BẠN TRAI HUNG TÀN LẠI QUỶ DỊ

Nhìn bóng lưng đại ca của mình, lại nhìn dãy bia mộ cùng bóng đêm phía sau, Lâm Đạt chung quy vẫn là lựa chọn đuổi theo:“Đại ca, chờ em với!”

Cho đến khi hai người bọn họ đã lần lượt rời khỏi, lúc này, từ phía sau một tấm bia to lớn, trống không, Diệc Tẫn mới chậm rãi đi ra. Bật lửa trong tay thời khắc này cũng chỉ phát ra tia sáng không lớn không nhỏ, chứng tỏ cho xung quanh cũng không có nguy hiểm gì.

“Nếu sớm biết nơi đây sẽ biến thành quỷ vực, cũng nên mang Hắc Thán theo rồi.” Vì quyết định buổi sáng của mình mà cảm thấy ảo não. Không có thời gian dư thừa, Diệc Tẫn liền đã không chút chậm trễ đuổi theo.

Ở phía trước, sau khi rời đi, dù không nói, nhưng bầu không khí giữa hai người bọn họ vẫn vô cùng kiềm nén. Nhất là tên Hùng ca này, gió thổi cỏ lay đều sẽ chú ý tới, có chút nghi thần nghi quỷ.

“Đại ca…chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, phía trước thật sự là lối ra sao? Có khi nào chúng ta đi nhầm đường rồi không?”

Vốn đang căng thẳng, lại nghe Lâm Đạt nói như vậy, Hùng ca liền không khỏi nổi giận, phát tiết cảm xúc của mình lên người gã:“Cẩn thận miệng quạ đen của mình, mau câm miệng lại cho tao!”

“Còn dám nói năng lung tung, tao liền dùng xẻng đánh chết mày, đem mày vùi vào chỗ quỷ quái này, có tin hay không?!!”

Chỉ có điều, phảng phất là để chứng minh cho việc, sợ hãi thứ gì, thứ đó liền sẽ tới.

Ngay khi Hùng ca chỉ vừa dứt lời, thì ở một chỗ cách đó không xa, tiếng ‘đinh đương’ giòn giã vừa rồi cũng liền đã vang lên một lần nữa. Khiến thần sắc trên mặt bọn họ không khỏi đọng lại.

“Đáng chết! Tao cũng không tin, lần này mày còn có thể giả thần giả quỷ tiếp nữa.” Lớn tiếng quát tháo, nhằm lấy ra can đảm. Hùng ca liền không chút do dự quay đầu, nói với Lâm Đạt:“Mày theo tao, hai người chúng ta cùng nhau đi xem xét tình hình.”

“Hả? Nhưng mà đại ca…” Nghe thấy đề nghị của Hùng ca, Lâm Đạt liền không khỏi có phần chột dạ mà ấp úng, muốn nói lại thôi.

Thế nhưng, nhìn ra thần sắc do dự trên mặt gã, Hùng ca ngay tức khắc liền dùng ánh mắt lửa giận hừng hực nói:“Đừng nói với tao là mày không dám đi…”

“Chẳng lẽ mày muốn bản thân không hay không biết gì, mơ mơ hồ hồ liền bị quỷ gϊếŧ chết à? Nhiều người một chút, cảm giác an toàn cũng sẽ tăng mạnh. Hay là mày càng thích hai người chúng ta chia nhau ra hành động hơn?”

“Không…không…” Tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân một mình đứng chờ dưới bóng đêm, xung quanh là vô số bia mộ lạnh lẽo, xếp thành hàng, không biết cất giấu bao nhiêu khủng bố, Lâm Đạt liền không khỏi rùng mình.

“Em đi, em đi mà đại ca.”

Hai người rất nhanh liền theo đường cũ đi trở về. Khung cảnh xung quanh vẫn chỉ là một mảnh mộ bia trắng xóa, không có điểm gì thay đổi. Chỉ có tiếng đóng đinh kia là đang chậm rãi phóng đại.

Thế nhưng, cũng chính vào lúc Hùng ca cùng Lâm Đạt chỉ còn cách nơi âm thanh phát ra chưa đến trăm mét, thì lúc này, dị biến rốt cuộc cũng đã bộc phát.

Theo tiếng ‘đinh đương’ bỗng dưng im bặt, vốn đang chuẩn bị kinh hô, Lâm Đạt lại phát hiện, Hùng ca đứng ở bên cạnh đã đột ngột đứng im không nhúc nhích, tựa như một pho tượng.

“Đại ca…” Thấp giọng gọi một tiếng, nhưng không nhận được đáp lại. Hai chân có chút run lên, song, Lâm Đạt cũng chỉ có thể cố tiến về trước một bước, nghiêng người nhìn về phía chính diện của Hùng ca.

Bởi vì từ vị trí của gã, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang đứng yên của đối phương.

“Đại ca, anh…”

Lời nói như nghen ở cổ họng, giây phút nhìn thấy gương mặt thất khiếu chảy máu, hai mắt trợn trừng, tựa như trước khi chết đã phải chịu đựng khủng hoảng vô cùng to lớn, cùng với ngũ quan đã vặn vẹo biến dạng của Hùng ca, Lâm Đạt cũng đã không khống chế được mà ngã ngồi ra đất.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn là một người sống sờ sờ, trong nháy mắt lại biến thành một cỗ thi thể, loại sự tình này phát sinh ở ngay trước mắt, thử hỏi Lâm Đạt làm sao có thể không sợ hãi được chứ?

Ngay sau đó, gã liền đã giống như điên, bắt đầu dùng cả tay và chân lùi về sau, kinh hoảng từ trên đất bò dậy, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc mà như con ruồi mất đầu, trực tiếp chạy vào trên một ngã rẽ khác, không biết là dẫn tới nơi đâu.

Cho đến khi Lâm Đạt đã chạy mất, lúc này, vốn luôn yên lặng theo sau, Diệc Tẫn rốt cuộc mới bước ra, chỉ nhìn thoáng theo bóng lưng chạy trối chết của gã một chút, y liền đã tiến tới, cẩn thận quan sát tử trạng của Hùng ca.

“Trên người không có vết thương, bộ dạng càng không giống như là phát bệnh gì đó, trái lại, lại giống như là đột tử, không kịp phản ứng được liền chết đi.”

Có chút suy tư, Diệc Tẫn lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phương hướng động tĩnh phát ra vừa rồi, không hề chậm trễ liền cất bước đi tới.

Không ngoài dự liệu, mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới, nhưng bởi vì trước đó đã lãng phí một chút thời gian. Nên sau khi đến được địa điểm vừa rồi, Diệc Tẫn cũng không hề phát hiện bất kỳ bóng người khả nghi nào.

Nói đúng hơn một chút, thì là không thấy quỷ…

Nhìn xem vô số mộ phần liền kề, yên tĩnh không chút dị thường ở xung quanh, Diệc Tẫn cũng không hề xem nhẹ, trái lại, lại cẩn thận dùng bật lửa, quan sát từng ngôi mộ.

Ánh sáng từ bật lửa rất kém, thậm chí ở khoảng cách gần đều không soi được quá một gang tay. Nhưng đối với việc này, Diệc Tẫn cũng không tỏ ý phàn nàn chút nào. Bởi vì điều đó chứng minh, ở xung quanh không có quỷ.

Cố gắng quan sát kỹ từng chút một, theo vô số cái tên chậm rãi lướt qua tầm mắt. Cũng không biết đã đọc đến cái tên thứ tám hay thứ chín gì đó, một cái tên tương đối quen thuộc cũng đã khiến Diệc Tẫn không khỏi ngừng bước.

‘Hùng Vạn Phong’

Diệc Tẫn biết cái tên này sao? Không biết. Nhưng y lại có một loại linh cảm, cái tên này, liền chính là tên của vị ‘Hùng ca’ vừa mới đi chầu Diêm Vương khi nãy.

Đương nhiên, y cũng không có khả năng đoán bừa như vậy. Mà còn là vì một lý do nữa, đó chính là, không giống với những tấm bia ở bên cạnh, vết tích để lại trên tấm bia này vẫn còn rất mới mẻ, tựa như là vừa được người khắc lên không lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi