của Đổng Vi thì tức giận trực tiếp rời đi.

Đổng Vi nhìn theo bóng lưng của Lưu Đăng, mở miệng nói: “Mặc dù trước kia cậu ta có quen biết Thịnh Kình Việt nhưng hiện tại câu lạc bộ này là của Phi Vũ, A Việt không thể bởi vì chuyện trước kia mà làm thương tổn đến tình anh em hiện tại. Chuyện hôm nay cũng không cần nói với A Việt, để anh ấy đỡ phải khó xử.”

Tiểu Phương nghĩ nghĩ rồi quyết định tín nhiệm Đổng Vi. Cậu ta gật đầu: “Vẫn là chị Vi Vi suy nghĩ chu toàn. Vậy em sẽ không nói chuyện này với anh Việt.”

Đổng Vi cho là sẽ không gặp lại Lưu Đăng nữa, nhưng không ngờ rằng qua mấy ngày sau lúc cô đến tìm Thịnh Kình Việt thì lại thấy Lưu Đăng đang đi theo phía sau nói chuyện với anh.

Sắc mặt cô lạnh xuống trong nháy mắt, lập tức xoay người rời đi.

Thịnh Kình Việt đuổi theo, kéo cô lại: “Sao vậy?” Lúc nói câu này anh còn cho Lưu Đăng một ánh mắt, Lưu Đăng không nói gì lập tức rời đi.

“Sao cậu ta lại ở chỗ này?”

“Vi Vi, bây giờ Lưu Đăng đã gia nhập vào câu lạc bộ của tụi anh rồi.”

“Cậu ta xin anh hả?”

“Ừ.”

“Nếu đã vậy chắc cậu ta cũng đã nói với anh chuyện cậu ta tìm anh nhưng lại gặp em rồi chứ.” Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt gật đầu: “Vi Vi, em nói đúng nhưng chuyện này anh đã hỏi Phi Vũ, anh ấy cũng đồng ý rồi.”

“Bởi vì cậu ta là anh em của anh sao?” Đổng Vi cười nhạt, “Trước kia lúc còn ở trường sao em không thấy cậu ta xem anh là anh em vậy? Chỗ nào cũng muốn chèn ép anh, bây giờ thấy anh đang lên như diều gặp gió thì lại đến tìm. Đã như vậy anh vẫn còn coi cậu ta là anh em của anh sao?”

Thịnh Kình Việt kiên nhẫn giải thích: “Mặc dù Lưu Đăng quả thật có chỗ không đúng nhưng trong lòng cậu ấy có nhiệt huyết với việc đua xe...Anh chỉ giúp cậu ấy lần này còn chuyện về sau tuyệt đối sẽ không quan tâm nữa.”

“Vậy còn em thì sao? Em là vì muốn tốt cho anh, đau lòng cho anh, vậy mà cuối cùng anh lại để cậu ta gia nhập câu lạc bộ, em thì tính là cái gì chứ? Lưu Đăng sẽ nhìn em như nào? Tiểu Phương sẽ nhìn em thế nào đây?” Đổng Vi c ắn môi dưới.

Thịnh Kình Việt ôm Đổng Vi, đưa tay vuốt nhẹ cánh môi cô để cô đừng tự cắn mình nữa: “Vi Vi, không sao đâu. Anh biết em muốn tốt cho anh, bọn họ cũng biết điều đó. Sẽ không ai nhìn em cả bởi vì anh không cho phép bọn họ nhìn. Đừng tức giận nữa, những gì em nói anh đều biết hết, anh sẽ bảo Lưu Đăng tới xin lỗi em.”

Đổng Vi được anh ôm vào lòng, mi mắt rủ xuống, điều cô muốn không phải là lời xin lỗi, mà là Thịnh Kình Việt từ chối Lưu Đăng. Cho dù Thịnh Kình Việt từ chối Lưu Đăng vì lý do gì, Lưu Đăng vẫn là đồng đội kề vai chiến đấu với anh lúc trước. Coi như người trong câu lạc bộ không nói gì nhưng chung quy bọn họ cũng sẽ nghĩ đến bản thân. Vậy nên nếu như sau này bọn họ tìm Thịnh Kình Việt giúp đỡ, anh cũng sẽ  không để ý đến tình cảm, từ chối họ.

Cô muốn tất cả những người trong câu lạc bộ kia đều chết tâm với Thịnh Kình Việt.

Nhưng Thịnh Kình Việt lại đáp ứng.

Chẳng qua là cô phải nói cho Thịnh Kình Việt biết là anh sai rồi.

Đổng Vi nhắm mắt lại, đưa tay ôm Thịnh Kình Việt: “Không cần cậu ta đến xin lỗi, em chỉ không muốn thấy cậu ta thôi.”

Thịnh Kình Việt vỗ nhẹ lên lưng Đổng Vi: “Hôm nay anh huấn luyện xong rồi, em có muốn ngồi xe đua một chút không?”

Anh nắm tay Đổng Vi, dẫn cô tới trước xe đua của mình. Bởi vì nhận được sự chăm sóc tốt hơn so với trước kia nên Bão Tuyết càng thêm đẹp trai, chỉ nhìn dáng vẻ của nó cũng có thể mường tượng ra được hình ảnh nó phóng nhanh như chớp trên đường đua.

Thịnh Kình Việt giúp cô đội mũ bảo hiểm rồi cẩn thận dặn dò: “Lực ly tâm của xe đua rất lớn nên dây an toàn nhất định phải được cài thật chặt. Đừng khẩn trương, anh sẽ lái chậm một chút, nếu em cảm thấy không thoải mái thì phải nói với anh.”

Đổng Vi ngồi vào vị trí, thắt chặt dây an toàn: “Anh thật dài dòng, có thể xuất phát được chưa? Không phải ngài Thịnh “hạng nhất” đang sợ đó chứ?”

Thịnh Kình Việt hôn lên mũ bảo hiểm của Đổng Vi một cái: “Đúng, anh sợ rồi.”

Từ trước đến giờ anh không dẫn Đổng Vi lên xe đua của mình một mặt là vì sợ đụng phải thân thể Đổng Vi mặt khác là vì anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.

Môn thể thao mà anh yêu thích, một thể thao sở trường của anh nay lại khiến anh sinh ra cảm giác sợ hãi. Bản thân anh thế nào cũng được nhưng anh không muốn Đổng Vi có chút xíu thương tổn nào.

Tim Đổng Vi dâng trào một thứ tình cảm xa lạ, cô bấm ngón tay vào lòng bàn tay mình một chút mới có thể đề nỗi sợ hãi kia xuống: “Được rồi, đừng nói lời buồn nôn nữa.”

Thịnh Kình Việt ngồi bên cạnh cô, nhìn cô. Đổng Vi nói: “Sao còn chưa bắt đầu...Aaaaaaaaa Thịnh Kình Việt anh nhìn đường đi kìa!!”

Thịnh Kình Việt không hề nhìn đằng trước đã lái xe đi. Anh đã sớm quen thuộc cả Bão Tuyết và đường đua này, thậm chí nhắm hai mắt lại anh cũng có thể lái được.

Nhưng Đổng Vi lại không biết, cô sợ đến nỗi hét ầm lên, tốc độ cực nhanh khiến tim cô đập rộn lên, dopamine bài tiết một cách nhanh chóng, cả người vô cùng hưng phấn.

Tiếng hét của thiếu nữ và tiếng động cơ xe đua hòa quyện vào nhau.

...

Chuyện của Lưu Đăng dường như cứ vậy mà qua đi, trừ việc số lần Đổng Vi đến câu lạc bộ càng ít hơn ra thì không có gì thay đổi.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Thịnh Kình Việt ngay lập tức đi tìm Đổng Vi. Tối hôm nay bọn họ đã hẹn cùng nhau ăn cơm, kết quả buổi huấn luyện của anh lại kết thúc quá muộn, lỡ mất giờ cơm tối.

Thịnh Kình Việt mua một bó hoa và đồ ngọt rồi đến nhà Đổng Vi, một lát sau cửa mới được mở ra.

Mái tóc cô gái ướt sũng rủ trên vai, gương mặt trắng nõn cũng trở nên đỏ hồng, giọt nước từ đuôi mày theo gò má trượt xuống khóe môi. Hình như cô vừa mới tắm xong, tùy tiện choàng một cái áo ngủ rồi ra mở cửa, dưới áo ngủ một đoạn chân thon dài còn bị lộ ra ngoài.

Thịnh Kình Việt quan sát một chút liền nhíu mày: “Em không biết ngoài cửa là ai mà đã mở như này à?”

Đổng Vi cười cười, sự vui vẻ tràn ngập gương mặt. Cô bổ nhào lên người Thịnh Kình Việt: “Em nhìn qua mặt mèo thấy là anh nên mới mở cửa đó.”

Cô vừa duỗi tay, tay áo lập tức tuột xuống lộ ra một đôi tay ngó sen, phía trên tựa hồ còn đang bốc lên hơi nước.

Thịnh Kình Việt ôm lấy Đổng Vi rồi đóng cửa lại, tránh cho người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này.

“Xin lỗi, tối nay huấn luyện trễ quá, em đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi, em cũng không ngốc.” Đổng Vi nhướng mày.

Nhìn gương mặt cô bừng bừng sức sống, Thịnh Kình Việt chỉ cảm thấy sự mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể đều dần tan biến.

Anh vùi hai má đang nóng lên vào vai Đổng Vi, giống như đang vùi vào trong một vùng tuyết đọng mềm mại, đó là cảm giác của tình yêu.

Đổng Vi không rõ vì sao, đưa tay sờ sờ tóc Thịnh Kình Việt: “Sao vậy?”

Giọng nói của Thịnh Kình Việt có chút mơ hồ: “Vi Vi, cảm ơn em.”

“Cảm ơn điều gì?”

“Cảm ơn em đã hiểu.”

Thịnh Kình Việt sợ Đổng Vi sẽ tức giận. Anh hấp tấp chạy đến đây, trong lòng lại tràn đầy hốt hoảng nhưng khi nhìn thấy cô gái với gương mặt vui vẻ này thì toàn bộ đều tiên tan.

Đổng Vi ngậm chặt miệng, không lên tiếng.

Cô lừa anh. Cô vốn chưa ăn gì cả. Cô đã ngồi ở đó và nhớ đến chuyện rất lâu về trước mình cũng chờ Thịnh Kình Việt trở về ăn cơm thế này, cứ như vậy cô cũng không còn khẩu vị nữa.

Tựa hồ như tất cả mọi chuyện xoay xoay chuyển chuyển cuối cùng lại quay về điểm ban đầu.

Nhưng nhìn cái bộ dàng này của Thịnh Kình Việt, cô cũng không nói ra lời gì khác. Đổng Vi nhìn ánh đèn nhấp nháy, mở miệng nói: “Đèn của nhà em hình như có chút vấn đề.”

Thịnh Kình Việt chưa kịp ngẩng đầu lên thì ánh đèn đã tắt ngúm, mọi thứ chìm trong bóng tối.

Rốt cuộc ai hôn ai trước, ai cởi qu@n áo của ai trước, ai cũng không nói được.

Trong bóng tối, cô đối mặt với Thịnh Kình Việt, anh nhẹ giọng nói: “Vi Vi, em là người đã khiến anh tiếp tục kiên trì.”

“Anh yêu em.”

So với trước đây anh càng liều mạng huấn luyện. Anh muốn mình phải đi xa hơn so với trước kia nữa, bởi vì có một cô gái đang đợi anh từ từ lớn mạnh.

Ánh mắt Đổng Vi run rẩy, không dám cùng Thịnh Kình Việt mắt đối mắt: “Anh có biết có một câu nói là lời đàn ông nói trên giường, một câu cũng không đáng tin không?”

Sau khi cô nói xong lập tức cảm thấy Thịnh Kình Việt kéo áo ngủ lên cho cô rồi lại ôm cô vào lòng lẫn nữa.

Tỉ mỉ hôn lên hàng mi không ngừng lay động của cô, anh cất giọng khàn khàn: “Như vậy thì không phải trên giường nữa.”

Đổng Vi có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Thịnh Kình Việt, khắc chế của anh và cả khó chịu của anh nữa nhưng anh lại chịu đựng.

Bọn họ lại tiếp tục hôn một lúc lâu, cho đến khi Thịnh Kình Việt không còn khó chịu như vậy nữa.

Đổng Vi tựa vào bả vai anh, lại nghe anh nói: “Anh đi mua bóng đèn.”

“Anh như vậy có thể đi sao?”

Thịnh Kình Việt bất đắc dĩ nói: “Em thay quần áo khác đi, nếu không anh càng đi không được.”

Đổng Vi: “...Ồ.”

Bóng đèn nổ, cầu chì đứt rồi. Thịnh Kình Việt kéo cầu dao, những bóng đèn khác trong phòng sáng lên. Sau đó anh lại chạy đi mua một cái bóng đèn, tháo chụp đèn ra đổi bóng mới vào.

Tóc Đổng Vi đã khô được một nửa, cô thay một bộ quần áo khác kết quả còn không bằng không thay, hai sợi dây áo mỏng manh được buộc trên cổ, xương quai xanh tinh xảo dưới ánh đèn tựa như được áo qua một lớp sứ trắng.

Lúc Thịnh Kình Việt rời đi, Đổng Vi không biết vì sao anh lại hung dữ cắn môi cô một lát, sau đó còn nói cô muốn mạng của anh.

Cô rõ ràng có làm cái gì đâu chứ.

Đổng Vi ngồi trước bàn, ăn đồ ngọt Thịnh Kình Việt mang tới, khóe miệng từ từ cong lên. Hôm đó, dường như tim cô cũng được cắn một miếng bánh ngọt, khiến nó dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Nhưng buổi sáng ngày hôm sau, lúc Đổng Vi đang lướt Weibo thì thấy một cái hotsearch #nữ người mẫu đang nổi Đổng Vi đêm khuya hẹn hò cùng trai lạ#

Bên trong tấm ảnh đính kèm là dáng vẻ lúc cô ôm Thịnh Kình Việt khi mở cửa cho anh đêm qua. Cô bị Thịnh Kình Việt che khuất một phần mặt, chỉ lộ ra cánh tay và gò má.

Mà phía trên bài viết còn nói giữa chừng Thịnh Kình Việt còn đi đến cửa hàng tiện lợi một chuyến nữa.

Cô lướt một chút thì từ trên giường ngồi dậy, gương mặt lộ ra vẻ chán ghét, tấm ảnh này chụp gần như vậy, hơn nữa ngay cả chuyện lúc sau Thịnh Kình Việt đi cửa hàng tiện lợi cũng biết, hiển nhiên mấy người này vẫn luôn canh giữ ở cửa nhà cô.

Loại chuyện xâm phạm cá nhân này, khiến cho cô có cảm giác vô cùng chán ghét.

Mẫu Weibo kia được đăng lên vào buổi tối, độ hot cũng không cao lắm nhưng theo thời gian trôi qua, cái hotsearch này lại ngày càng được nhiều người xem. Dẫu sao bây giờ Đổng Vi cũng là nhân vật công chúng, không ít người xem cô là nữ thần, đột nhiên lại nhìn thấy cụm từ Đổng Vi hẹn hò kia nên cũng nhấp vào xem.

Đổng Vi chủ động gọi điện thoại cho Tô Như: “Chị Như, chị có thể giúp em dìm cái hotsearch trên Weibo xuống được không?”

Ở bên kia Tô Như nói: “Được thôi, nhưng mà nếu em muốn công khai thì cũng có thể. Dẫu sao em cũng không giống như những minh tinh kia, cần phải duy trì hình tượng.”

Cô cho rằng Đổng Vi muốn công khai. Trong lòng cô, Đổng Vi là một cô gái dám yêu dám hận. Tô Như có thể dạy dỗ la mắng người của mình trước mặt rất nhiều người nhưng cũng sẽ ở sau lưng đưa tay trợ giúp người kia. Nhưng lần này Tô Như sai rồi.

Đổng Vi im lặng một hồi rồi nói: “Không cần đâu, em và anh ấy chỉ là bạn bình thường mà thôi.”

Lần này đến phiên Tô Như im lặng, ai cũng có thể thấy được hai người trong tấm hình kia có quan hệ không bình thường nhưng Đổng Vi lại nói chỉ là bạn. Tô Như cũng không biết Đổng Vi đang suy nghĩ cái gì nữa.

“Chị Như, khó xử lý vậy sao?”

“Không khó, chỉ cần không thừa nhận người kia là em là được.” Loại chuyện này đối với Tô Như mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Đổng Vi thở phào nhẹ nhõm, “Vâng, cảm ơn chị Như.”

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô nhận lại nhận được cuộc gọi từ Chu Hoài Ngọc.

“Tiểu Chu tổng, có chuyện gì không?”

Chu Hoài Ngọc nhìn người đàn ông được Đổng Vi ôm trên điện thoại, mắt anh ta híp lại, trên mặt không có chút vui vẻ nào nhưng giọng nói lại vẫn ôn hòa như cũ: “Vi Vi, em và Thịnh Kình Việt bên nhau sao?”

Đổng Vi biết, cô nên nói mình và Thịnh Kình Việt đang bên nhau, như vậy Chu Hoài Ngọc sẽ không dây dưa với cô nữa. Nhưng cô lại phủ nhận.

Dựa vào cái gì mà cô lại bị đùa bỡn, kẹp ở giữa hai anh em kia? Nếu đã như vậy thì cô còn khách sáo với bọn họ làm gì?

“Tiểu Chu tổng, anh suy nghĩ nhiều rồi. Người trong hình vốn không phải tôi.” Đầu ngón tay Đổng Vi vuốt v e đóa hoa tối hôm qua Thịnh Kình Việt tặng, giọng nói dịu dàng.

Lần này Chu Hoài Ngọc từ tử nở nụ cười, cho dù Thịnh Kình Việt và Đổng Vi ở bên nhau thì thế nào. Đổng Vi không thừa nhận thì coi như anh ta thắng.

Đổng Vi trò chuyện với Chu Hoài Ngọc một hồi mới gác máy. Cô đang suy nghĩ xem sau khi biết chuyện này Thịnh Kình Việt có tức giận hay không?

Trong lúc huấn luyện, Thịnh Kình Việt căn bản không nhìn tới điện thoại, chuyện này vẫn là do Lưu Đăng nói với anh, “Anh Việt, tối hôm qua anh ở nhà chị dâu hả?”

Thịnh Kình Việt đang tập Battle Rope* để rèn luyện bắp thịt bả vai. Anh nhìn Lưu Đăng một cái: “Ừ.”

* Là một bài tập với dây trong phòng gym.

Lưu Đăng lập tức đưa cái hotsearch kia cho Thịnh Kình Việt xem, “Anh Việt, đây là anh phải không?”

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Chị dâu phủ nhận quan hệ của hai người. Công ty chị ấy đăng bài thanh mình, nói là người trong hình vốn không phải Đổng Vi.”

Động tác tập Battle Rope của Thịnh Kình Việt dừng một chút, rồi chỉ ừ một tiếng.

Lưu Đăng tức giận nói: “Anh Việt, tại sao chị dâu lại không công khai chứ? Chị ta cũng không thừa nhận anh là bạn trai nữa. Đây không phải cũng giống như không nói với những người khác trong vòng bạn bè chuyện mình có đối tượng à?”

Thịnh Kình Việt dừng động tác, cầm khăn lông trên ghế vừa lau tay vừa nói: “Cô ấy là nhân vật công chúng nên có rất nhiều chuyện không giống như cậu nghĩ. Lưu Đăng, có phải trong lòng cậu oán hận Vi Vi hay không?”

Lưu Đăng lập tức nói: “Làm sao có thể, sao em có thể oán hận chị dâu chứ?”

“Vậy thì ít chú ý đến cô ấy một chút.” Thịnh Kình Việt rời đi.

Bất kể Lưu Đăng có loại tình cảm gì với Đổng Vi anh đều không thích.

...

Buổi tối, Đổng Vi và Thịnh Kình Việt cùng nhau ăn cơm. Cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm, anh nghi ngờ hỏi: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”

“Hôm nay anh xem Weibo rồi sao?”

“Ừm.”

“Vậy anh tức giận hả?” Đổng Vi thận trọng hỏi.

“Không tức giận.” Thịnh Kình Việt đặt đũa xuống, lắc đầu, “Anh biết trong giới giải trí có rất nhiều chuyện không thể theo ý mình.”

Đổng Vi mím môi nhìn vào mắt Thịnh Kình Việt: “Không phải, là em không muốn nói cho người khác biết.”

Cô có thể nói do công ty sắp đặt, có thể nói do Tô Như ép buộc không cho cô công khai, dù nói thế nào Thịnh Kình Việt cũng sẽ không biết nhưng cô cố ý muốn nói như vậy đó.

Ở nơi bí mật nhất trong lòng cô thậm chí còn đang thầm mong anh nổi giận, muốn anh chất vấn cô có phải không yêu anh hay không, như vậy cô cũng sẽ không cần lại ấp ủ âm mưu thâm tình như thế nữa.

Thịnh Kình Việt sửng sốt một chút, ngay sau đó lại nở một nụ cười ôn hòa. Lúc này Đổng Vi mới phát hiện, Thịnh Kình Việt và Chu Hoài Ngọc giống nhau đến mức nào: “Ừm, anh biết, bây giờ anh chỉ là một tay đua vô danh. Anh sẽ chăm chỉ huấn luyện.”

Đổng Vi muốn nói không phải như thế, nhưng nếu tiếp tục phản bác thì cô cũng không tìm được lý do nào khác nên cũng không nói gì nữa.

Trong chén đột nhiên có thêm một miếng sườn. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm vào đôi con ngươi thâm thúy của Thịnh Kình Việt. Hình dáng đôi mắt anh rất đẹp, sâu thẳm không thể tả, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ hoặc giống như toàn bộ đều là thâm tình.

“Ăn cơm xong thì cùng nhau chạy bộ đi, em vẫn còn thực hiện kế hoạch tập thể dục chứ?” Thịnh Kình Việt hỏi.

Đổng Vi gật đầu, ở nhà cô cũng sẽ tự mình luyện Yoga, buổi tối mỗi ngày đều sẽ chạy bộ. Cho dù cô ăn nhiều cũng không bị béo lên thì vóc người hoàn mỹ này cũng cần phải được rèn luyện.

Buổi tối đã xua tan mấy phần nóng bức của Hưng Nam, Đổng Vi chạy bộ chầm chậm theo chân Thịnh Kình Việt bên bờ hồ.

Cho dù sắc trời rất tối nhưng hai người đều đeo khẩu trang và đội nón.

Vừa đeo khẩu trang vừa chạy trong thời gian dài khiến Đổng Vi có chút khó thở. Cô vừa định mở khẩu trang ra thì đã bị Thịnh Kình Việt ngăn lại: “Có thể có người đi theo chúng ta.”

Ánh mắt Đổng Vi cứng lại, hiện tại Đổng Thiện Kiền đã bị bắt, vậy còn người nào đi theo cô nữa chứ?

“Là paparazzi, có thể bọn họ thấy hai người chúng ta tương đối khả nghi nên muốn nhìn xem có thể chụp được cái gì không?” Biểu tình trên mặt Thịnh Kình Việt trở nên lạnh lẽo.

Hai người chạy lung tung trong rừng cây một đoạn thời gian mới có thể cắt đuôi mấy người kia.

Thịnh Kình Việt đưa Đổng Vi về nhà, đầu mày cau chặt.

Đổng Vi đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa chân mày anh, “Sao vậy? Chân mày sao lại nhíu chặt thế này?”

“Anh lo lắng cho em.” Thịnh Kình Việt thở dài một hơi. Mặc dù anh biết đây là vấn đề mà những người là nhân vật công chúng thường gặp nhưng anh vẫn không thể ức chế sự lo lắng của mình.

Trên mặt anh chứa đầy sự lo lắng dành cho cô. Đổng Vi nhón chân, hôn lên môi anh, nỉ non nói: “Vậy thì anh chuyển đến đây bảo vệ em đi, A Việt.”

Thân thể Thịnh Kình Việt chấn động một cái, cánh tay buông xuôi bên người run rẩy. Anh thấp giọng nói: “Vi Vi...”

“Anh không muốn sao?” Đổng Vi hôn lên yết hầu của anh, giọng nói mơ hồ.

Thịnh Kình Việt tựa như không nhịn được ôm lấy cô, để cô quấn trên người mình rồi cắn mạnh lên môi cô: “Được, được, em muốn anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó.”

Hai người giống như hai ngọn lửa va chạm nhau, nóng bỏng khiến cho người ta mồ hôi nhễ nhại. Những âm thanh nhẫn nại nhỏ xíu kia rất dễ nghe. Bàn tay cô níu lấy tóc anh, lại không thể khống chế được thân thể mình.

Sao anh có thể...Tại sao lại thế này...

Đổng Vi kiệt sức, xấu hổ không dám nhìn Thịnh Kình Việt. Ngón tay cô leo l3n đỉnh núi nhưng bị Thịnh Kình Việt giữ lại: “Không cần.”

Đổng Vi vậy mà không nghe lời, vượt qua trở ngại, tay cô leo lên đầu m út của đỉnh núi. Phong tình trên mi mắt cô như muốn tràn ra ngoài: “Anh là của em, cả người anh đều là của em, bao gồm cả chỗ này! Vì nhịn lâu quá mà bị hư thì em sẽ thay anh đi.”

Thịnh Kình Việt rên lên một tiếng, bắp thịt cả người đều căng cứng, trên mặt lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ lại hung tợn nói: “Không cho phép.”

Cuối cùng Đổng Vi vô cùng mệt mỏi, lòng bàn tay cũng phát đau, được Thịnh Kình Việt ôm vào lòng ngủ.

...

Hai người lại bắt đầu sống chung nhưng lần này là ở nhà của Đổng Vi.

Tất cả mọi thứ vừa giống lại vừa không giống trước kia.

Gần đây Thịnh Kình Việt liều mạng huấn luyện nhưng cũng sẽ nhớ gửi tin nhắn để Đổng Vi không cần chờ anh như cũ. Thậm chí buổi tối anh sẽ hôn lên má cô, trong lúc mơ hồ cô cũng biết được Thịnh Kình Việt đã trở về.

Không biết tại sao nhưng như vậy có thể khiến lòng cô yên bình lại.

“Trễ như vậy mới về sao?” Đổng Vi lẩm bẩm một câu, giọng nói không rõ ràng dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Thịnh Kình Việt cúi xuống hôn lên môi cô: “Ừ, gần đây huấn luyện tương đối nhiều.”

Cô gái quả thực vẫn đang ngủ mơ, cho dù Thịnh Kình Việt trả lời thì cô cũng không đáp lại, nhưng Đổng Vi lại giống như đang ăn kẹo vậy, ngậm lấy cánh môi anh.

Thịnh Kình Việt sửng sốt một chút rồi trái tim lập tức mềm nhũn thành một mớ hỗn độn. Anh kéo cô gái kia dậy rồi mạnh mẽ đón nhận nụ hôn của cô.

Cho đến khi cơn buồn ngủ của Đổng Vi bị nụ hôn kia quét sạch, cô dùng cả tay lẫn chân quấn lấy Thịnh Kình Việt, hai người cùng nhau ngã lên giường.

...

Buổi sáng, Hồ Vân Linh rón rén mở cửa đi vào nhà, chuẩn bị cho Đổng Vi một niềm vui bất ngờ. Bà đặt đồ xuống định mở cửa phòng con gái, kết quả là cửa lại được mở ra từ bên trong.

Thịnh Kình Việt và Hồ Vân Linh ngơ ngác nhìn nhau.

Hồ Vân Linh chỉ Thịnh Kình Việt, kinh ngạc nói: “Cậu...Tại sao cậu lại ở đây?”

Thịnh Kình Việt đóng cửa lại, hai tai ửng đỏ: “Dì, Vi Vi còn đang ngủ.”

Bây giờ mà còn đang ngủ, nhìn một cái cũng biết hôm qua đã làm loạn cái gì rồi.

Gương mặt già của Hồ Vân Linh cũng đỏ lên: “Không đúng, cậu nói rõ ràng cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Thừa lúc Đổng Vi còn đang ngủ, hai người làm một cuộc trò chuyện ngắn. Sau đó Hồ Vân Linh mới biết hai người này đang ở chung một chỗ.

Bà xoa xoa trán: “Con bé này sao lại không nói với tôi chứ?”

Nói xong Hồ Vân Linh mới ý thức được Thịnh Kình Việt còn đang ở bên cạnh. Bà nhìn Thịnh Kình Việt, anh lắc đầu: “Không sao ạ.”

Bà cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nán lại chỗ này nữa thì khẳng định hai người sẽ không được tự nhiên. Thế nên sau khi Đổng Vi thức dậy, cùng bà trò chuyện một hồi thì bà cũng chuẩn bị rời đi.

Đổng Vi ôm lấy cánh tay Hồ Vân Linh: “Mẹ, mẹ mới vừa trở về mà.”

“Mẹ chỉ đi ngang qua chỗ này, muốn cho con chút ngạc nhiên thôi chứ lát nữa vẫn có việc phải làm đây. Lại nói mẹ ở chỗ này há chẳng phải quấy rầy hai đứa sao?”

“Mẹ, sao mẹ biết là quấy rầy tụi con chứ?”

“Không quấy rầy hai đứa thân mật à?”

“Mẹ.” Đổng Vi đỏ mặt. Lúc đầu cô bảo Thịnh Kình Việt tới đây ở hoàn toàn là trong phút giây nhất thời xúc động. Chờ tới khi anh dọn đến rồi cô mới nhớ ra Hồ Vân Linh cũng đang ở đây. Thế nhưng lúc đó cô lại không thể bảo Thịnh Kình Việt dọn đi nữa.

“Mẹ hiểu mà.” Hồ Vân Linh thấp giọng nói nhỏ bên tai Đổng Vi, “Nhưng mà con phải chú ý an toàn đó.”

Đổng Vi bị mẹ nói đến ngượng ngùng, “Được rồi, mẹ, mẹ vẫn nên đi rồi đó.”

Cô quyết định đổi một căn nhà lớn hơn.

Vào thời điểm Đổng Vi chuẩn bị dọn nhà thì nhận được điện thoại của Hàn Tư Thành. Anh ta lại thảo luận về kịch bản với cô một lần nữa. Đối với bộ phim của mình, anh ta luôn có thái độ rất tốt, lần này anh vẫn quyết định đến Haji để quay. 

Đổng Vi đáp ứng: “Vậy khoảng khi nào thì bắt đầu quay phim? Gần đây tôi có một ít việc...Có thể một tháng nữa mới có thời gian.”

“Ok, đại khái cũng chừng một tháng sau bộ phim mới lại quay lần nữa. Lần trước người đàn ông kia nói cô không muốn đóng nữa, hiện tại rốt cuộc tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.” Hàn Tư Thành đã rất lo lắng về chuyện Đổng Vi sẽ không diễn nữa. Cho dù sau đó Đổng Vi có đi tìm anh ta đi nữa thì anh ta cũng chỉ coi là Đổng Vi khách khí. Phải đến tận bây giờ khi lịch trình đã được xác định chính thức thì anh ta mới hoàn toàn yên lòng.

“Đạo diễn, nếu anh không yên tâm thì chúng ta có thể ký hợp đồng một lần nữa.”

“Ầy, không cần không cần, cứ quyết định như vậy đi. Nhưng mà tôi có sửa đổi kịch bản một chút, đợi lát nữa sẽ gửi cho cô xem thử.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Đổng Vi nhẹ nhàng nhắm mắt. Cô vậy mà lại muốn chuyển nhà, một mực muốn Thịnh Kình Việt ở lại đây. Cô ép buộc bản thân nhớ lại những chuyện Thịnh Kình Việt đã làm với mình trước kia, vứt bỏ hết tất cả do dự cùng không nỡ trong những ngày qua, cô không nên mềm lòng.

Câu lạc bộ Lôi Minh gần đây nhận được một khoản tài trợ, đối phương cực kỳ hào phóng tài trợ hẳn mười triệu NDT. Có được mười triệu này, toàn bộ trang bị trong câu lạc bộ lại có thể nâng cấp, Đinh Phi Vũ hết sức vui mừng, đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc cho đối phương.

Người phụ trách bên tài trợ tên là Thạch Lượng. Sau khi Thạch Lượng đồng ý còn cố ý hỏi một câu Thịnh Kình Việt có đến hay không?

Thịnh Kình Việt là tay đua ưu tú của câu lạc bộ vậy nên bên nhà tài trợ quan tâm cũng là hợp tình hợp lý, Đinh Phi Vũ nói: “Thạch tiên sinh, gần đây nhiệm vụ huấn luyện của A Việt có chút nặng. Dẫu sao thời gian cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái có thể đã đến ngày thi đấu rồi, nên buổi tiệc lần này có thể cậu ấy không đến được.”

“Ồ...Thì ra là vậy.” Thạch Lương như có điều suy nghĩ nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau đó ông ta vui vẻ trò chuyện về phương diện đua xe với Đinh Phi Vũ.

Nhiệm vụ huấn luyện của Thịnh Kình Việt quả thật rất nặng, nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến anh không đến là vì hôm đó anh định dẫn Đổng Vi ra ngoài chơi.

Đổng Vi cũng không biết trong câu lạc bộ của Thịnh Kình Việt đã xảy ra chuyện gì nhưng cô lại nhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Đổng tiểu thư, xin chào.”

Vừa bắt đầu đã gọi họ của cô, Đổng Vi có chút cảnh giác trả lời: “Xin chào, xin hỏi ngài là?”

“Tôi là Thịnh Chu, A Việt hẳn đã từng nhắc đến tên tôi với Đổng tiểu thư rồi chứ.”

Đổng Vi ừ một tiếng, không hiểu vì sao Thịnh Chu lại gọi điện thoại cho cô.

“Xin hỏi bây giờ Đổng tiểu thư có rảnh không? Tôi muốn tìm Đổng tiểu thư nói chút chuyện. Như vậy đi, đúng ba giờ ở phòng 202, hội sở Ngô Đồng, đường Tử Kim, Đổng tiểu thư cảm thấy thế nào?”

Cho đến hiện tại Đổng Vi chỉ mới nói được hai câu vậy mà đối phương đã mạnh mẽ sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, tựa như chắc chắn cô sẽ đi vậy.

“Xin lỗi, ba giờ tôi có việc rồi.” Giọng điệu Đổng Vi không được tốt nói, “Cũng không phải ai cũng giống như Thịnh tiên sinh đây, có thời gian tìm người khác nói chuyện phiếm.”

Thịnh Chu không ngờ tới Đổng Vi sẽ từ chối, ông ta ở đầu dây bên kia cười một tiếng: “Đổng tiểu thư, tôi xem lịch trình trong ngày của cô thấy chiều nay dường như cô không có hoạt động gì. Hoặc là...tôi bảo Tô Như sắp xếp cho cô một cuộc họp, tôi vẫn có thể gặp được Đổng tiểu thư đây.”

Ông ta đang lấy Tô Như ra uy hiếp cô.

Đổng Vi hít sâu một hơi, “Được, tôi sẽ đi.”

Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Thịnh Kình Việt phải rời khỏi cái nhà đó.

Ba giờ, Đổng Vi đến điểm hẹn liền thấy một ông lão mái tóc hoa râm. Mặc dù mặt mũi ông ta tiều tụy nhưng đôi mắt kia lại rất mạnh mẽ có thần.

“Lần đầu gặp mặt, đây là quà tôi tặng Đổng tiểu thư.” Thịnh Chu hơi hất cằm, phụ tá bên cạnh lập tức đưa một hộp quà đến trước mặt Đổng Vi.

Đổng Vi nhìn Thịnh Chu: “Không cần. Thịnh tiên sinh có việc gì xin cứ nói thẳng, tôi không có nhiều thời gian.”

Theo dự đoán của Đổng Vi, Thịnh Chu tìm cô chính là vì muốn cô chia tay với Thịnh Kình Việt, lý do thì đại loại như cô không xứng với Thịnh Kình Việt gì đó. Nhưng Đổng Vi lại không nghĩ tới Thịnh Chu chỉ muốn gặp Thịnh Kình Việt một lần.

“Thịnh tiên sinh, nếu ông đã có năng lực tra được lịch trình của tôi vậy thì việc tra ra lịch trình của Thịnh Kình Việt đối với ông cũng không phải việc khó khăn gì đâu nhỉ?”

Thịnh Chu cười khổ: “Không, nó sẽ không ngoan ngoãn gặp tôi đâu.”

Thịnh Kình Việt đã từng nói, Thịnh Chu không thương anh nhưng bây giờ ông ta lại tìm Đổng Vi chỉ vì muốn gặp mặt Thịnh Kình Việt.

“Tôi và Thịnh tiên sinh cũng không thân quen, vậy nên không biết tại sao mình phải giúp ông làm một ít chuyện khiến bạn trai tôi chán ghét.”

“Cô sẽ giúp tôi.” Thịnh Chu lại khôi phục lại cái dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống kia, hình ảnh ông lão già nua bất đắc dĩ khi nãy dường như chỉ là ảo giác: “Lần này tôi gặp A Việt là muốn cho nó trở về. Nó không trở về, tôi làm sao cho nó gia sản đây? Tôi tin tưởng, việc Thịnh Kình Việt được chia gia sản đối với Đổng tiểu thư mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.”

Nghe Thịnh Chu nói vậy, vẻ mặt Đổng Vi rất bình tĩnh. Có lẽ trong mắt Thịnh Chu, cô là một người sẽ vì tiền mà đáp ứng mọi chuyện.

Đổng Vi khoanh tay lại, nâng cằm lên: “Ông hẳn đã biết Thịnh Kình Việt thích cái gì. Nếu như ông không chấp nhận được nghề nghiệp của anh ấy thì anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không quay về đâu.”

Thịnh Chu vô cùng ghét việc Thịnh Kình Việt chơi đua xe. Ông ta cảm thấy đó không phải là công việc đứng đắn, hơn nữa chính đua xe là nguyên nhân khiến Thịnh Kình Việt rời khỏi ông ta.

Đến tận lúc này ông ta vẫn không biết, đua xe có ý nghĩa thế nào đối với Thịnh Kình Việt.

“Nó vẫn còn đua xe à? Thật sự là muốn tôi tức chết.” Thịnh Chu che miệng ho khan, phụ tá bên cạnh vội vàng đưa tới một cái khăn tay.

Chờ sau khi ông ta hết ho thì ném khăn tay vào ngực phụ tá, giọng nói vẫn hàm chứa sự tức giận khó nén như cũ: “Nếu nó muốn lấy được gia sản của tôi thì cũng đừng nghĩ đến đua xe nữa.”

Rõ ràng ông ta muốn Thịnh Kình Việt thừa kế gia sản nhưng giờ lại chuyên quyền muốn Thịnh Kình Việt từ bỏ việc mình yêu thích.

Thịnh Chu, ông cho rằng ai cũng thèm muốn tiền của ông sao?

Khóe miệng Đổng Vi lộ ra một tia giễu cợt: “Tôi sẽ giúp nhưng tôi khuyên ông, lần đầu tiên gặp mặt thì cố gắng hết sức đừng nhắc đến chuyện ông vừa nói khi nãy.”

Thịnh Chu bình ổn lại cảm xúc của mình: “Gần đây bọn họ có một buổi tiệc cảm ơn nhà tài trợ, hy vọng cô có thể khiến Thịnh Kình Việt đến, tôi sẽ gặp nó ở đó.”

“Đã biết.” Đổng Vi bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi.

Phụ tá khom người hỏi Thịnh Chu: “Tiên sinh, tại sao ngài lại không muốn cô ta rời khỏi cậu chủ.”

“Ông cảm thấy A Việt có giống tôi không?”

“...Cái này.” Phụ tá không biết nên nói cái gì. Ông ta đã ở bên người Thịnh Chu mười mấy năm rồi, dường như là nhìn Thịnh Kình Việt lớn lên. Trong mắt ông, mặc dù có lúc Thịnh Kình Việt rất lạnh nhạt nhưng đồng thời cũng mang trong người sự thanh cao không ai bằng. Một Thịnh Kình Việt như vậy và một Thịnh Chu khôn khéo cơ hồ không có điểm giống nhau nào.

Thịnh Chu cười một tiếng: “Nó và tôi rất giống nhau, tính khí quả thật như một khuôn một dạng đúc ra vậy. Chẳng qua là ông bị bề ngoài của nó lừa gạt mà thôi, đi nào.”

Lúc nãy ông đều nhìn thấy sự chán ghét Đổng Vi đối với mình. Nếu đã như vậy thì không cần nhắc tới chuyện này nữa. Ông ta chờ bọn họ tự mình chia tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi