BẠN TRAI CŨ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN THEO ĐUỔI TÔI


"Hàn Thiếu Quân xin anh."
Nơi căn phòng vip quán bar, trên chiếc ghế salon chật hẹp cô gái bị người đàn ông ghì chặt dưới thân, gương mặt toát lên vẻ ưu thương luôn miệng cầu xin người đàn ông buông tha cho mình.
Hàn Thiếu Quân dưới tác dụng của rượu cùng sự phẫn nộ trong lòng, mặc kệ tiếng khóc thê lương kia há miệng cắn thật mạnh vào cổ cô gái, cho đến khi cảm nhận được mùi vị máu tanh trong miệng mới dừng lại.
Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt hừng hực lửa giận chất vấn:
"Tần Vi cô tới đây rồi còn tỏ ra thanh cao? Hay là chê tôi không bằng những tên đàn ông bẩn thỉu cô đã từng tiếp?"
"Ông chủ Hàn tôi chỉ là nhân viên phục vụ, không phải gái bán thân." Tần Vi đặt tay lên ngực Hàn Thiếu Quân cố dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng chung quy lại vẫn là sức cùng lực kiệt không thể lay động dù là một chút.
Hàn Thiếu Quân túm lấy cổ tay Tần Vi siết chặt, hơi men nồng nặc phả vào mặt Tần Vi: "Không bán thân? Nói thật đi cô đã ngủ với bao nhiêu người rồi?"
Tần Vi im lặng từ chối trả lời câu hỏi giễu cợt của Hàn Thiếu Quân, nghiêng đầu qua một bên khác, đôi mắt to tròn ngấn lệ.
Năm năm rồi, thật không ngờ bọn họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này,  ông chủ tập đoàn lớn và gái tiếp rượu thật buồn cười làm sao?
Hàn Thiếu Quân chờ lâu không thấy Tần Vi lên tiếng, hất tay cô ra bất mãn ngồi dậy, ghét bỏ chỉnh lại chiếc áo sơ mi có phần nhăn nhúm do trận vận động vừa qua.

Rồi lại không nhịn được mơ hồ nói:
"Tần Vi cô bỏ rơi tôi để sống thế này sao?"
Câu hỏi của Hàn Thiếu Quân chợt khơi dậy những ký ức ngủ sâu trong lòng Tần Vi.
Cô và anh quen nhau trong buổi chào tân sinh viên, khi ấy Tần Vi là cô sinh viên năm nhất mới nhập trường còn Hàn Thiếu Quân là đàn anh trên cô hai khóa.

Bọn họ thu hút nhau bởi những lý tưởng khát vọng, trở thành cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ.

Hai người đã từng hứa hẹn với nhau về tương lai, nhưng rồi biến cố xảy ra  công ty nhà Tần Vi bị thua lỗ dẫn đến phá sản, cô buộc phải chia tay với Hàn Thiếu Quân, thôi học cùng gia đình chuyển về quê sinh sống từ đó cắt đứt liên lạc.

Vốn dĩ cô không có ý định quay lại thành phố Sa Hải này, nhưng bệnh u não của em trai cô rất nghiêm trọng, ở quê cơ sở vật chất không được như ở đây.
Không có bằng cấp, thiếu thốn tiền bạc cô buộc phải tới quán bar xin làm gái tiếp rượu, vị khách đầu tiên cô tiếp lại là bạn trai cũ.
Tần Vi cảm thán cuộc sống này phải chăng đã quá cay nghiệt với cô?
Qua một lúc Tần Vi thu hồi cảm xúc, điều chỉnh lại tâm trạng lạnh giọng nói: "Ông chủ Hàn như anh đã nói chúng ta đã kết thúc rồi, tôi sống thế nào không phiền anh bận tâm."  
Hàn Thiếu Quân nhếch môi cười khẩy: "Đương nhiên tôi sẽ không bận tâm vì loại phụ nữ thấp hèn như cô rồi, tôi đâu thiếu phụ nữ chẳng cần phải nhung nhớ một kẻ không đáng trong quá khứ."
Nói dứt câu anh ta rút từ trong túi quần ra một xấp tiền hào phóng ném thẳng vào mặt Tần Vi, sau đó tức giận gọi điện cho ông chủ quán bar:
"Lần sau ông còn đưa cô ta vào phòng tôi nữa thì đừng có trách."
Tiếng bước chân cùng giọng nói lạnh lùng dần khuất sau cánh cửa.

Trong phòng chỉ còn lại mình Tần Vi, cô cúi đầu nhìn những tờ polime rơi rải rác trên người mình, hơi ngây người trầm tư một lúc rồi đưa tay nhặt nhạnh từng tờ tiền một cho đến khi gom đủ mới thôi.


Cô nắm chặt tiền trong tay chật vật đứng lên, chiếc váy đen body bó sát ngắn cũn kệch cỡm làm sao, cô đưa tay bám vào gấu váy cố gắng kéo dài nhất có thể.
Rồi lại cười tự giễu, có gì là nhục nhã đâu, tiền với cô hiện tại còn quan trọng hơn cả mạng sống hèn mạt này mà.
Không có gì là ngoại lệ, Tần Vi sau đó bị quản lý gọi vào phòng riêng mắng nhiếc một trận.
"Tôi thấy cô trông cũng xinh xắn ngoan ngoãn nên mới nhận, cô lại làm phật lòng nhân vật lớn như Hàn Thiếu Quân, tôi biết phải chứa cô thế nào đây?"
Tần Vi không muốn mất một công việc kiếm được hàng triệu mỗi tối, thành khẩn nhận lỗi:
"Quản lý Trần thật lòng xin lỗi anh, thế này đi tiền lương ngày hôm nay tôi không lấy nữa, mong anh cho tôi cơ hội."
Quản Lý Trần thở dài tỏ vẻ không thể làm gì khác: "Cô Tần người cô chọc giận là ông chủ tập đoàn điện tử lớn nhất cả nước, anh ta đã có lời chúng tôi không thể làm anh ta phật ý được, cô qua chỗ khác tìm việc đi."
"Tôi hiểu rồi." Tần Vi không muốn làm khó quản lý thêm nữa, thu dọn đồ đạc ra về.
Cô đến Sa Hải được một tuần rồi, kiếm mãi mới được công việc ca tối lương cao, lại vì sự chạm mặt ngẫu nhiên kia mà mất việc.
Số tiền dành dụm ít ỏi trong tay, chẳng đủ trả tiền phòng trọ chứ đừng nói đến viện phí chữa bệnh cho em trai.
Tần Vi để tiết kiệm tiền không dám đi cả xe buýt, dong chiếc xe đạp đã cũ từ chỗ bảo vệ ra lề đường, quãng đường xa lẻ bóng đạp về phòng trọ.
Ẩn sâu trong khu phố sầm uất nguy nga là những dãy nhà trọ lụp xụp đổ nát, gọi là ổ chuột cũng không ngoa một chút nào.


Tần Vi qua con hẻm tối om tiến vào dãy nhà trọ, chưa tới phòng bên tai cô đã nghe thấy tiếng nôn mửa dồn dập vang lên, như nhận ra chủ nhân của nó là ai cô gấp gáp chạy thật nhanh.
"An An em chưa uống thuốc sao?" Tần Vi đi vào nhà vệ sinh, ngồi xổm bên cạnh Tần An An vỗ nhẹ lên lưng cậu bé khẽ hỏi.
"Chị hai chúng ta về quê được không? Em không muốn chữa trị nữa." Tần An An sau một trận nôn khan kéo dài, cơ thể mệt mỏi dựa vào thành bồn cầu thở dốc, giọng nói non nớt nhưng hiểu chuyện của cậu bé mười tuổi đâm sâu vào trái tim Tần Vi.
"Chị sắp kiếm đủ tiền rồi đừng lo, em phải chữa bệnh mới khỏi được chứ? Khỏi bệnh rồi em có thể đi học đi đá bóng như bao đứa trẻ khác."
Tần Vi biết em trai là đang lo lắng cô vất vả mới từ bỏ điều trị.

Mẹ cô mất cách đây nhiều năm rồi, bố thì không chịu được cảnh vỡ nợ cả ngày lao vào cờ bạc rượu chè, trên đời này người cô trông mong được cũng chỉ có em trai mà thôi.

Người cô quan tâm mỗi ngày một ít đi, Tần An An mà có mệnh hệ gì, cô biết phải sống thế nào đây?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi