BẠN TRAI CUỒNG BẠO



"... Tôi thích cậu"

"Dỗ cậu còn gì?"

"Thế hôn một cái nhé?"

Những câu nói của Khang Bất Dịch cứ lặp đi lặp lại trong đầu Du Uyên Nhi, cô phấn khích đến mức ngủ không được, lại ngại không biết có nên nhắn tin cho anh hay không, nhưng nhắn rồi lại chẳng biết nói gì.

Hơn nửa đêm Du Uyên Nhi mới ngủ thiếp đi, bên tai vẫn là đoạn ghi âm được phát lặp đi lặp lại "... Tôi thích cậu"

Hai hôm sau chuẩn bị lên đường tham gia chuyến hoạt động thực tế trong rừng, buổi tối soạn đồ Du Uyên Nhi không điều khiển được bản thân cười ngốc, thực chất tình trạng này của cô đã kéo dài suốt mấy ngày.


Giúp Du Uyên Nhi chuẩn bị đồ đạc, vẻ mặt Ái Ái gian tà nhỏ giọng nhắc nhở: "Bé nhỏ, cẩn thận sói"

"Hả? Trong rừng có sói sao?" Du Uyên Nhi nghe xong lập tức trở nên hoang mang.

"Không, là Bất Dịch, một nam một nữ trong rừng, lỡ cậu ta bắt cóc làm bậy..."

Giọng điệu Ái Ái sâu xa, Du Uyên Nhi hiểu ra liền cau mày bác bỏ: "Cậu ấy không phải loại người như vậy đâu"

Lời vừa nói ra Du Uyên Nhi lại nhớ đến câu "Thế hôn một cái nhé?" của Khang Bất Dịch khiến cô bất giác nổi da gà, đột nhiên lại có chút bất an, anh cũng đang ở tuổi hiếu kỳ nhỡ lấy cô ra thực hành thì...

Nghĩ rồi Du Uyên Nhi lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó, cũng có thể hôm đó Khang Bất Dịch muốn trêu cô nên mới nói thế kia.

Buổi sáng tập hợp nhận đồ thiết yếu và bản đồ sau đó xuất phát theo đường được đánh dấu. Những ai tham gia đều hào hứng, bước chân cũng rất vội vàng để mau chóng tìm ra gợi ý giành kho báu bí mật.

Ngược lại, Khang Bất Dịch và Du Uyên Nhi hoàn toàn trái với số đông, cả hai cứ thong thả như cùng nhau đi dạo, không hề có chút nóng lòng nào. Du Uyên Nhi chỉ chờ cơ hội có thể giúp Khang Bất Dịch cùng hợp tác với mọi người, anh lại nghĩ đến việc cô thích thì theo, ngay từ đầu cả hai không hề hứng thú với kho báu.

Đến điểm được đánh dấu X màu đỏ đầu tiên từ điểm khởi đầu, nhiều đội còn đang vật lộn với bài kiểm tra đầu tiên. Du Uyên Nhi cầm tờ giấy A4 lên, trước mắt chỉ toàn số với số, cô cười mất tự nhiên nhìn sang Khang Bất Dịch, nhét giấy vào tay anh.

"Mình bị hoa mắt, não bộ không thể tiếp thu các con số, cậu giải nhé?"

Khang Bất Dịch lướt một lượt trên giấy, ngồi xuống ghế đặt giấy lên bàn, cầm bút bắt đầu giải. Du Uyên Nhi đứng bên cạnh hoàn toàn mờ mịt cũng chẳng biết được anh giải đúng hay sai, chỉ biết qua năm phút anh đã giải xong cả mặt giấy.

Làm xong nhiệm vụ đầu tiên, Khang Bất Dịch gấp đôi tờ giấy bỏ vào khe thùng nộp bài, tiếp tục cuộc hành trình.

Thật lòng mà nói thành tích cả năm của Khang Bất Dịch chỉ ở mức tạm ổn, điểm từng môn của anh như thế nào Du Uyên Nhi căn bản chưa thấy qua, nhưng cho dù bài kiểm tra khi nãy sai hết cũng chẳng sao, mục đích của cô vốn không phải giành hạng nhất.


Đến một trạm dừng khác chỉ thấy toàn một bàn đồ ăn vặt, Du Uyên Nhi như bị mê hoặc không rời mắt khỏi đồ ăn, chân vô thức bước đến gần.

Khang Bất Dịch bỗng kéo tay Du Uyên Nhi giữ lại, ghé tai thì thầm nhỏ: "Cẩn thận có bẫy"

"Hả?" Du Uyên Nhi ngơ ngác, bắt đầu trở nên lo lắng nhìn xung quanh, lúc này cô mới nhận ra điều kỳ lạ, nơi đây cũng có thể xem là đã tiến sâu trong rừng nhưng xung quanh ít cây cối hơn rất nhiều so bìa rừng, chứng tỏ rừng rậm nguy hiểm chỉ là hù dọa.

Du Uyên Nhi hít sâu một hơi giữ bình tĩnh, nơi đây chắc chắn đã được ban chỉ huy thiết lập bố cục, đột nhiên bày một bàn đồ ăn lớn giữa rừng ắt hẳn có vấn đề.

Bỗng có tiếng phát ra từ bộ đàm, thông báo những người ở trạm đầu tiên không vượt qua bài kiểm tra đã bị loại, và cả những người đang ăn vặt kia cũng bị loại nốt, tất cả phải quay trở về khu huấn luyện không được tiếp tục tham gia.

Mới vào rừng chưa được hai mươi phút đã có hơn năm đội bị loại, tương ứng với mười người. Du Uyên Nhi thầm nể phục Khang Bất Dịch, nhờ anh quan sát tốt kịp thời giữ cô lại, nếu không cũng đã bị loại.

"Đi thôi" Khang Bất Dịch cất bước, tay cầm bản đồ tìm đường đến trạm kế tiếp.

Du Uyên Nhi đuổi theo Khang Bất Dịch, bất an nắm cổ tay áo anh lay lay: "Bất Dịch, mình có cảm giác không đơn giản là trải nghiệm thực tế thông thường đâu"

"Giờ cậu mới nhận ra à?" Khang Bất Dịch ném cho Du Uyên Nhi cái nhìn đầy xem thường, xoay cổ tay nắm lấy bàn tay cô.

Mặc dù Du Uyên Nhi rất tin tưởng Khang Bất Dịch có khả năng chiến thắng, nhưng cô không tin vào bản thân mình, chẳng may vì một chút sơ sót lại hại anh bị vạ lây thì chẳng tốt chút nào.

Đi theo lối mòn dẫn đến trạm tiếp, giữa đường đi bỗng xuất hiện một chiếc hố to tầm một mét, Khang Bất Dịch đứng cạnh miệng hố nhìn xuống, sau đó quan sát khu vực xung quanh một lượt.

Ngoài lối mòn này ra chỉ toàn cây cối rậm rạp phủ hai bên, điều đó cũng có nghĩa muốn đi qua chỉ còn cách vượt qua cái hố này.


Du Uyên Nhi còn đang động não, Khang Bất Dịch đã tháo balo ném qua bên kia hố, đến lúc cô kịp nhận tức tình hình thì anh đã nhảy xuống hố.

Đứng bên dưới, miệng hố cao đến vai Khang Bất Dịch, anh đứng sát vào xoay lưng lại, vỗ lên vai mình: "Lên đây"

"Cậu..." Du Uyên Nhi hoang mang tột độ, Khang Bất Dịch muốn cõng cô qua kia?

"Nhanh lên" Khang Bất Dịch lên tiếng hối thúc.

Du Uyên Nhi ngồi lên vai Khang Bất Dịch, được anh đưa qua phía bên kia hố lớn.

Khi Du Uyên Nhi an toàn tiếp đất, cô đưa tay kéo Khang Bất Dịch leo lên.

Khang Bất Dịch lấy đà nắm tay Du Uyên Nhi phóng lên trên theo trọng lực ngã dồn về trước nằm ra đất. Dưới lưng là balo, trên là anh, cô ngẩn người không chớp mắt, với tư thế người trên người dưới, khoảng cách gương mặt gần thế này thì chỉ còn có thể sắp xảy ra... nụ hôn đầu.

Tưởng tượng đến mặt Du Uyên Nhi đỏ bừng lên, con ngươi đảo một hồi bỗng nhắm mặt lại trong tâm thế chờ đợi. Khang Bất Dịch bắt gặp biểu cảm biến đổi đa dạng của cô liền cảm thấy buồn cười, anh đứng lên phủi cát đất trên người, sẵn tay kéo luôn cô gái đang ngơ mặt nằm trên đất kia lên.

Khang Bất Dịch đeo lại balo tiếp tục đi, Du Uyên Nhi không điều khiển được bĩu môi mất mát, lê chân theo sau anh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi