BẠN TRAI CỦA NỮ THẦN HOÁ RA LẠI THÍCH TÔI


“Vậy lí do mà bây giờ hai người quay lại là gì vậy?”- Nhã Kỳ im lặng lắng nghe một hồi lâu, bất giờ mới lên tiếng.
“Là do một số chuyện riêng tư mà thôi…”
“Có người đã từng nói với tiểu Kỳ rằng, mối quan hệ hai người có là thế nào đi chăng nữa, thì người trong cuộc phải là người rõ nhất cho dù người ngoài có nghĩ gì đi nữa, họ vốn dĩ cũng chỉ là người ngoài mà thôi!”
Nhã Kỳ chẳng khua môi múa mép như những người khác bao giờ, nhưng vốn hiểu biết của cô lại là cả một bầu trời tri thức khiến không ai có thể ngờ tới.

Mỗi lần có chuyện gì, cô cũng sẽ là người có suy nghĩ sáng suốt và đưa ra lời khuyên nhanh chóng.
“Mối quan hệ có là gì thì thoải mái vẫn là nên đứng đầu, đừng vì chuyện gì đó mà cưỡng ép bản thân nhé.

Sẽ chẳng vui vẻ gì khi cô đơn trong một mối quan hệ đâu!”
Nhã Kỳ vừa nói vừa đặt nhẹ lòng bàn tay của mình lên đôi vai cô, nhằm ý động viên cô ấy rằng dù mối quan hệ này có đi tới đâu cũng đều do cô ấy quyết định.


Chẳng ai có thể đưa ra lời quyết định thay bản thân mình cả.
Dật Nhi nhìn cô gái nhỏ với gương mặt thanh thoát trước mắt mình, đôi môi nhỏ chúm chím toàn nói ra những lời hay ý đẹp.

Tuy người nhỏ nhưng ý chí của cô thật kiên cường, giống với bông bồ công anh quá.

Tên nhóc Tô Trạch Dương vậy mà cũng có mắt nhìn người mà, vậy mà cũng có thể để một nàng thơ ngay bên cạnh mình làm của riêng, không để tên nào lại gần.
“Nhã Kỳ thì sao? Đã thích ai chưa?”
“Thích? Tao không biết cảm giác thích một người là thế nào cả, chỉ biết rằng có những lúc mình thực sự rất mong muốn có sự xuất hiện của một người.

Chỉ cần người ấy xuất hiện trước mắt mình, liền thích thú reo lên phấn khích.

Cũng chỉ biết rằng thấy được người mà mình quan tâm, ở trong tầm mắt của mình liềm cảm thấy rất an tâm…!”
“Vậy người đó là ai vậy?”- Dật Nhi tò mò hỏi.
“Tô Trạch Dương! Cũng không biết sao nữa, chỉ biết rằng ngày cậu ta chia tay… thấy cậu ấy buồn mình cũng cảm thấy buồn theo, nhưng mỗi khi thấy cậu ấy vui khóe miệng mình không kìm được mà nhếch lên.”
Cái này không gọi là thích vậy thì gọi là gì kia chứ? Chẳng lẽ là bạn bè bình thường?
“Tao không phải bạn gái của Trạch Dương!”
“Vậy… sao mày vẫn tới lui nhà cậu ấy bình thường vậy? Còn biết rất nhiều về cậu ta nữa!”
“Là chị em song sinh…”
Thẩm Dật Nhi và Tô Trạch Dương vốn là chị em song sinh, chỉ là Dật Nhi từ nhỏ đã hướng nội không giao tiếp với ai nên có người nhìn thấy cô rất ít.


Chỉ có cậu em trai mình là lúc nào cũng nổi bật hơn người mà thôi, cô mà đi với cậu thì chỉ có thể bị cậu chiếm hết ánh hào quang mà thôi.
Chẳng bao lâu thì ba cô ngoại tình với một người phụ nữ khác, Dật Nhi theo ba họ Thẩm còn Trạch Dương theo mẹ cũng đổi họ thành họ Tô.

Sau khi mỗi người một phương họ cũng chẳng còn gặp lại nhau nữa, không một ai còn nhớ rằng Trạch Dương có một người chị gái.
Chẳng bao lâu, mẹ kế của cô cũng hạ sinh ra được một cậu con trai kháu khỉnh-Thẩm Hạ Thiên, thằng bé được trời phú có tư chất rất giống ba.

Nhưng vì được chiều chuộng quá mà sinh hư, ngoài việc ăn tàng phá hoại thì nó cũng chỉ có đua xe tụ tập.

Nếu có thể mang nó về nhà, dạy dỗ đàng hoàng thì đứa nhóc này rất có khả năng kế thừa sự nghiệp của ba.
Dật Nhi quay lại với Hào Kiệt cũng chỉ vì muốn hắn ta có thể đưa thằng bé Hạ Thiên về nhà, kế nghiệp gia sản công ty của gia đình.

Trạch Dương vốn dĩ ghét nhất là mấy chuyện làm ăn chính trị này, vậy nên cô không thể nào trông chờ gì vào được nó.
Nếu có thể cô cũng rất muốn là người thừa kế, nhưng phận nữ nhi vốn chẳng thể làm được gì.


Chỉ còn cách đứng ở xa, mà sắp xếp mọi thứ vào đúng quỹ đạo của chúng mà thôi.
Hai người vừa đi dạo vừa tâm sự mà về tới phòng của Nhã Kỳ lúc nào không hay, Nhã Kỳ cũng chẳng bận tâm gì liền mời Dật Nhi vào phòng mình chơi.

Bỗng nhiên, lúc này cô mới chợt nhận ra rằng, đồ đạc của mình vẫn còn vứt bừa bãi trên giường.
Nhã Kỳ liền bảo Dật Nhi đứng chờ ở ngoài này một chút để cô vào dọn dẹp lại phòng, Dật Nhi cũng chẳng gấp làm bao vậy nên cũng ngoan ngoãn đứng ngoài cửa phòng, chờ Nhã Kỳ sắp xếp lại gọn gàng ngăn nắp phòng của cô ấy.
Nhã Kỳ trong lúc dọn dẹp vì quá gấp gáp, vậy nên đã làm rơi cuốn sổ nhật ký của Hương Giang xuống đất.

Nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều, cô liền cất vào tủ cho cô ấy lát nữa sẽ lấy lại trả cho cô ấy, nhưng trên bàn còn một cuốn tiểu thuyết “Xuyên Không” kia là sao chứ?
Cô không nghĩ rằng Hương Giang lại đọc cả tiểu thuyết ngôn tình như vậy luôn, đây là muốn xuyên không làm nữ phản diện trả thù nữ chính hay sao? Nếu trong cả câu chuyện, cô ấy sẽ chính là nữ chính trong mắt mọi người, bởi vì cô ấy xinh đẹp, tài giỏi muốn gì có nấy mà…
“Nhã Kỳ ơi, xong chưa vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi