BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Đổng Vi chưa từng biết bảy ngày có thể dài như vậy, khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất mỗi ngày chính là lúc gọi video với Thịnh Kình Việt vào buổi tối.

Vì cô không ở nhà nên đám cún cũng gửi ở chỗ Hồ Vân Linh, Thịnh Kình Việt thì dứt khoát ở lại câu lạc bộ.

Thỉnh thoảng lúc hai người trò chuyện vào buổi tối, Thịnh Kình Việt sẽ bị Đinh Phi Vũ gọi đi huấn luyện.

Anh sẽ để điện thoại trên mặt đất, đôi khi một chiếc xe đua màu đỏ sẽ lóe lên trong máy ảnh. Đổng Vi xem mãi, xem mãi rồi ngủ thiếp mất.

Giữa tiếng xe đua cọ sát với mặt đường, cô vẫn có thể ngủ vô cùng ngon lành.

Khi Thịnh Kình Việt xuống xe cầm điện thoại, anh liền nhìn thấy hàng mi dài chọc vào màn hình điện thoại. Thỉnh thoảng cô như đang mơ, hàng mi sẽ rung nhẹ, sau đó lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Lúc mọi thứ đã yên ắng, thậm chí anh còn có thể nghe được tiếng thở chậm rãi nhẹ nhàng truyền đến từ phía bên kia.

Thịnh Kình Việt rũ mắt nhìn cô gái trong điện thoại rồi đặt một nụ hôn lên đó. Chiếc hôn dường như có thể xuyên qua khoảng cách hơn 6000km, rơi gò má của Đổng Vi. Hình như cô cũng có cảm giác, khóe môi kéo lên trong giấc mộng.

Đinh Phi Vũ thấy Thịnh Kình Việt nhìn điện thoại dịu dàng như vậy cũng tò mò sáp lại, nhưng còn chưa kịp liếc một cái thì Thịnh Kình Việt đã nhanh tay lấy lại điện thoại.

“Cậu đang xem gì thế hả?”

Đinh Phi Vũ vừa lên tiếng đã thấy Thịnh Kình Việt đặt ngón trỏ trên môi, suỵt một tiếng, ép nhẹ giọng xuống, “Cô ấy ngủ rồi.”

Đinh Phi Vũ chỉ cảm thấy răng tê buốt, hạ âm lượng nói, “Hai người sến súa thật đấy.”

Anh cảm thấy, có lẽ không ai có thể nghĩ rằng Thịnh Kình Việt sẽ trở nên như vậy sau khi kết hôn.

Thịnh Kình Việt thu lại ngón tay, tựa như ngầm thừa nhận lời của Đinh Phi Vũ, “Tập trung luyện tập thôi, đợi khi cô ấy trở về tôi phải nghỉ phép.”

“Nghỉ nghỉ, ngài nhớ hộ tôi đi thi đấu là được.”

Giải đua xe công thức một mùa mới sắp bắt đầu, đây cũng là lý do Đinh Phi Vũ để anh dùng khoảng thời gian này để huấn luyện những tay đua mới.

Khi Đổng Vi tỉnh lại, điện thoại đã sắp hết pin, nhưng video call vẫn chưa tắt, cô có thể nhìn thấy xương lông mày sâu và xương quai hàm nghiêm nghị của Thịnh Kình Việt từ bên này.

Người này khi ngủ luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, cũng khó trách lúc còn ở trường, người khác đều cảm Thịnh Kình Việt khó gần.

Thịnh Kình Việt không biết người mà anh yêu cũng đang nhìn ngắm anh khi anh đang ngủ ở một múi giờ khác.

Tuần lễ thời trang Milan vừa kết thúc là Đổng Vi liền chuẩn bị về nước, nhưng không ngờ lại nhận được lời mời phỏng vấn của Fancyork.

Lúc Đổng Vi nghe Tô Như nói còn có chút không tin, năm ngoái cô đi phỏng vấn đã bị từ chối, sau đó Chu Hoài Ngọc nói giúp cô để có thêm một cơ hội nữa nhưng cô cũng không đi, thế mà lần này họ lại chủ động mời cô.

“Có gì lạ đâu, năm ngoái em tham gia nhiều show diễn như vậy, bọn họ cũng chẳng phải mắt mù, bỏ người mẫu tốt như vậy không dùng, vậy thì còn dùng người mẫu nào nữa.”

Tiểu Ninh theo phía sau hùa theo, “Đúng đấy chị, chị đã lọt top 10 trong danh sách người mẫu toàn quốc rồi đấy.”

Đổng Vi rất ít khi quan tâm đ ến chuyện này, gật gù, “Được.”

Khi Thịnh Kình Việt biết được chỉ hỏi một câu, “Có cần anh qua đó không?”

“Không cần đâu, em đã phỏng vấn qua một lần, có kinh nghiệm rồi, phía anh gần đây rất bận đúng không?” Đổng Vi từ chối Thịnh Kình Việt, cô biết dù anh có qua nhất định cũng là tranh thủ để qua, hơn nữa phỏng vấn chỉ cho một người vào, anh có đến cũng không có ích gì.

Cô cảm thấy không cần anh phải đến đây, Thịnh Kình Việt phía bên kia cũng không nói nhiều thêm.

Nhưng một ngày trước hôm phỏng vấn, tối đó Đổng Vi vẫn bị mất ngủ, cảm giác này đã rất lâu cô chưa trải nghiệm.

Cô nhớ lần đầu tiên đi tham gia chụp người mẫu ảnh, khi đó vừa mới bước ra khỏi Tây Thành nhưng lại không dám ló mặt ra vì không biết khi nào chủ nợ Đổng Thiện Kiền đến tìm cô đòi tiền.

Hơn nữa vì lý do tuổi tác nên nhiều người chụp người mẫu ảnh không cần cô, lần đó cô phải tìm rất lâu mới có cơ hội. Lúc đó cô đến trước hai tiếng, rồi ở ngoài càng đợi càng lo lắng, đến cuối cùng cô thiếu chút nữa đã từ bỏ, chỉ là lúc  chuẩn bị rút lui, cô nhìn thấy phía góc phố có vài tên côn đồ đang đi về phía cô, dọa cô vội vã chạy vào trong.

Nghĩ đến cái này, Đổng Vi không nhịn được cười, xem ra thỉnh thoảng vẫn phải có người đẩy cô một cái.

Đổng Vi lật người trên giường, nghe bên ngoài có người gõ cửa.

Cô choàng áo, còn cho rằng là Tô Như hoặc Tiểu Ninh đến tìm cô.

Kết quả cô nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy Thịnh Kình Việt đang đứng trước cửa.

“Sao anh lại ở đây?”

Đổng Vi không kìm được nhảy bổ vào lòng anh, cứ như một chú mèo tìm được chỗ nương thân.

Thịnh Kình Việt ôm Đổng Vi vào phòng, hôn chụt lên trán cô, “Nhớ em rồi.”

Đổng Vi cười hihi và hôn lên môi anh, “Em cũng thế.”

Tối hôm qua, sau khi Đổng Vi gọi điện thoại xong, Thịnh Kình Việt dứt khoát đi mua vé máy bay, cho dù Đổng Vi không cần anh đồng hành nhưng anh thì vẫn muốn ở bên cô.

Thịnh Kình Việt còn mang theo không ít đồ mà cô thích. Lúc anh lấy đồ ra khỏi vali, Đổng Vi vẫn ngồi đung đưa chân, đến khi anh đã lấy đồ ra hết thì cô đã ngủ rồi.

Trước đó cô còn mất ngủ vì lo cho cuộc phỏng vấn ngày mai, nhưng từ khi Thịnh Kình Việt đến, bỗng nhiên cô chẳng sợ gì nữa.

Thịnh Kình Việt nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần 12 giờ rồi, thảo nào Đổng Vi chỉ ngồi một lúc đã ngủ.

Anh kéo chăn đắp cho Đổng Vi, sau đó đi tắm. Khi lên giường liền thấy khuôn mặt cô phập phồng, ngủ cũng ngon thật.

Thịnh Kình Việt không nhịn được hôn lên mặt cô, hôn xong còn chưa đã, lại dùng răng cắn, vừa mềm vừa non, trước khi để lại dấu vết anh mới chịu buông ra.

Anh ôm cô vào lòng, ngủ một giấc có thể nói là ngon nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Sáng sớm Tô Như đến gõ cửa, kết quả khi cửa mở, chị thấy một bóng hình cao lớn.

Anh quay lưng về phía mặt trời, Tô Như không thể nhìn rõ mặt, trong lòng chị có chút ngạc nhiên, không ngờ lại có đàn ông vào phòng của Đổng Vi, chẳng phải cô ấy và Thịnh Kình Việt vừa mới kết hôn sao?

Đến khi anh lên tiếng, Tô Như mới nhận ra người đàn ông đó chính là Thịnh Kình Việt.

Chị ho khẽ một tiếng, ném những suy nghĩ bậy bạ vừa rồi ra phía sau, “Vi Vi vẫn đang ngủ à?”

“Ừm, có phải nên gọi cô ấy dậy không?”

“Đúng vậy, dậy trước trang điểm, phiền cậu gọi cô ấy dậy giúp tôi.” Tô Như cũng chẳng vào cửa, nói xong liền đi, chị sợ phải thấy những thứ không nên thấy.

Thịnh Kình Việt đóng cửa lại, bế người đang nằm trên giường lên, “Dậy thôi Vi Vi.”

Đổng Vi ưm một tiếng, sau đó nhỏm lên cắn trên mặt Thịnh Kình Việt một cái, hàm hồ nói, “Có phải tối qua anh cắn em không?”

Thịnh Kình Việt cười thành tiếng, sau đó không nhịn được lại hừ một tiếng nữa, véo mặt Đổng Vi, “Tối qua em không ngủ à?”

Thấy một dấu đỏ lưu lại trên mặt anh, Đổng Vi mới nhả miệng ra, “Ngủ rồi, em nằm mơ thấy có chú chó cắn em.”

“Không phải chó, là chồng em.” Thịnh Kình Việt muốn hôn miệng Đổng Vi nhưng lại bị cô né tránh.

“Em còn chưa đánh răng.” Đổng Vi vừa lẩm bẩm vừa nhảy xuống khỏi người Thịnh Kình Việt.

Khi anh đi ra ngoài, ánh mắt của Tô Như và Tiểu Ninh đều không kìm được hướng về anh.

Đổng Vi chẳng hiểu mô tê gì, đến khi quay lại nhìn mới phát hiện dấu vết mà ban sáng cô cắn đến giờ vẫn chưa mất đi, nó trông bắt mắt khác thường trên mặt anh, như là đóng dấu ấn của cô vậy.

Đổng Vi có chút hài lòng.

Đến khi gần phỏng vấn, Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt, “Mau cho em một nụ hôn may mắn, nụ hôn của tay đua quán quân giải F1 nhất định sẽ phù hộ em thành công.”

Tiểu Ninh và Tô Như không khỏi tránh mặt đi, không thể xem tiếp hai con người ngọt chết ruồi này nữa.

Một chiếc hôn như cho Đổng Vi thêm sức mạnh, cô không hề yếu đuối, từ khi bắt đầu đến bây giờ đều không hề. Điều thay đổi chỉ là cô biết sẽ có người yêu cô mãi mãi.

Cô sẵn sàng giao lưng của cô cho anh.

Đổng Vi của một năm vừa qua, bất kể là ở trên sàn diễn hay ở dưới sàn diễn đều ưu tú hơn năm trước, hơn nữa từ sau khi kết hôn, trên người cô còn có thêm nhiều sự quyến rũ không thể nói rõ, kết hợp với bản tính tự do trời sinh, khiến khí chất của cô càng trở nên có cảm nhận về chiều sâu và cảm giác mới mẻ.

Cũng có thêm điểm khiến Fancyork càng thêm ưa thích.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, lúc Đổng Vi nghe được bọn họ sẽ ký hợp đồng với cô, cô không khỏi sờ môi mình, xem ra nụ hôn của tay đua F1 cũng có chút tác dụng đấy chứ.

Cô gần như không thể chờ đợi được để nói cho Thịnh Kình Việt tin tức này.

“Chúc mừng em.” Thịnh Kình Việt lộ ra khuôn mặt tươi cười, anh cúi đầu bên tai cô nói, “Lần này em lại càng có khả năng nuôi anh rồi.”

Tô Như bên cạnh lạnh lẽo nói, “Chúng tôi vẫn còn sống đấy.”

Đổng Vi cười, “Chị Như, bọn họ nói muốn bàn chuyện hợp đồng với chị.”

Tô Như vẫy tay, “Biết rồi, yên tâm đi, chị Như đảm bảo em có thể mua được một chiếc Ferrari.”

Mỗi lần trở về, Đổng Vi đều lo lắng mong rằng đám cún của mình đừng có béo lên quá. Kết quả lần này về, không ngờ chúng đã gầy đi một chút.

Cô nghi ngờ mẹ cô đã ngược đãi chúng.

“Nhìn mẹ như vậy làm gì, nhìn Thịnh Kình Việt đi.”

Hồ Vân Linh tức giận nói.

Đổng Vi có chút không hiểu, Thịnh Kình Việt đã làm gì mà có thể khiến mẹ cô tức giận đến bây giờ.

Thịnh Kình Việt sờ mũi, “Đám cún con sắp một tuổi rồi.”

“Ừ thì sao?”

“Anh mang chúng đi triệt sản.”

Nghe đến từ triệt sản, hình như Đổng Vi nhìn thấy mấy chú cún con rùng mình một cái, sau đó đáng thương nhào vào trong vòng tay cô, tìm kiếm sự an ủi.

Hồ Vân Linh nói, “Triệt sản về, chúng nó chẳng còn sức mà ăn nữa, mẹ bón cho chúng thức ăn ngon, chúng cũng chẳng ăn.” 

Trong lòng Hồ Vân Linh rất bất mãn về việc không thể bón cho đám cún ăn.

Đổng Vi muốn cười nhưng không dám cười, sợ sẽ làm tổn thương đến tâm hồn mỏng manh của chúng. Cô chỉ nói với mẹ, “Mẹ à, bọn chúng thích ứng được là được rồi, qua một khoảng thời gian nữa bảo đảm lại ăn như trâu thôi. Triệt sản có thể để chúng sống càng lâu hơn, mẹ đừng lo lắng nữa.”

Hồ Vân Linh được Đổng Vi an ủi cả nửa ngày mới hết giận Thịnh Kình Việt.

“Sao anh không nói với em một tiếng?” Đổng Vi an ủi Hồ Vân Linh liền quay ra nói Thịnh Kình Việt.

“Vi Vi không muốn triệt sản bọn nhóc sao?”

“Không phải, mà là có thể đợi em về rồi cùng mang chúng đi, nếu không thì một mình anh mang chúng về cũng rất khó, đúng chứ?”

Mấy chú cún đều không muốn lại gần Thịnh Kình Việt, Đổng Vi nhìn thế cũng rất buồn. Thịnh Kiệt Việt thích chúng y như cô, kết quả một mình anh mang chúng đi triệt sản, bây giờ chúng không thích Thịnh Kình Việt nữa rồi.

Anh tưởng Đổng Vi trách anh không nói với cô một tiếng, chứ đâu có nghĩ đến cô lo lắng đám cún không thích anh.

Anh cười nói, “Không sao, bố nghiêm mẹ hiền là chuyện rất bình thường.”

Đổng Vi bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, nếu như là bố nghiêm mẹ hiền, con của họ há chẳng phải chó sao. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi