BẠN TRAI HUNG TÀN LẠI QUỶ DỊ

[ Được rồi, hiện tại có nói ngươi cũng không làm được. Đợi khi ngươi giải quyết xong chuyện này rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.] Để lại tin nhắn này, Phó Thụy liền hoàn toàn mất tăm.

Thấy đối phương không chịu nói rõ, trong lòng dù ngứa ngáy tò mò, nhưng Diệc Tẫn cũng không cưỡng cầu.

Sau khi tắm xong, lại đem quần áo giặt sạch sẽ, lúc này, mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, Diệc Tẫn cũng liền đi đóng cửa sổ, chuẩn bị đi ngủ.

Thế nhưng, cũng vào lúc này, chỉ vừa đi đến trước cửa sổ, rướn người ra ngoài, ánh mắt y liền đã vô thức rơi vào trên tòa nhà ở phía đối diện, động tác cũng không khỏi ngưng lại một chút.

Nhà của Diệc Tẫn nằm ở ngoại ô thành phố, thuộc về khu vực tương đối vắng vẻ, bình thường cũng rất ít người lui tới. Gia đình y trước kia lựa chọn dọn đến đây, phần lớn cũng là bởi vì gia cảnh không tốt, mà giá nhà ở đây lại rất tiện nghi.

Chỉ là, theo Diệc Tẫn cảm thấy, thì ngôi nhà này trên thực tế cũng không tệ đến như vậy. Chưa nói đến trên dưới cũng rộng hơn trăm mét vuông, lại là nhà hai tầng, còn có cả vườn nhỏ trước sân. Thì bên trái nhà y cũng có người!

Có hàng xóm, như vậy không tính là hoàn cảnh vắng vẻ rồi.

Nhà đối phương so với nhà y còn cao hơn hai tầng lầu, chủ nhà chân chính y cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết, bên trong có một cô gái sinh sống…

Đúng, liền chính là cô gái trước mặt y lúc này.

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Diệc Tẫn lại có cảm giác…cô gái này, tựa như là có ý với y. Đừng hỏi y tại sao lại biết. Mỗi ngày đều đứng ở trên ban công, đối diện với cửa sổ phòng y, nhìn y chằm chằm, không phải thích y thì là gì?

Nói đi cũng phải nói lại, đối phương tuy không tính là quá mức xinh đẹp, nhưng ngoại hình cũng xem như là thanh tú ưa nhìn. Trên người chỉ mặc một bộ váy ngủ màu đỏ, mái tóc uốn xoăn ngang vai, tuy tuổi tác có hơi lớn hơn y một chút…nhưng khí chất lại vô cùng tốt, có một loại phong tình riêng.

Chỉ là một thiếu niên chưa từng nói qua yêu đương, nhìn thấy hai chân thon dài, trắng mịn bên dưới váy ngủ, lộ ra trong không khí của cô, Diệc Tẫn chỉ có thể dời mắt, đem tầm mắt chuyển đến trên mặt cô, nở một nụ cười mà bản thân cho rằng không quá thất lễ.

Không biết có phải đứng hóng gió, chờ y quá lâu hay không, sắc mặt cô gái lại có chút tái nhợt. Song, đối diện với thiện ý của y, cô vẫn là lập tức cong lên khóe môi, mỉm cười đáp lại.

Đem cửa sổ đóng chặt, lại kéo lên rèm cửa, lúc này, Diệc Tẫn mới đem đèn phòng tắt đi, leo lên giường.

Cũng không biết nên nói Diệc Tẫn gan lớn, hay là không tim không phổi. Nếu đổi lại thành người khác, biết rõ dưới lầu có hai con quỷ muốn gϊếŧ mình, e rằng đã sớm sợ hãi, thất kinh.

Nhưng y thì tốt rồi, ngoại trừ ban đầu có chút lo lắng ra, hiện tại liền đã nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ. Phảng phất mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Nằm lên giường không lâu, Diệc Tẫn liền nhanh chóng ngủ thϊếp đi. Chỉ là, cũng bởi vì vậy, y mới không nhìn thấy, lúc này, màn hình điện thoại của chính mình cư nhiên lại đột ngột lóe sáng. Mà hình ảnh hiện lên, liền chính là giao diện trò chuyện của y và ‘Ta Là Lệ Quỷ’.

Lúc này, đối phương đang không ngừng gửi tin đến cho y. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, những tin nhắn này, lại chẳng khác gì lời tự thuật.

[ Kế hoạch đã bắt đầu khởi động, kế tiếp phải chờ y đi vào trong bố cục đã xếp sẵn thôi. Mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…]

[ Hôm nay ta đã quá nóng lòng, khiến y sinh nghi. Về sau không thể tái phạm nữa, phải cẩn trọng hơn.]

[ Ngàn vạn không được dọa sợ y, nếu không…]

Chỉ thấy, tin nhắn vừa tới đây liền đã lập tức ngừng lại, nội dung sau đó chỉ vừa nhoáng lên, cũng đã cùng những dòng trước đó hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, tựa như bị một bàn tay vô hình xóa bỏ.

Cuối cùng, giao diện liền khôi phục lại như lúc ban đầu, ngưng lại ở tin nhắn chúc ngủ ngon của Diệc Tẫn…

Sáng hôm sau, Diệc Tẫn đúng giờ liền thức dậy. Nhưng sau đó, y cũng mới nhớ tới, hôm qua chính mình bởi vì mãi chờ tin nhắn của Phó Thụy mà đã quên mất việc gì…

Đó chính là cập nhật chương mới!

Ngay cả bữa sáng cũng không dùng, Diệc Tẫn liền đã lập tức lao đi gõ chữ, đến gần tám giờ mới kịp đăng lên. Lúc này, y rốt cuộc mới có dư lực đi lướt bình luận bên dưới chương truyện.

Không ngoài dự đoán, đa phần đều là hối thúc chương mới. Trong lòng có chút vui vẻ, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, Diệc Tẫn liền trả lời bình luận hỏi thăm chương mới của một độc giả khá quen mặt.

[ Mệnh Trung Khuyết Thuỷ: Tối qua bị lệ quỷ làm tâm phiền ý loạn, quên mất cập nhật, thỉnh các vị độc giả thông cảm.]

Chỉ là, Diệc Tẫn cũng không ngờ rằng, bình luận bản thân vừa gửi ra, ngay lập tức liền đã được trả lời. Mà khi đọc xong, y cũng không khỏi có chút ảo não cảm thấy, thời buổi bây giờ, nói thật đều không có người tin.

[ Ha ha, tác giả đại nhân thật biết nói đùa, bị lệ quỷ làm tâm phiền ý loạn, sao ngươi không nói chính mình bị nữ quỷ để ý, bởi vì cùng nàng ‘bàn luận nhân sinh’ nên chậm trễ cập nhật đi?]

Khẽ vươn vai, cảm giác ánh sáng trong phòng có chút không tốt, Diệc Tẫn liền rời bàn máy tính, đi đến kéo mành, mở cửa sổ ra. Ngay tức khắc, ánh sáng từ bên ngoài liền đã chiếu rọi vào phòng, xua tan hắc ám.

Nâng mắt, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nhìn thấy cô gái kia vẫn đứng ở đối diện, nhìn về phía mình, y cũng không khỏi có chút ngượng ngập.

Y cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là cách, chính mình có lẽ nên nói rõ một tiếng với đối phương, rằng bản thân không thích cô. Chỉ mong đến lúc đó, cô đừng thẹn quá hóa giận, gây sự với y.

Thế nhưng, chỉ vừa suy tư trong chốc lát, đợi khi ngẩng đầu, Diệc Tẫn liền đã không còn nhìn thấy cô gái đó đâu nữa. Chỉ có từng chậu hoa treo trên lan can, cùng cửa sổ trống không.

“Vào nhà rồi à?” Lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, Diệc Tẫn liền thu nhặt vài món đồ vật, ôm lấy ba lô của mình xuống lầu.

**Thuộc tính nhân vật:

–Tên: Phó Thụy.

–Sinh: 28/07.

–Thân cao: 1m91.

–Thiết lập: Quý tộc, ôn nhu, thâm tình, trung khuyển, khiết phích, mỹ cường công.

–Nick name: A Thụy, LA.

–Lý tưởng sống: Hoàn thành sứ mệnh của chính mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi