BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Đổng Vi dứt khoát nổi giận, lúc Đông Xuân Hạ và Cát Thâm đ ến, cô vẫn còn đang trong trạng thái giận dữ.

Đổng Vi bê trái cây đã cắt xong, đi ngang qua người Thịnh Kình Việt, bị Thịnh Kình Việt dùng một tay kéo lại.

“Vi Vi… Đừng có lơ anh.”

Anh nói rất đáng thương, phát huy rõ ràng tất cả mọi ưu thế của mình.

Đổng Vi nói bằng giọng điệu bình thản: “Anh biết sai chưa?”

“Biết sai rồi.”

Đổng Vi nghiêng mặt nhìn Thịnh Kình Việt một cái, diễn vai người phụ nữ đang yêu một cách vô cùng tinh tế: “Sai ở đâu?”

“Sai vì không nên nói đua xe.”

“Còn nữa?”

Thịnh Kình Việt có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu, nghĩ một chút rồi bắt đầu nói bậy: “Sai ở chỗ em cưỡi anh nhiều hơn?”

“...” Đổng Vi lấy tay bịt chặt miệng Thịnh Kình Việt, “Anh nói cái quỷ gì thế? Không sợ bị Tấn Giang* khoá sao?” 

*Raw chỗ này là Tấn Giang, là web truyện:)) chắc gần cuối rồi nên tác giả nói giỡn cho vui:v 

Thịnh Kình Việt cười phá lên, gương mặt đẹp trai lạnh lùng bị hoà tan trong phút chốc, hệt như tuyết vào mùa xuân, hiện lên ánh sáng dịu dàng.

Đổng Vi ngẩn người nhìn anh, cho dù cô có nhìn bao lâu thì cũng sẽ bị gương mặt này mê hoặc.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, Đổng Vi vội vàng hoàn hồn rút tay về, trừng mắt nhìn Thịnh Kình Việt, cẩu nam nhân này càng ngày càng “cẩu” rồi.

Thế nhưng cô lại không biết ánh mắt mình còn ẩm ướt hơn cả lòng bàn tay, một đôi mắt lấp lánh nước.

Thịnh Kình Việt cúi đầu hôn lên môi Đổng Vi một cái: “Nhớ em rồi.”

Đổng Vi ngoan ngoãn để anh hôn, cất tiếng nói không rõ ràng: “Ngày nào cũng ở bên nhau, còn nhớ gì nữa?”

Thịnh Kình Việt nhìn vào mắt Đổng Vi, hệt như đang nói em biết mà, Đổng Vi quả thật cũng biết rồi.

Nếu không phải người này lý trí thì chắc còn có thể làm ra những việc “cẩu” hơn nữa.

Có tiếng gõ cửa phòng, đám chó nhỏ vốn đang chạy vòng quanh chân Thịnh Kình Việt và Đổng Vi giờ lại chạy hết về phía cửa, bắt đầu hưng phấn cào cửa.

Thấy hai chủ nhân mãi vẫn không đến mở cửa thì quay đầu sang hai người rầm rì.

Lại còn làm nũng hệt như lúc còn nhỏ.

Thịnh Kình Việt nhận lấy đ ĩa trái cây trên tay Đổng Vi: “Em ra mở cửa đi.”

Đổng Vĩ vỗ vỗ mặt, cố vỗ cho mặt bớt đỏ, sau đó mới ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Đông Xuân Hạ liền xách hai túi lớn bước vào.

“Cánh tay tớ sắp gãy luôn rồi.”

Đổng Vi vội vàng nhận lấy: “Cát Thâm đâu? Sao anh ấy không giúp cậu đem tới?”

“Ở phía sau kìa.”

Đổng Xuân Hạ chỉ chỉ phía sau lưng, trên người anh ấy đúng thật là không còn chỗ để đồ nữa rồi.

“Sao đến còn mang theo nhiều đồ thế này?”

“Xuân Hạ nói những thứ này đều là món tụi chó thích ăn.” Cát Thâm xách vào nhà một cách khó khăn, sau đó liền có một đôi tay giúp trọng lượng trên người anh ấy giảm đi rất nhiều.

Thịnh Kình Việt nói: “Đặt ở đây đi.”

Nhìn Thịnh Kình Việt xách túi đồ lớn đơn giản như vậy, biểu cảm của Cát Thâm có phần khó diễn tả bằng lời.

Từ sau lần trước khi Thịnh Kình Việt trị liệu ở chỗ anh ấy một lần thì Cát Thâm không gặp lại Thịnh Kình Việt nữa, kết quả lần đầu tiên gặp lại sau khoảng thời gian dài như vậy, hai người họ đã chuyển từ trạng thái tổn thương lẫn nhau thành sắp kết hôn rồi.

Cát Thâm chỉ có thể cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.

Đổng Vi: “Tớ còn tưởng cậu đem nhiều đồ như vậy đều là bữa trưa, ai dè đều là cho bọn chó ăn, thảo nào chúng nó thích cậu như vậy.”

Trước đây khi Thịnh Kình Việt và Đổng Vi không ở nhà, Đông Xuân Hạ có đến chăm sóc bọn chó mấy lần, mỗi lần đến Đông Xuân Hạ đều mang theo một núi thức ăn, cũng không tránh được việc bọn chó thích cô ấy.

Đông Xuân Hạ không thèm thừa nhận: “Ai nói, chẳng lẽ không ai công nhận việc người nào gặp tớ cũng có cảm tình sao?”

Đổng Vi gật đầu: “Đúng đúng đúng.”

Hai người đàn ông sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Cát Thâm không nhịn được cất lời: “Có phải bây giờ bệnh của cậu đã khỏi rồi không?”

“Khỏi rồi, cảm ơn bác sĩ Cát quan tâm.”

Vốn dĩ Cát Thâm cảm thấy không nên hỏi, thế nhưng bây giờ thấy dáng vẻ lúc trả lời không chút bận tâm nào của Thịnh Kình Việt thì mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ anh đã buông bỏ được chuyện trong lòng mình rồi.

Trên thực tế, ánh mắt Thịnh Kình Việt đang dừng trên người Đổng Vi, bởi vì anh thấy được sau tai Đổng Vi có vết hôn đỏ anh để lại, tâm trạng liền không kiềm được mà vui vẻ.

Đông Xuân Hạ thấy Thịnh Kình Việt thì không hề nhiệt tình chút nào, bây giờ trong lòng cô ấy vẫn còn khó chịu chuyện Thịnh Kình Việt tổn thương Đổng Vi trước đây.

Thế nhưng Thịnh Kình Việt lại không để ý, cúi đầu xoa xoa đầu bé lớn: “Bé lớn, bắt tay.”

Đông Xuân Hạ nhìn bé lớn trước giờ thích nhất là ăn thức ăn cho cún thật sự đưa chân lên, cô hưng phấn đưa tay ra bắt: “Anh huấn luyện nó rồi sao?”

Đổng Vi cười nói: “Anh ấy không có việc gì thì ở nhà giày vò tụi chó, nói muốn giảm cân cho chúng.”

Thịnh Kình Việt huấn luyện đám chó mà còn đặc biệt vạch ra một kế hoạch, sắp bằng với huấn luyện tay đua cao cấp luôn rồi.

Vốn dĩ Đổng Vi tưởng bé út sẽ học được ngay, vậy mà ngay cả việc tham gia huấn luyện chú cũng không thèm.

Chú ngồi trước cửa, ngẩng đầu nhìn các anh chị em ngốc nghếch bên cạnh mình, Đổng Vi nhìn ra được một tia xem thường trên mặt chú.

Bé út không ngờ, hôm nay chú sẽ mất đi món thịt bì khô yêu thích của mình vì không biết bắt tay.

Đông Xuân Hạ không ngờ mỗi một chú chó đều biết, trừ bé út.

“Nếu bé út đã không biết, vậy thì thịt bò khô cũng không có phần cho bé út nữa.”

Bé út mở to đôi mắt ươn ướt, đánh một vòng xung quanh Đông Xuân Hạ rồi khẽ gầm lên uất ức, Đông Xuân Hạ vuốt vuốt bé út tỏ ý an ủi.

Cô ấy không ngờ một Thịnh Kình Việt cao cao tại thượng ở trường trước đây lại bỏ công sức huấn luyện mấy chú chó.

Hình như anh ấy...thích cười hơn lúc trước rồi.

Đông Xuân Hạ suy nghĩ một chút thì không muốn nghĩ thêm nữa, cô sớm đã nhìn rõ rồi, chỉ cần hai người họ cảm thấy vui vẻ là được.

Trên bàn có thức ăn được Đổng Vi dọn sẵn, Đông Xuân Hạ vừa vuốt v e chó vừa ăn bim bim, bị Cát Thâm giáo huấn một trận: “Tuy tụi chó đã được chích ngừa, cũng rất sạch sẽ, thế nhưng vẫn có những vi khuẩn không nhìn thấy được, nếu em muốn ăn bim bim thì đi rửa tay đi, đừng có vừa vuốt v e chó vừa ăn như vậy.”

Đông Xuân Hạ thu lại bàn tay đang ăn vặt của mình, sau đó liền thấy Đổng Vi cũng đang vuốt v e bọn chó, hình như trong miệng còn đang ăn gì, cô chuẩn bị lấy lời của Cát Thâm ra để nhắc nhở Đổng Vi thì lại thấy Thịnh Kình Việt ngồi kế bên trực tiếp bỏ bim bim vào miệng Đổng Vi, Đổng Vi hoàn toàn không động vào đồ ăn.

Lúc cô nghiêng đầu cắn lấy miếng bim bim, Đông Xuân Hạ nhìn thấy được vết đỏ được che giấu sau tai cô, không kiềm được mà trừng to mắt.

Cô ấy lấy tay đẩy đẩy Cát Thâm, tỏ ý bảo anh ấy nhìn sang bên kia.

Cát Thâm nhìn một cái liền quay đầu sang nhìn Đông Xuân Hạ: “Em cũng muốn?”

Đông Xuân Hạ nén giọng xuống: “Anh nói gì vậy? Chỉ là em không ngờ Thịnh Kình Việt… lúc yêu đương lại thế này.”

Một Thịnh Kình Việt thế này hoàn toàn khác xa với anh lúc còn ở trường năm ấy, ai có thể ngờ được rằng người lạnh lùng cao ngạo trước kia lại cam tâm tình nguyện ngồi bên cạnh đút vị hôn thê của mình, sau đó lại còn âm thầm để lại dấu ấn của mình trên người vị hôn thê nữa.

Cô ấy đánh cược, Đổng Vi chắc chắn không biết sau tai mình có vết hôn.

Dùng bữa xong, Đông Xuân Hạ cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh Đổng Vi: “Bọn cậu chuẩn bị khi nào kết hôn? Tìm được nơi kết hôn chưa? Chuẩn bị mời những người nào?”

Cô ấy hỏi một lượt ba câu, Đổng Vi chưa kịp nghĩ xong câu nào, thấy Đông Xuân Hạ đang nhìn cô, cô vừa chuẩn bị nói bọn cô vẫn chưa suy nghĩ xong thì bên cạnh truyền đến giọng nói của Thịnh Kình Việt.

“Định tháng hai kết hôn, có thể sẽ tổ chức hôn lễ ở Mauritius*, đến lúc đó định sẽ mời một số bạn bè đến.” Sau khi Thịnh Kình Việt nói xong thì tiếp tục nói, “Có điều những thứ này chỉ là tạm thời thôi, sau này có thể sẽ thay đổi.”

*đảo quốc nằm hướng tây nam Ấn Độ Dương, cách đảo Madagascar khoảng 900 km về hướng đông.

Đổng Vi nhìn sang Thịnh Kình Việt, cô không biết anh đã sắp xếp thời gian kết hôn từ lúc nào.

“Nếu là tháng hai, vậy còn ba tháng nữa, có thể chuẩn bị kỹ lưỡng, trang phục trong buổi lễ cũng nên đặt trước rồi.”

Đông Xuân Hạ suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Tớ có biết một nhãn hiệu lễ phục thủ công của Ý rất tốt, đến lúc đó đi mua một bộ cũng được…”

Sau khi hai người Đông Xuân Hạ rời đi, Đổng Vi đóng cửa lại rồi xoay người đè Thịnh Kình Việt vào tường: “Nói, em nói kết hôn vào tháng hai khi nào?”

Vừa nãy anh chỉ thuận miệng nói thôi, tránh việc Đông Xuân Hạ cứ hỏi tiếp.”

Đổng Vi nghi ngờ nhìn Thịnh Kình Việt, lúc nãy người này nói chuyện hoàn toàn không có dáng vẻ đang đùa giỡn chút nào.

Thịnh Kình Việt giải thích: “Anh và em kết hôn, chắc chắn sẽ xin ý kiến của em, lúc nãy anh chỉ thuận miệng nói thôi.”

Thế nhưng những chuyện trước giờ người ta đùa giỡn, chính là muốn biểu đạt ý tứ thật sự của mình.

Đổng Vi lại gần Thịnh Kình Việt: “Nói đi, anh âm mưu bao lâu rồi? Em không tin anh thuận miệng nói đâu.”

Rõ ràng Đổng Vi đang hỏi ép Thịnh Kình Việt, thế nhưng trên thực tế lúc cô không chú ý, cả người cô đã nằm gọn trong lòng Thịnh Kình Việt rồi, hương thơm thanh mát trên người cô cứ như có như không mà quyến rũ anh.

Thịnh Kình Việt ôm lấy Đổng Vi, đặt hai chân cô lên eo mình: “Cũng không lâu lắm, chắc nửa năm.” 

Đổng Vi ngẩn người, người này đã bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn trước khi cầu hôn rồi hả?

Cô nhìn Thịnh Kình Việt: “Vậy hả, thế chiều nay em muốn xem xem kết hôn ở đâu.”

Cuối cùng thì Đổng Vi cũng vẫn lựa chọn thời gian và địa điểm mà Thịnh Kình Việt nói.

Đảo Mauritius tràn đầy sôi động, có sự lãng mạn của nước Pháp, lại mang nét đáng yêu của Ấn Độ và sự nho nhã của nước Anh, có cả sự nhiệt tình rực rỡ và đầy sức sống.

Cô thích nơi đó.

*

Trước khi kết hôn, Đổng Vi và Thịnh Kình Việt về Hưng Nam cả một mùa đông.

Hưng Nam không có tuyết rơi, nhiệt độ cũng không thấp, mùa đông được xem như lúc người bình thường thấy thoải mái nhất.

Vì lần trước bé út đi máy bay gặp chuyện, thế nên lần này hai người lái xe về.

Dọc đường đi, bọn chó đều trèo lên bên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh vút nhanh bên ngoài, lúc về tới nhà thì hai người liền vội vàng dọn dẹp lại phòng ốc.

Bé lớn cắn lấy góc quần Thịnh Kình Việt, kéo anh ra ngoài, Đổng Vi cười nói: “Bé lớn muốn làm gì?”

Thịnh Kình Việt chay mày nhìn cánh cửa được mở một nửa: “Lúc em vào quên đóng cửa sao?”

Lòng Đổng Vi hoảng hốt gọi mấy chú chó lại, lúc này mới phát hiện không thấy bé út đâu.

“Hình như bé út chạy ra ngoài rồi.”

“Đừng vội, anh ra ngoài tìm nó.”

Bọn họ mới trở về không lâu, chắc bé út sẽ không đi xa, Thịnh Kình Việt nghiêm túc phân tích, trước đây sức khỏe bé út không tốt, lúc ở Hưng Nam gần như không ra ngoài, bây giờ chạy ra ngoài chắc là chạy theo con đường đến đây.

Đổng Vi cũng đi xuống theo: “Em đi tìm với anh.”

Cô kéo bàn tay đang đổ mồ hôi của Thịnh Kình Việt, nếu mà ở Tây Thành, cún cưng ở bên ngoài sẽ mất tích rất nhanh, Đổng Vi không dám tưởng tượng đến kết cục của chúng. 

Hai người tìm một lúc, khi nhìn thấy bé út ở bên đường, Đổng Vi thở phào một hơi, may là nơi đây là Đông Thành.

Có người ngồi xổm trước mặt bé út, hình như đang cho nó uống nước.

Thịnh Kình Việt và Đổng Vi nhìn nhau một cái, chuẩn bị tiến về phía trước cảm ơn người đó.

Có điều lúc đi qua thì bọn họ mới phát hiện người kia lại là Chu Hoài Ngọc.

Chỗ này cách công ty của Chu Hoài Ngọc không xa, gặp Chu Hoài Ngọc ở đây cũng rất có khả năng.

Chu Hoài Ngọc đứng lên, đưa bình nước khoáng trong tay mình cho Thịnh Kình Việt: “Chắc nó khát rồi, nên tôi mới mua nước cho nó.”

Đổng Vi gọi bé út một tiếng, bé út liền vui vẻ chạy qua, khiến Đổng Vi muốn mắng cũng mắng không được. 

Thịnh Kình Việt thấy bé út không xảy ra chuyện gì, anh gật đầu với Chu Hoài Ngọc: “Cảm ơn.”

“Không có gì, chỉ có điều chó rất thích chạy nhảy lung tung, vẫn nên để ý chút.” Chu Hoài Ngọc nói.

Sau khi Thịnh Chu mất, Chu Hoài Ngọc bỗng cảm thấy giữa anh ta và Thịnh Kình Việt không còn gì đáng để tranh giành nữa, từ nhỏ anh đã bị gọi là con của bồ nhí, không có bố, thế nhưng khi sau này anh giành lại Thịnh Chu, dù anh ta hiểu có lẽ trong lòng Thịnh Chu thì Thịnh Kình Việt mới là con ông ấy, thế nhưng Thịnh Kình Việt cũng giống anh, không có bố.

Anh ta không cần tranh giành gì với Thịnh Kình Việt nữa.

Rõ ràng là hai anh em, vậy mà trò chuyện lại hệt như hai người xa lạ.

Đổng Vi cũng cảm ơn Chu Hoài Ngọc, Chu Hoài Ngọc lộ ra một nụ cười: “Vi Vi, lâu rồi không gặp.”

Thịnh Kình Việt ôm lấy eo Đổng Vi, Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt một cái, biết anh ghen rồi.

“Đúng đó, cảm ơn Tiểu Chu tổng, đúng rồi, tôi và A Việt sẽ tổ chức hôn lễ ở Mauritius vào tháng hai, đến lúc đó Tiểu Chu tổng cũng có thể đến tham gia.”

Đổng Vi nhẹ thở dài, bây giờ người thân của Thịnh Kình Việt chỉ còn mỗi Chu Hoài Ngọc thôi.

Chu Hoài Ngọc có chút bất ngờ nhìn Thịnh Kình Việt, Thịnh Kình Việt cau mày lại, cũng không nói gì thêm.

Chu Hoài Ngọc nhìn biểu cảm của Thịnh Kình Việt, lắc đầu cười: “Không cần đâu, gần đây việc ở công ty khá nhiều, đến lúc đó tôi gửi quà đến là được rồi.”

Nếu Thịnh Kình Việt đã không nói chuyện, Đổng Vi cũng không bảo Chu Hoài Ngọc đến nữa, cô không muốn làm Thịnh Kình Việt không vui.

Thế nhưng Thịnh Kình Việt lại đột nhiên hé miệng: “Không bận thì đến, bận thì khỏi đi.”

Chu Hoài Ngọc ngẩn người, Thịnh Kình Việt đồng ý cho anh ta đến sao?

Đợi anh ta hoàn hồn lại thì hai người đã dắt chó rời đi rồi.

Đổng Vi thấy sắc mặt Thịnh Kình Việt không tốt lắm, mở miệng nói: “Nếu anh không muốn anh ta tới, thì thôi đi.”

“Không phải, chỉ là anh cảm thấy Thịnh Chu đã chết quá dễ dàng rồi.” Giọng nói Thịnh Kình Việt trầm thấp, không nghe ra được cảm xúc bên trong.

Tất cả những sai lầm trong chuyện này đều do Thịnh Chu gây ra, vậy mà ông ta lại ra đi dễ dàng như vậy.

Đổng Vi ôm lấy Thịnh Kình Việt: “Chúng ta về nhà thôi.”

Sau khi về đến nhà thì Thịnh Kình Việt đã bước ra khỏi cảm xúc lúc nãy, anh bắt đầu véo lấy phía sau cổ bé út, hỏi nó làm sao ra ngoài được.

“Nó hiểu được mới lạ đó. Có phải quên đóng cửa không?”

Đổng Vi vừa nói xong thì liền thấy bé út bị Thịnh Kình Việt uy hiếp rồi uất ức chạy ra cửa, nhướng người trèo lên rồi lấy chân dùng sức ấn tay kéo cửa xuống, cửa cứ thế mở ra.

Đổng Vi và Thịnh Kình Việt bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy bé út đúng là thành tinh rồi.

“Thành tinh rồi mà còn ngốc nghếch chạy ra ngoài như vậy, không sợ bị người ta bắt đi bán hả?”

Hai người ở Hưng Nam một thời gian, đến lúc sắp kết hôn thì lại về trường một chuyến.

Đại học Hưng Nam vừa khai giảng, đa số sinh viên biết được chuyện năm đó của Đổng Vi và Thịnh Kình Việt đều đã tốt nghiệp rồi.

Thời gian trôi qua quá nhanh.

Đổng Vi nhìn sinh viên qua lại, trong lòng cô không tránh được việc nảy sinh sự ngưỡng mộ, sau khi tốt nghiệp sẽ cực kỳ nhớ cuộc sống học tập ở trường.

Chỉ có điều, Thịnh Kình Việt lúc đó làm cô tức chết.

Thịnh Kình Việt đứng bên cạnh Đổng Vi, nhận được ánh mắt giận dữ của Đổng Vi thì không kiềm được xoa xoa đầu mũi mình.

Cây cầu nguyện đã có nụ, chắc không lâu nữa sẽ nở hoa, bên trên được treo những sợi dây đỏ, mới có, cũ có, Đổng Vi nhớ đến sợi dây đỏ lần trước bị cô ném vào thùng rác, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, thế nhưng nhìn thấy sợi dây đỏ bay trong gió trước mắt mình, lại đúng là sợi dây mình ném đi lúc trước.

Cô chỉ sang đó, có chút kinh ngạc hỏi: “Cái đó là anh treo lên lại sao?”

Thịnh Kình Việt gật đầu nhìn sợi dây đỏ: “Ừm, cây cầu nguyện trường chúng ta linh lắm.”

Anh không chỉ muốn ở bên Đổng Vi, còn muốn ở bên Đổng Vi đời đời kiếp kiếp.

Lần trước Thịnh Kình Việt không ném nó đi, mà lén lút treo lên, Đổng Vi cong môi: “Đúng đó, linh ghê.”

Có lẽ nhờ sự phù hộ của cây cầu nguyện, để bọn họ bắt đầu lại lần nữa.

*

Tháng hai ở Mauritius đang là mùa hè, bãi cát trắng cùng nước biển xanh lam dọc theo bờ biển tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp, trên biển có chiếc du thuyền đang từ từ tiến về phía trước.

Hôn lễ của Đổng Vi và Thịnh Kình Việt được tổ chức ở đây.

Chiếc váy cưới Đổng Vi mặc trên người là do nhãn hàng cao cấp của Ý mất ba tháng mới hoàn thành, đường viền cổ áo bằng ren hình chữ nhất* làm lộ ra sự gợi cảm mê hoặc, trên váy được thêu nhiều đóa hoa tường vi lớn, tinh tế và xinh đẹp.

*Chữ nhất: 一

Hồ Vân Linh nhìn lúc Đổng Vi và Thịnh Kình Việt trao nhẫn cho nhau rồi không kiềm được mà khóc, bà không thể tưởng tượng được sau khi bà rời đi Đổng Vi đã chịu bao nhiêu khổ cực, bây giờ bà yên tâm rồi, từ giờ trở đi sẽ có một người đàn ông khác bảo vệ cô, yêu thương cô, để cô không phải chịu thêm một nỗi đau nào nữa.

Đông Xuân Hạ ngồi phía dưới hét lên, Chu Hoài Ngọc cũng không kiềm được mà vỗ tay.

Trần Khải Tân và Hàn Tư Thành cầm rượu đến chúc mừng hai người.

Đổng Vi và Thịnh Kình Việt nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người trên du thuyền.

Hôn lễ dần dần đến hồi kết thì Đổng Vi và Thịnh Kình Việt đã không thấy tăm hơi đâu nữa, Đông Xuân Hạ cầm hoa đi tìm Đổng Vi, vậy mà lại nhìn thấy Đổng Vi thay một bộ đồ bơi, được Thịnh Kình Việt ôm vào lòng cùng nhảy xuống biển.

Đông Xuân Hạ không ngờ rằng Đổng Vi và Thịnh Kình Việt lại đi bơi ngay trong chính hôn lễ của mình.

Có điều đây đích thực cũng là chuyện Đổng Vi sẽ làm.

Cô tràn đầy sự tự do, mang theo sự nhiệt tình của  Mauritius trong xương cốt.

Nước biển óng ánh mang một màu sắc rõ ràng dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, mặt nước dần chuyển từ màu xanh biếc sang xanh đậm, dịu dàng và sáng ngời, trong veo hệt thạch anh, giống như một bộ váy cưới từ thiên nhiên, đẹp không gì sánh được.

Hai người bơi lội nô đùa trong làn nước, giống như hai người cá, vóc dáng săn chắc đẹp đẽ của anh ôm lấy cơ thể mềm mại như nước của cô rồi từ từ chìm xuống nơi đáy nước, không để người khác thấy được Đổng Vi.

Bọn họ ôm hôn dưới nước, bọt nước từ từ dâng lên, mang theo ánh nắng mặt trời rồi nổ tung lên.

“Vi Vi, chúng ta kết hôn rồi.”

Tình yêu của họ hệt như ánh mặt trời, mãi mãi chân thành và sục sôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi