BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Đổng Vi nghĩ không cần phải đi biển nữa. Chỉ riêng bôi kem chống nắng đã mất cả một ngày, đợi bôi kem xong, cô lại không thể di chuyển nguyên ngày vì mệt, đã thế còn đi biển làm gì nữa.

Cô thật sự ngưỡng mộ thể lực của Thịnh Kình Việt, sau mỗi lần như vậy vẫn còn có thể ra biển lướt sóng, sau đó trở về còn giúp cô tắm táp.

Đổng Vi nằm trên đùi của Thịnh Kình Việt, nhìn yết hầu nhô ra của anh, tò mò hỏi, “Ể, sao anh lại khỏe thế?”

“Bởi vì có bảo vật có thể khiến người ta nhanh chóng hồi phục lại thể lực.”

“Là gì vậy?” Đổng Vi rất hiếu kỳ.

“Là nụ hôn của em.” Thịnh Kình Việt ấn tay lên môi cô, nhẹ nhàng miết vài cái rồi gập người hôn lên đó.

Đổng Vi li3m môi, tựa hồ cô có thể cảm nhận được hương vị của gió biển. Cô nhớ những khi Thịnh Kình Việt hôn cô nồng nàn vô tận mỗi khi anh kết thúc.

Vậy là anh đang khôi phục thể lực.

Đổng Vi mím môi, “Em tự hôn em.”

Thịnh Kình Việt mỉm cười, “Không, chỉ có thể anh hôn em.”

Gió biển mơn man từ từ thôi bay tấm rèm cửa dài chạm đất, họ tiếp tục trao nhau chiếc hôn vị muối biển.

Cảnh sắc bên ngoài y hệt một bức tranh, Đổng Vi nằm trên ngực Thịnh Kình Việt nghe nhịp đập con tim, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.

Người yêu thương nhất ở bên cạnh, cảnh vật đẹp nhất ở bên ngoài cửa sổ.

Đột nhiên trong cô nảy sinh cảm giác thôi thúc. Cô muốn vẽ lại những thứ này.

“Thịnh Kình Việt, chúng ta đi mua bảng vẽ đi, em muốn vẽ lại tất cả cảnh sắc ở đây.”

Đổng Vi lấy tay chọc vào ngực Thịnh Kình Việt.

“Ừ, nhưng ngoài kia nắng gắt lắm, để anh giúp em bôi kem chống nắng.”

“A không cần đâu, em tự bôi.”

Đổng Vi đuổi Thịnh Kình Việt ra ngoài rồi tự mình bôi kem chống nắng và thay áo quần.

Mọi nẻo trên các con phố thương mại ở Mauritius cũng phản ánh rằng nơi đây là một quốc gia đa sắc tộc, những thứ mang đặc trưng của mỗi quốc gia đều có thể được mua ở đây.

Đổng Vi mang một chiếc váy nửa người màu đỏ rượu, đội mũ cỏ che nắng. Dù đã đeo kính râm, nhưng tỉ lệ vóc dáng của cô vẫn rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, khiến không ít người muốn lại gần bắt chuyện.

Nhưng thấy Thịnh Kình Việt ở bên cạnh thì đều gạt luôn ý nghĩ đó đi.

Anh mặc quần bãi biển và áo tay lửng trông vô cùng tùy ý, nhưng cánh tay lộ ra ngoài cường tráng mạnh mẽ, làn da màu lúa mì như dát vàng dưới ánh mặt trời, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ nguyên thủy.

Đổng Vi đi một lát, phát hiện người nhìn cô đã ít đi nhiều, ngược lại có rất nhiều cô gái nhìn Thịnh Kình Việt không rời mắt.

Thế này là không thấy cô à?

Đổng Vi có chút tức giận, hai má phồng lên, kết quả liền có một nụ hôn rơi ngay vào chỗ đó.

Thịnh Kình Việt hôn cô trước mặt nhiều người như vậy, cứ như thể tuyên bố rằng anh là người của cô.

“Dáng vẻ chu môi phồng má của em rất đáng yêu.” Thịnh Kình Việt chủ động giải thích.

Đổng Vi ôm cứng cổ của anh, trực tiếp hôn lên đôi môi đó, “Nếu đáng yêu thì phải hôn ở đây.”

Tình cảm của hai người rõ ràng rất hòa hợp, như keo như sơn. Những người xung quanh thốt lên mấy tiếng thất vọng, cũng chẳng biết thất vọng vì điều gì.

Thịnh Kình Việt mua cho Đổng Vi một cái vòng cổ làm bằng nhụy h0a quấn lại với nhau, những viên đá Ruby đỏ trên đó càng tôn thêm làn da trắng nõn nà của cô.

Họ còn mua thêm một số món quà độc đáo để mang về nhà để tặng bạn bè người thân.

Vài ngày sau, hai người mang theo bảng vẽ đi dạo đến những nơi tuyệt đẹp ở Mauritius.

“Ngày mai vẽ bình minh.” Tối hôm qua, Đổng Vi nói với tâm thế mang hoài bão chí lớn, kết quả lúc Thịnh Kình Việt gọi cô dậy để xuất phát vào ba giờ sáng, cô nằm lì trên giường không chịu dậy.

“Tại anh đấy.” Đổng Vi lầm bầm, mắt cũng không mở, chỉ giang tay với Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt ngẫm nghĩ ngày hôm qua người nào đó không ngừng ngâm nga, bèn gật gù, “Ừm, thế chúng ta không đi nữa.”

“Đi chứ, em dậy ngay đây.”

Hôm qua có mưa lớn. Sáng sớm, tiếng những giọt nước lăn theo lá cây trên đường núi pha lẫn với tiếng bước chân đạp trên lá.

Dường như cả thế giới chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

Tay nắm tay, nương tựa vào nhau đi đến cuối con đường.

“Phía trước có nước.”

Có lẽ chỗ này đông người đi lại nên mặt đường đã hỏng cả một mảng, tích lại không ít nước bên trong đó.

Thịnh Kình Việt liếc một cái, sau đó đưa bảng vẽ cho Đổng Vi rồi bế cô lên.

“Anh có thể tự đi qua được.”

Thịnh Kình Việt trực tiếp sải bước đi qua vũng nước, giọng nói của Thịnh Kình Việt hòa lẫn với tiếng nước lõm bõm, “Anh sợ em làm ướt giày.”

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống qua kẽ lá, lờ mờ rơi trên cơ thể Thịnh Kình Việt, Đổng Vi nép sát người vào lồ ng ngực của anh hơn một chút.

Cô hy vọng mọi thứ sẽ tiếp tục như thế này mãi.

Thịnh Kình Việt như cảm nhận được suy nghĩ của Đổng Vi, dù đã đi qua khỏi vũng nước nhưng vẫn không thả cô xuống mà bế cô đi thẳng lên đến đỉnh núi.

Bọn họ đến vừa đúng lúc, tia nắng đầu tiên đã xuyên qua những tầng mây, mang theo sắc vàng rải khắp đại ngàn, những đám mây xung quanh bị nhuộm thành màu cam.

Đổng Vi dựng xong giá vẽ, nhưng nhìn cảnh đẹp chấn động đó lần lữa mãi không hạ bút.

Khung cảnh quá đẹp, cô sợ mình không thể vẽ ra được dù chỉ một phần vạn vẻ đẹp của nó.

Cô nhìn Thịnh Kình Việt bên cạnh, anh cũng bị cảnh đẹp này hấp dẫn, cứ thế đứng đó mặc cho vầng hào quang chiếu lên thân thể.

Đổng Vi bỗng nhiên phát hiện, thực ra cảnh sắc đẹp nhất đang ở bên cạnh cô.

Cuối cùng lúc xuống núi, Thịnh Kình Việt không hề biết rằng trên bức tranh bình minh mà cô vẽ lần này, thứ bắt mắt nhất chính là anh.

Anh còn chói lọi hơn cả ánh mặt trời.

Vì lý do công việc, nên hai người không đi đâu khác trong kì nghỉ của mình. Họ quay về sau khi ở Mauritius được mười ngày.

Trong khoảng thời gian này, đám cún con đều gửi ở chỗ Hồ Vân Linh. Khi Đổng Vi và Thịnh Kình Việt quay lại đón chúng thì chúng sắp không nhận ra họ nữa rồi.

Những bé lớn là ngáo Husky và Golden Retriever, có lẽ chủ nhân ban đầu của chúng cũng vì lý do này nên mới lạc mất chúng.

Dù vậy giá trị nhan sắc của những bé lớn vẫn rất cao, nhưng lần này trở về, toàn bộ các chú chó đều trở nên mập đ1t.

Đổng Vi cảm nhận sâu sắc những thay đổi sau khi gửi đám nhóc về cho bà ngoại và bà nội mà trên mạng hay nói.

Đám cún con lại chẳng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, xa nhau lâu ngày như vậy, bọn chúng đều phấn khích bao vây xung quanh họ.

Hồ Vân Linh không cảm thấy có gì khác thường, “Con xem chúng béo mập đáng yêu chưa kìa,.”

Thịnh Kình Việt ấn tay lên môi, cười như có như không.

Đổng Vi bất lực ngồi xổm xuống sờ đầu đám cún con, “Vâng mẹ.”

Đám nhóc không biết lúc trở về sẽ có bao nhiêu chương trình giảm béo đợi chúng, còn hiện tại đứa nào đứa nấy đều vui vẻ theo chủ nhân về nhà.

Sau khi trở về, Đổng Vi muốn bế cún con nhưng cô nhận ra căn bản không bế nổi, chỉ có thể dựa vào Thịnh Kình Việt.

Cô xoa bóp cánh tay, bất lực nói, “Sau này chúng ta có con rồi, nhất định không được để mẹ em trông, nếu không thì khi chúng ta trở lại có thể sẽ không nhận ra con của mình nữa.”

Thịnh Kình Việt bỏ cún con xuống, dáng vẻ nghiêm túc hỏi, “Em muốn có con sao?”

Đổng Vi a một tiếng mới nghĩ đến mình vừa nói gì, ngẫm nghĩ rồi nói, “Không biết, nhưng em cảm thấy vẫn còn quá sớm.”

Cô vẫn chưa nghĩ đến bước đó, nhưng cô nhìn Thịnh Kình Việt, con người đến chuyện kết hôn cũng có thể nghĩ trước lâu như vậy, nói không chừng chuyện này anh sớm đã nghĩ tới rồi.

“Anh muốn có con à?”

Đổng Vi tò mò hỏi.

“Muốn.”

“Vậy anh thích con trai hay con gái?” Đổng Vi chống cằm suy nghĩ, “Mắt có thể giống anh, vì mắt anh đẹp hơn em, còn miệng thì phải giống em.”

Thịnh Kình Việt hôn lên trán cô, “Miệng giống em, mắt cũng giống em, mũi cũng phải giống em, làn da cũng thế.”

“Thế chỗ nào giống anh mới được.”

“Yêu em giống anh.”

Mũi của hai người chạm vào nhau, Đổng Vi nghe lời của Thịnh Kình Việt, rướn người hôn anh, “Cũng phải yêu anh như em.”

Đổng Vi trở lại vì tuần lễ thời trang Milan sắp bắt đầu, cô nhận được lời mời của GUCI tham gia buổi trình diễn của bọn họ.

Công ty của Đồng Xuân Hạ đã dần đi vào quỹ đạo, lúc cô qua đó lấy chút đồ thì bắt gặp người quen.

“Chị Như, sao chị lại ở đây?”

Đổng Vi có chút ngạc nhiên khi thấy Tô Như.

Đổng Xuân Hạ ở bên nói, “Tất nhiên là tớ mời đến, chủ yếu là tớ sợ tớ cản trở cậu, nên mời một quản lý chuyên nghiệp thì tốt hơn.”

Đổng Vi và Tô Như hàn huyên một lúc, sau khi Tô Như hiểu rõ lịch trình gần đây của Đổng Vi thì bèn ngồi xuống, Đổng Vi sáp lại đến bên Đồng Xuân Hạ nói, “Cậu tốn không ít tiền đề mời Tô Như nhỉ.”

Tô Như có thể coi là quản lý hàng đầu của Nhược Hoa, trong tay có hai siêu mẫu, để chị ta đành lòng từ bỏ sự nghiệp ở bên đó để qua đây bắt đầu lại từ đầu, lần này Đồng Xuân Hạ phải nói là đã trả cái giá rất đắt.

Đồng Xuân Hạ nhói lòng nói, “Hiện giờ tim tớ vẫn còn rỉ máu, nhưng mà sau này tớ sẽ kiếm về lại từ trên người của cậu.”

Đồng Xuân Hạ đúng thật đã chi rất nhiều tiền, cơ mà Tô Như có thể qua đây cũng chẳng phải vì nhìn trúng quyền lợi mà Đồng Xuân Hạ cho chị ta hay sao. Những năm gần đây, chị ta cũng có không ít tài nguyên trong tay, nhưng có rất nhiều chuyện đều cần phải thông qua sự đồng ý của Nhược Hoa, nếu như qua bên này, Đồng Xuân Hạ đồng ý với chị ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của người mẫu.

Có sự gia nhập của quản lý đầu ngành như Tô Như, công ty cũng đã ký kết với không ít người mới chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng người mà Tô Như chịu trách nhiệm chủ yếu nhất vẫn là Đổng Vi.

Trong tuần lễ thời gian Milan lần này, Tô Như chuẩn bị đi cùng với Đổng Vi đến đó.

Thịnh Kình Việt muốn đi cùng Đổng Vi, nhưng gần đây câu lạc bộ đã tuyển thêm nhiều tay đua mới. Anh là tay đua F1 duy nhất trong câu lạc bộ, Đinh Phi Vũ đã sắp xếp các khóa dạy cho anh.

Việc này chỉ mới bắt đầu gần đây, Thịnh Kình Việt căn bản không có thời gian.

Đổng Vi biết chuyện, ôm anh một lát rồi nói, “Được rồi, em phải lên máy bay rồi, anh mau về đi.”

Vừa mới kết hôn đã phải chia xa bảy tám ngày, đừng nói Thịnh Kình Việt, đến cả cô cũng không nỡ.

“Em phải cố gắng kiếm tiền, nếu không Xuân Hạ đau lòng chết mất.”

Thịnh Kình Việt không nói gì mà chỉ rũ mắt nhìn cô.

Rõ ràng người này trên đường đua thì tung hoành ngang dọc, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ tình nống ý thắm vô hạn.

Đổng Vi nhón chân hôn Thịnh Kình Việt, “Đợi em về.”

Giờ mà còn chưa đi nữa thì sẽ lỡ máy bay mất.

Đổng Vi dứt áo ra đi nhưng vẫn không kìm được quay đầu lại, sau đó thấy Thịnh Kình Việt vẫn đứng đó nhìn cô, ánh mắt chăm chú không rời.

Bước chân của cô ngày càng nặng nề.

Tô Như thực sự chịu không nổi nữa, kéo Đổng Vi lên máy bay, “Có phải là không đâu, đi nhanh đi.”

Đổng Vi khịt mũi, “Tiêu rồi, em còn chưa đi đã nhớ anh ấy rồi.”

Tô Như kiềm chế sự kích động muốn trợn mắt lườm nguýt, “Kìm lại đi.”

Máy bay dần dần bay đến một đất nước khác, nhưng Đổng Vi biết anh nhất định vẫn đang đứng đó, bởi vì anh luôn cố chấp như vậy.

Xa cách thật khó chịu quá đi.

Đổng Vi chạm vào tim mình nơi ngực trái, rồi lại chạm vào sợi dây chuyền mà Thịnh Kình Việt tặng cô, nắm chắc, sau đó nhắm mắt lại.

Không, chỉ cần đôi bên yêu nhau thì cho dù có chia xa thì người kia vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi