BẠN TRAI CUỒNG BẠO



Tính tình Du Uyên Nhi thường ngày rất điềm tĩnh nhưng sẽ trở nên giận dữ không có cách nào khống chế nếu có người làm tổn thương những người cô yêu quý. Và trong suốt thời gian ở bên cạnh Khang Bất Dịch, trải qua những biến cố về tinh thần, Du Uyên Nhi càng ngày càng mạnh mẽ, nghĩ gì đều có thể nói đó mà không cần nhường nhịn.

Buổi sáng xuống nhà, Du Uyên Nhi vừa bước vào cửa bếp đã bắt gặp Kiều An đứng phụ mẹ cô làm bữa sáng, cô đứng yên ở cửa dõi theo dáng vẻ nịnh nọt của cô ta.

Mẹ Du vừa xoay đầu dã phát hiện con gái hai mắt sưng húp đứng ở cửa, bà ngạc nhiên đến gần kiểm tra, thừa đoán được lý do vẫn hỏi: “Sao vậy? Bị anh trai trêu khóc sao?”

Du Uyên Nhi không đáp, chỉ thở dài một hơi chán nản, lười biếng đáp: “Trưa nay con qua nhà Bất Dịch ăn cơm với anh chị cậu ấy, đừng chừa phần con nhé”

“Ra mắt rồi sao?” Mẹ Du nở một nụ cười kỳ quái hỏi.


Nhắc đến Du Uyên Nhi liền cười ngại ngùng, gương mặt ửng hồng lên bối rối phủ nhận: “Không có”

Biểu cảm mẹ Du còn gian hơn lúc nãy, xoay người trở lại chổ đồ ăn đang nấu dở. Kiều An bưng mâm đồ ăn sáng ra ngoài, trước khi đi còn báo với mẹ Du một tiếng, bà đang loay hoay với bếp nên cũng chỉ ừ ừ không mảy may để ý nhiều.

Thấy Kiều An dùng nụ cười kiêu ngạo nhìn mình, Du Uyên Nhi hừ lạnh quay lưng đi, vừa bước được một bước thì từ phía sau có một lực mạnh đẩy tới, cô chỉ bị mất thẳng một chút nhưng không ngã, người ngã nhào ra sàn lại là Kiều An, đồ ăn đổ ra ngoài, tiếng sành sứ vỡ hòa cùng tiếng hét thất thanh của cô ta.

“Kiều An!” Du Hiên Hạo từ trên lầu xuống, vừa thấy Kiều An ngã vội chạy đến đỡ trong trạng thái hoảng hốt, trong lúc kích động lỡ lời quát lớn: “Du Uyên Nhi!”

Du Uyên Nhi sững người nhìn Du Hiên Hạo, người anh trai một mực yêu chiều cô nay vì người ngoài mà lớn tiếng với cô.

“Bỏ đi Hiên Hạo, Uyên Nhi không cố ý đâu” Kiều An nắm cánh tay Du Hiên Hạo, bộ dạng khổ sở như đang rất đau vì cú ngã vừa rồi.

Mẹ Du từ trong đi ra không nói gì, chỉ yên lặng quan sát tình hình.

Khang Bất Dịch vừa đến đã bắt gặp cảnh tượng náo loạn, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Du Uyên Nhi nhìn chằm chằm vào Du Hiên Hạo và Kiều An khiến suy nghĩ anh thiên về bọn họ. Khang Bất Dịch đi đến cạnh Du Uyên Nhi, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại làm vậy?”

Du Uyên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khang Bất Dịch, hai mắt cô rưng rưng vẫn cố không cho nước mắt chảy ra, cô cười cay đắng cất giọng run run: “Cậu cho rằng mình là loại người đó sao?”

Khang Bất Dịch có chút khựng lại nhìn sang chổ Kiều An, cô ta mếu máo lắc đầu, vẫn giả vờ đáng thương: “Không phải Uyên Nhi đâu, đều do chị bất cẩn”


Du Uyên Nhi bật cười chua xót, trước mắt cô chỉ còn là màn đục bao trùm bởi nước mắt, uất nghẹn nói: “Một người là anh trai tôi, một người là bạn trai tôi, đến cuối cùng họ vẫn tin người ngoài hơn là tin tôi”

Nói rồi Du Uyên Nhi lên lầu vào phòng khóa cửa lại khóc một mình, cô vĩnh viễn không dám tin hai người thân thiết nhất của cô lại nghi ngờ cô hành động làm thương người khác.

Ngay khi Du Uyên Nhi bỏ đi, Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo vẫn còn ngẩn người ra, mẹ Du không nhịn được nữa lên tiếng mỉa mai: “Không cần diễn nữa, khi nãy tôi đã thấy cô cố ý va vào con gái tôi từ phía sau, tôi còn luôn hỏi một người tốt đẹp như cô lại khiến con gái tôi có thành kiến, tất cả đều có lý do”

Mẹ Du tháo tạp dề vứt xuống sàn, tức giận bỏ đi ra khỏi nhà.

Nghe những lời mẹ Du nói, Kiều An mặt cắt không còn giọt máu, vùa quay đầu đã bắt gặp gương mặt vô cảm của Du Hiên Hạo, còn chưa kịp mở miệng để biện minh thì anh đã đứng phắt dậy tránh cô ta ra.

Đối diện với hai gương mặt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào mình, Kiều An sợ hãi không thốt lên được lời nào, cơ thể bất giác run rẩy muốn cầu cứu cũng không thể.

Ngoài cửa có tiếng xôn xao, cả ba xoay đầu phát hiện mẹ Du đang dẫn mẹ Vương Kiến Thông vào nhà, bà chỉ vào Kiều An nói: “Con dâu hai mặt của chị, chị mang về đi”

Không rõ mẹ Du đã nói gì với mẹ Vương Kiến Thông trước đó, chỉ biết cách mẹ Vương Kiến Thông nhìn Kiều An lúc này vô cùng chán ghét, bà bỗng giận dữ hét lên: “Còn ở đó ăn vạ muốn tôi đội quần hay sao?!”

Kiều An giật mình vội lồm chồm đứng dậy, cúi đầu nhanh chóng rời khỏi nhà.


Chỉ còn lại bốn người, mẹ Du liền thu lại dáng vẻ tức giận, hạ giọng nói với mẹ Vương Kiến Thông bằng giọng điệu tâm đắc: “Tôi nói với chị rồi mà, đâu phải khi không Uyên Nhi nhà tôi tỏ thái độ, con bé trước giờ có ghét ai bao giờ đâu”

Mẹ Vương Kiến Thông thở dài, trong buồn có vui: “May mà chưa cưới nó vào nhà, không thì sau này chẳng biết nó có leo lên đầu vợ chồng tôi ngồi không nữa”

Qua một lúc tâm trạng dần ổn định lại, Du Uyên Nhi ngồi trên ghế cạnh bàn học thẫn thờ một chổ, nghĩ đến chuyện lúc nãy dưới nhà tim cô liền nhói lên, không ngờ có ngày cô lại có ngày “được” trở thành xấu xa như thế này.

Cửa phòng bỗng vang lên hai tiếng gõ, Du Uyên Nhi vừa mở cửa thì một sàn đồ ăn vặt ngập tràn va vào mắt cô, Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo mỗi người một góc đứng nghiêm chỉnh chân chữ V mỉm cười chờ đợi phản ứng của cô. Du Uyên Nhi không thay đổi sắc mặt, cảm xúc trong lòng sớm bị đóng băng, cô lạnh lùng đóng cửa không thèm quan tâm đến hai kẻ vừa làm tổn thương cô.

Trước đó cả Khang Bất Dịch và Du Hiên Hạo cũng chỉ biết Du Uyên Nhi không thích Kiều An nên một cái gạt chân cũng tính, không ngờ là họ tính sai, kết cục mua bao nhiêu đồ ăn cô thích cũng không dỗ được.

Kẻ nhọ nhất chính là Khang Bất Dịch, nếu lúc đó anh im lặng quan sát tình hình trước thì đã không bị lây oan vào chuyện riêng rắc rối của Du Hiên Hạo, bữa cơm cùng cô hẹn với anh chị anh xem như cũng tan theo mây khói.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi